Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 199 Ra mắt
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Xe lái chầm chậm sau đó dừng hẳn trước cửa nhà. Trên bậc thềm, ba bóng dáng, hai lớn một nhỏ đã đứng đợi sẵn từ sớm.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Quân Sang bước xuống, mở cửa ghế sau, Nguyễn Thanh Vân chậm rãi xuống xe.
Từ sáng ngay sau khi Gia Khánh thông báo mẹ anh sẽ tới thăm, Hạ Vy đã hồi hộp đến đứng ngồi không yên. Ngay khoảnh khắc bà xuất hiện trong tầm mắt, tim cô đập càng thêm kịch liệt hơn, lòng bàn tay nhanh chóng phủ một lớp mồ hôi mỏng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Một người phụ nữ xinh đẹp, tóc búi cao, trên người mặc bộ váy liền màu trắng dài đến chấm gót, theo mỗi nhịp bước chân đều toát ra vẻ cao quý, sang trọng.
Ba người đứng trên bậc thềm thấy Nguyễn Thanh Vân vội vàng đi đến trước mặt bà. Bà đưa mắt tìm kiếm đứa cháu trai yêu quý, nhìn khuôn mặt hao hao Gia Khánh lúc bé, hai mắt bà sáng rực bể lấy Gia Bảo vào lòng, kích động:
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Cháu trai của bà đây rồi.”
Gia Bảo tỏ ra rất thân thiết nũng nịu gọi hai tiếng “bà nội” làm cho trái tim Nguyễn Thanh Vân nháy mắt tan chảy ra.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Cháu bà ngoan quá.” Nguyễn Thanh Vân yêu thích không thôi, hôn lên hai má nhóc. Lúc Gia Khánh còn bé không có đáng yêu như thế này, suốt ngày trưng ra bản mặt lầm lì, nào có hành động nũng nịu hay dính người. Điều đó làm bà vô cùng tiếc nuối, luôn mong muốn sinh thêm một đứa. Bây giờ cháu nội xuất hiện nháy mắt lấp đi khoảng thiếu hụt ngày trước. Đọc truyện hay trên truyen88.pro
Tảng đá trong lòng rơi xuống đất, Hạ Vy xúc động mỉm cười, trước đó cô còn lo Nguyễn Thanh Vân sẽ không thích Gia Bảo, giờ cô có thể an tâm rồi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bấy giờ, Nguyễn Thanh Vân mới ngước mắt quan sát Gia Khánh, Hạ Vy.
"Mẹ” Gia Khánh gọi một tiếng, vẻ mặt lạnh lùng đứng trước Nguyễn Thanh Vân dịu đi vài phần.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nguyễn Thanh Vân “hừ” một tiếng không thèm đoái hoài con trai đã lâu không gặp mà nhìn sang con dâu tương lai. Không giống với Vân Thi đẹp sắc sảo động lòng người, Hạ Vy mang đến cho người đối diện cảm giác rất dễ chịu khi nhìn vào, là kiểu nét đẹp trong sáng, dịu dàng.
Gia Khánh sờ sờ mũi, chẳng rõ bản thân đã chọc giận mẹ khi nào. Quân Sang đứng bên cạnh mím môi ngược lại hiểu rất rõ nguyên nhân.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Con chào cô ạ!” Thấy Nguyễn Thanh Vân nhìn sang Hạ Vy ngượng ngùng khẽ chào, giọng nói có chút run run xen lẫn căng thẳng, bàn tay vô thức nắm chặt vạt váy.
Hạ Vy không gọi Nguyễn Thanh Vân là mẹ vì hiểu rõ bản thân không phải con dâu của bà và cũng chưa chắc bà đã chấp nhận cô. Gia Khánh nhận ra Hạ Vy hồi hộp, không chút kiêng nể vươn tay xoa nhẹ lưng cô vỗ về trấn an.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hạ Vy hoảng sợ, cảm thấy Gia Khánh điên rồi, ở trước mặt mẹ anh lại dám tỏ ra thân mật với cô. Cô ngoài xấu hổ thì chính là sợ bà chướng mắt mình.
Nguyễn Thanh Vân nhìn thấy hành động mờ ám giữa hai người, trong mắt lóe lên tia thích thú. Xem ra trong lòng con trai bà có Hạ Vy, chỉ là không biết so với Vân Thị là hơn hay kém thôi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Chào con, cô đã nghe Khánh nhắc nhiều về con. Ngoài đời trong con còn đẹp hơn trong hình nhiều.” Nguyễn Thanh Vân đối với vẻ bề ngoài và tính cách của Hạ Vy rất hài lòng. Biết con trai còn chưa theo đuổi được người ta bèn ở trước mặt Hạ Vy thay con trai nói tốt về cậu.
Hạ Vy trố mắt, trước câu nói đột ngột của bà, cô có chút tiêu hóa không kịp. Từng trận bất ngờ xen lẫn nghi ngờ dâng trào trong lòng. Gia Khánh nhắc cô trước mặt gia đình anh? Điều đó có khả năng?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hạ Vy lúng túng không biết nên đáp sao cho phải.
Mẹ còn biết nói dối cơ đấy. Gia Khánh nhướn mày, khóe miệng hơi giương lên, giúp Hạ Vy giải vây: “Mẹ đi đường chắc dài chắc đã mệt rồi, chúng ta vào nhà thôi.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Quân Sang biết ý lui đi trước nhường lại không gian riêng cho gia đình người ta.
Gia Khánh tiến lên muốn thay Nguyễn Thanh Vân bế Gia bảo, kết quả bị bà lườm nguýt, bà tránh ra xa anh, vui vẻ vừa đi vừa trò chuyện với hai mẹ con Hạ Vy. Gia Khánh lắc đầu cười theo sau ba người.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nguyễn Thanh Vân hỏi, Hạ Vy sẽ lễ phép đáp lại, không dám quá phận. Đối với tính cách đúng mực của cô bà càng nhìn càng thấy cô vừa mắt.
Bốn người ngồi xuống rất nhanh đã có người giúp việc mang nước trái cây lên.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nguyễn Thanh Vân đặt Gia Bảo lên đùi, cười hỏi Hạ Vy bên cạnh: “Gia Bảo năm nay bốn tuổi rồi nhỉ?”
Hạ Vy thành thật nói rằng Gia Bảo được sinh ra khi cô vừa tốt nghiệp đại học không lâu. Đọc truyện hay trên truyen88.pro
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nguyễn Thanh Vân ở trong lòng chậc một tiếng, cảm thấy Gia Khánh có là con trai ruột cũng không bênh vực nổi. Hạ Vy vừa mới ra trường, việc làm chưa ổn định, lại bụng mang dạ chữa, không có đàn ông bên cạnh chăm sóc, lúc ấy cô cần bao nhiêu nghị lực để vượt qua.
Gia Khánh ở đối diện im lặng lắng nghe mẹ với Hạ Vy trò chuyện. Anh đã cho Tín Phong điều tra, sớm biết hết tất cả mọi chuyện cô trải qua từ lúc mang thai cho đến khi hạ sinh Gia Bảo nhưng giờ nghe chính miệng cô kể ra, tim anh còn đau đớn gấp mấy lần khi đó.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nguyễn Thanh Vân lấy từ trong túi xách ra một chiếc hộp đỏ bằng nhung, bà mở ra bên trong là một chiếc lắc tay, có một mặt hình cỏ ba lá khảm kim cương. Vừa nhìn là biết món đồ này rất đắt tiền.
“Đây là quà gặp mặt của bà. Sóc con có thích không nào?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nguyễn Thanh Vân đưa hộp đỏ bằng nhưng đến trước mặt Gia Bảo.
“Cháu xin nhận tấm lòng của bà nội. Món quà này đắt lắm cháu không nhận được a.” Gia Bảo ngước mắt nhìn Hạ Vy.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mẹ đã dặn không được tùy ý nhận quà của người khác khi chưa có sự đồng ý của mẹ.
Hạ Vy lập tức xua tay từ chối: "Lắc tay này quý giá như vậy Sóc con không thể nhận được”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nguyễn Thanh Vân tỏ ra vô cùng buồn bã, thất vọng nói: “Đây là món quà đầu tiên cô tặng cho cháu nội, đã tốn rất nhiều thời gian mới chọn được chiếc lắc tay này, ngụ ý mang lại may mắn cho Sóc con.” Nói xong bà thở dài thườn thườn.
Hạ Vy không còn cách nào khác đành để Gia Bảo nhận lấy, Nguyễn Thanh Vân liền khôi phục bộ dáng tươi tắn, vui vẻ đeo lắc tay cho Gia Bảo.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Gia Bảo hí hửng nhìn lắc tay xinh đẹp, cỏ ba lá lấp lánh, rực rở đủ màu sắc trên cổ tay, cười tít mắt: “Cảm ơn bà nội ạ. Lắc tay rất đẹp, Sóc con rất thích nha.”
“Ôi! Trên đời này sao lại có đứa bé dễ thương thế cơ chứ.” Nguyễn Thanh Vân sướng rơn cả người, đưa tay nựng hai má phúng phính của Gia Bảo. Chồng bà có việc cần xử lý không thể phân thân, ông ấy mà biết cháu trai mình thông minh, hiểu chuyện, đáng yêu như thế này chắc chắn sẽ lấy làm tiếc nuối khi không thể đến thăm cháu nội.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhận thấy sắp đến giờ cơm trưa, Hạ Vy bèn đứng dậy xin phép vào bếp nấu cơm: “Cô ngồi máy bay chắc đã đói và mệt rồi, con vào bếp chuẩn bị ít món cho cô.”
“Vất vả cho con rồi.” Nguyễn Thanh Vân lấy làm ngạc nhiên khi Hạ Vy còn biết nấu ăn, không thể trách bà được vì bà sinh ra trong gia đình giàu có chưa từng làm qua việc nặng nhọc hay phải tự mình xuống bếp, sau này lấy chồng, trong nhà có sẵn người giúp việc bà lại càng không có cơ hội đụng tay vào.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nửa tiếng sau, bốn mặn, hai chay, một canh đã bày biện đẹp mắt trên bàn. Nguyễn Thanh Vân lúc ngửi và nhìn thôi đã thấy ngon rồi, khi ăn vào miệng lại càng ngon hơn. Bà không tiếc lời khen ngợi:
“Con nấu ăn ngon thật, nấu ngon hơn đầu bếp nhà gấp mấy lần. Thằng Khánh thật sự có phúc mới tìm được người bạn gái đảm đang giống con.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hạ Vy ngượng ngùng, sợ bà hiểu lầm liền lên tiếng thanh minh mình không phải bạn gái Gia Khánh.
Bầu không khí trên bàn ăn đột nhiên rơi vào yên tĩnh. Hạ Vy cúi gầm mặt ăn cơm.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Có lẽ chỉ có mình Gia Bảo là không phát hiện ra sự khác thường trên bàn ăn, vùi đầu ăn đến hưng phấn.
Gia Khánh trầm mặt, thức ăn vào miệng mất hết mùi vị. Đọc truyện hay trên truyen88.pro
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nguyễn Thanh Vân liếc mắt bắt gặp sắc mặt con trai đen thui, hóa ra Hạ Vy thật sự chưa đồng ý làm bạn gái con trai bà. Bà liền dùng ánh mắt tiếc không thể rèn sắt thành thép nhìn con trai.
Trên mặt Nguyễn Thanh Vân như hiện lên dòng chữ “Thế mà dám nói với bố mẹ Hạ Vy là bạn gái của con.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vừa rồi thức ăn vào miệng không có mùi vị hiện tại còn không thể nuốt trôi. Gia Khánh buông đũa lạnh lùng nói anh đã ăn no rồi sau đó để lại cho ba người một bóng lưng thẳng tấp.
Hạ Vy làm như không thấy cặm cụi ăn, có điều thức ăn nhai trong miệng lại giống như đang nhai rơm.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nguyễn Thanh Vân buồn cười, đây là con trai đang thẹn quá hóa giận? Trẻ con thật. Lại thấy Hạ Vy có vẻ không quan tâm, bà đâm ra lo lắng cho hạnh phúc sau này của con trai, có khả năng cao con trai bà sẽ không lấy được vợ nếu cứ tiếp tục cư xử thô lỗ, ngang ngược thế này.
Bữa cơm cứ vậy kết thúc trong không vui, Hạ Vy bế Gia bảo về phòng dỗ cậu ngủ trưa.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Phòng chuẩn bị cho Nguyễn Thanh Vân đối diện phòng Gia Khánh, bà rời khỏi phòng đi tới gõ cửa phòng anh.
Gia Khánh mở cửa, thấy mẹ ở ngoài cũng không mấy ngạc nhiên dường như đã đoán trước được mẹ sẽ đến tìm mình.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vừa vào phòng còn chưa kịp ngồi xuống ghế Nguyễn Thanh Vân đã nói: “Con nói thật cho mẹ, con có muốn cưới Hạ Vy không? Hay chỉ cần Sóc con?"
Gia Khánh ngồi xuống ghế salon, Nguyễn Thanh Vân ngồi theo bên cạnh. Anh rót ly nước ấm đặt trước mặt bà, bà chờ không nổi thúc giục anh mau nói.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trong mắt Gia Khánh ánh lên tia kiên định, anh nói mẹ lại dường như đang nói với chính mình: “Hạ Vy nhất định sẽ trở thành vợ của con.”
Ngay cả câu lãng mạng khi đến miệng con trai cũng biến thành cộc cằn, thô lỗ, Nguyễn Thanh Vấn hết nói nổi: “Con có thể nói nhẹ nhàng hơn không chẳng hạn như con muốn cưới Hạ Vy
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
**********
Xe lái chầm chậm sau đó dừng hẳn trước cửa nhà. Trên bậc thềm, ba bóng dáng, hai lớn một nhỏ đã đứng đợi sẵn từ sớm.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Quân Sang bước xuống, mở cửa ghế sau, Nguyễn Thanh Vân chậm rãi xuống xe.
Từ sáng ngay sau khi Gia Khánh thông báo mẹ anh sẽ tới thăm, Hạ Vy đã hồi hộp đến đứng ngồi không yên. Ngay khoảnh khắc bà xuất hiện trong tầm mắt, tim cô đập càng thêm kịch liệt hơn, lòng bàn tay nhanh chóng phủ một lớp mồ hôi mỏng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Một người phụ nữ xinh đẹp, tóc búi cao, trên người mặc bộ váy liền màu trắng dài đến chấm gót, theo mỗi nhịp bước chân đều toát ra vẻ cao quý, sang trọng.
Ba người đứng trên bậc thềm thấy Nguyễn Thanh Vân vội vàng đi đến trước mặt bà. Bà đưa mắt tìm kiếm đứa cháu trai yêu quý, nhìn khuôn mặt hao hao Gia Khánh lúc bé, hai mắt bà sáng rực bể lấy Gia Bảo vào lòng, kích động:
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Cháu trai của bà đây rồi.”
Gia Bảo tỏ ra rất thân thiết nũng nịu gọi hai tiếng “bà nội” làm cho trái tim Nguyễn Thanh Vân nháy mắt tan chảy ra.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Cháu bà ngoan quá.” Nguyễn Thanh Vân yêu thích không thôi, hôn lên hai má nhóc. Lúc Gia Khánh còn bé không có đáng yêu như thế này, suốt ngày trưng ra bản mặt lầm lì, nào có hành động nũng nịu hay dính người. Điều đó làm bà vô cùng tiếc nuối, luôn mong muốn sinh thêm một đứa. Bây giờ cháu nội xuất hiện nháy mắt lấp đi khoảng thiếu hụt ngày trước. Đọc truyện hay trên truyen88.pro
Tảng đá trong lòng rơi xuống đất, Hạ Vy xúc động mỉm cười, trước đó cô còn lo Nguyễn Thanh Vân sẽ không thích Gia Bảo, giờ cô có thể an tâm rồi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bấy giờ, Nguyễn Thanh Vân mới ngước mắt quan sát Gia Khánh, Hạ Vy.
"Mẹ” Gia Khánh gọi một tiếng, vẻ mặt lạnh lùng đứng trước Nguyễn Thanh Vân dịu đi vài phần.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nguyễn Thanh Vân “hừ” một tiếng không thèm đoái hoài con trai đã lâu không gặp mà nhìn sang con dâu tương lai. Không giống với Vân Thi đẹp sắc sảo động lòng người, Hạ Vy mang đến cho người đối diện cảm giác rất dễ chịu khi nhìn vào, là kiểu nét đẹp trong sáng, dịu dàng.
Gia Khánh sờ sờ mũi, chẳng rõ bản thân đã chọc giận mẹ khi nào. Quân Sang đứng bên cạnh mím môi ngược lại hiểu rất rõ nguyên nhân.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Con chào cô ạ!” Thấy Nguyễn Thanh Vân nhìn sang Hạ Vy ngượng ngùng khẽ chào, giọng nói có chút run run xen lẫn căng thẳng, bàn tay vô thức nắm chặt vạt váy.
Hạ Vy không gọi Nguyễn Thanh Vân là mẹ vì hiểu rõ bản thân không phải con dâu của bà và cũng chưa chắc bà đã chấp nhận cô. Gia Khánh nhận ra Hạ Vy hồi hộp, không chút kiêng nể vươn tay xoa nhẹ lưng cô vỗ về trấn an.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hạ Vy hoảng sợ, cảm thấy Gia Khánh điên rồi, ở trước mặt mẹ anh lại dám tỏ ra thân mật với cô. Cô ngoài xấu hổ thì chính là sợ bà chướng mắt mình.
Nguyễn Thanh Vân nhìn thấy hành động mờ ám giữa hai người, trong mắt lóe lên tia thích thú. Xem ra trong lòng con trai bà có Hạ Vy, chỉ là không biết so với Vân Thị là hơn hay kém thôi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Chào con, cô đã nghe Khánh nhắc nhiều về con. Ngoài đời trong con còn đẹp hơn trong hình nhiều.” Nguyễn Thanh Vân đối với vẻ bề ngoài và tính cách của Hạ Vy rất hài lòng. Biết con trai còn chưa theo đuổi được người ta bèn ở trước mặt Hạ Vy thay con trai nói tốt về cậu.
Hạ Vy trố mắt, trước câu nói đột ngột của bà, cô có chút tiêu hóa không kịp. Từng trận bất ngờ xen lẫn nghi ngờ dâng trào trong lòng. Gia Khánh nhắc cô trước mặt gia đình anh? Điều đó có khả năng?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hạ Vy lúng túng không biết nên đáp sao cho phải.
Mẹ còn biết nói dối cơ đấy. Gia Khánh nhướn mày, khóe miệng hơi giương lên, giúp Hạ Vy giải vây: “Mẹ đi đường chắc dài chắc đã mệt rồi, chúng ta vào nhà thôi.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Quân Sang biết ý lui đi trước nhường lại không gian riêng cho gia đình người ta.
Gia Khánh tiến lên muốn thay Nguyễn Thanh Vân bế Gia bảo, kết quả bị bà lườm nguýt, bà tránh ra xa anh, vui vẻ vừa đi vừa trò chuyện với hai mẹ con Hạ Vy. Gia Khánh lắc đầu cười theo sau ba người.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nguyễn Thanh Vân hỏi, Hạ Vy sẽ lễ phép đáp lại, không dám quá phận. Đối với tính cách đúng mực của cô bà càng nhìn càng thấy cô vừa mắt.
Bốn người ngồi xuống rất nhanh đã có người giúp việc mang nước trái cây lên.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nguyễn Thanh Vân đặt Gia Bảo lên đùi, cười hỏi Hạ Vy bên cạnh: “Gia Bảo năm nay bốn tuổi rồi nhỉ?”
Hạ Vy thành thật nói rằng Gia Bảo được sinh ra khi cô vừa tốt nghiệp đại học không lâu. Đọc truyện hay trên truyen88.pro
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nguyễn Thanh Vân ở trong lòng chậc một tiếng, cảm thấy Gia Khánh có là con trai ruột cũng không bênh vực nổi. Hạ Vy vừa mới ra trường, việc làm chưa ổn định, lại bụng mang dạ chữa, không có đàn ông bên cạnh chăm sóc, lúc ấy cô cần bao nhiêu nghị lực để vượt qua.
Gia Khánh ở đối diện im lặng lắng nghe mẹ với Hạ Vy trò chuyện. Anh đã cho Tín Phong điều tra, sớm biết hết tất cả mọi chuyện cô trải qua từ lúc mang thai cho đến khi hạ sinh Gia Bảo nhưng giờ nghe chính miệng cô kể ra, tim anh còn đau đớn gấp mấy lần khi đó.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nguyễn Thanh Vân lấy từ trong túi xách ra một chiếc hộp đỏ bằng nhung, bà mở ra bên trong là một chiếc lắc tay, có một mặt hình cỏ ba lá khảm kim cương. Vừa nhìn là biết món đồ này rất đắt tiền.
“Đây là quà gặp mặt của bà. Sóc con có thích không nào?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nguyễn Thanh Vân đưa hộp đỏ bằng nhưng đến trước mặt Gia Bảo.
“Cháu xin nhận tấm lòng của bà nội. Món quà này đắt lắm cháu không nhận được a.” Gia Bảo ngước mắt nhìn Hạ Vy.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mẹ đã dặn không được tùy ý nhận quà của người khác khi chưa có sự đồng ý của mẹ.
Hạ Vy lập tức xua tay từ chối: "Lắc tay này quý giá như vậy Sóc con không thể nhận được”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nguyễn Thanh Vân tỏ ra vô cùng buồn bã, thất vọng nói: “Đây là món quà đầu tiên cô tặng cho cháu nội, đã tốn rất nhiều thời gian mới chọn được chiếc lắc tay này, ngụ ý mang lại may mắn cho Sóc con.” Nói xong bà thở dài thườn thườn.
Hạ Vy không còn cách nào khác đành để Gia Bảo nhận lấy, Nguyễn Thanh Vân liền khôi phục bộ dáng tươi tắn, vui vẻ đeo lắc tay cho Gia Bảo.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Gia Bảo hí hửng nhìn lắc tay xinh đẹp, cỏ ba lá lấp lánh, rực rở đủ màu sắc trên cổ tay, cười tít mắt: “Cảm ơn bà nội ạ. Lắc tay rất đẹp, Sóc con rất thích nha.”
“Ôi! Trên đời này sao lại có đứa bé dễ thương thế cơ chứ.” Nguyễn Thanh Vân sướng rơn cả người, đưa tay nựng hai má phúng phính của Gia Bảo. Chồng bà có việc cần xử lý không thể phân thân, ông ấy mà biết cháu trai mình thông minh, hiểu chuyện, đáng yêu như thế này chắc chắn sẽ lấy làm tiếc nuối khi không thể đến thăm cháu nội.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhận thấy sắp đến giờ cơm trưa, Hạ Vy bèn đứng dậy xin phép vào bếp nấu cơm: “Cô ngồi máy bay chắc đã đói và mệt rồi, con vào bếp chuẩn bị ít món cho cô.”
“Vất vả cho con rồi.” Nguyễn Thanh Vân lấy làm ngạc nhiên khi Hạ Vy còn biết nấu ăn, không thể trách bà được vì bà sinh ra trong gia đình giàu có chưa từng làm qua việc nặng nhọc hay phải tự mình xuống bếp, sau này lấy chồng, trong nhà có sẵn người giúp việc bà lại càng không có cơ hội đụng tay vào.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nửa tiếng sau, bốn mặn, hai chay, một canh đã bày biện đẹp mắt trên bàn. Nguyễn Thanh Vân lúc ngửi và nhìn thôi đã thấy ngon rồi, khi ăn vào miệng lại càng ngon hơn. Bà không tiếc lời khen ngợi:
“Con nấu ăn ngon thật, nấu ngon hơn đầu bếp nhà gấp mấy lần. Thằng Khánh thật sự có phúc mới tìm được người bạn gái đảm đang giống con.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hạ Vy ngượng ngùng, sợ bà hiểu lầm liền lên tiếng thanh minh mình không phải bạn gái Gia Khánh.
Bầu không khí trên bàn ăn đột nhiên rơi vào yên tĩnh. Hạ Vy cúi gầm mặt ăn cơm.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Có lẽ chỉ có mình Gia Bảo là không phát hiện ra sự khác thường trên bàn ăn, vùi đầu ăn đến hưng phấn.
Gia Khánh trầm mặt, thức ăn vào miệng mất hết mùi vị. Đọc truyện hay trên truyen88.pro
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nguyễn Thanh Vân liếc mắt bắt gặp sắc mặt con trai đen thui, hóa ra Hạ Vy thật sự chưa đồng ý làm bạn gái con trai bà. Bà liền dùng ánh mắt tiếc không thể rèn sắt thành thép nhìn con trai.
Trên mặt Nguyễn Thanh Vân như hiện lên dòng chữ “Thế mà dám nói với bố mẹ Hạ Vy là bạn gái của con.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vừa rồi thức ăn vào miệng không có mùi vị hiện tại còn không thể nuốt trôi. Gia Khánh buông đũa lạnh lùng nói anh đã ăn no rồi sau đó để lại cho ba người một bóng lưng thẳng tấp.
Hạ Vy làm như không thấy cặm cụi ăn, có điều thức ăn nhai trong miệng lại giống như đang nhai rơm.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nguyễn Thanh Vân buồn cười, đây là con trai đang thẹn quá hóa giận? Trẻ con thật. Lại thấy Hạ Vy có vẻ không quan tâm, bà đâm ra lo lắng cho hạnh phúc sau này của con trai, có khả năng cao con trai bà sẽ không lấy được vợ nếu cứ tiếp tục cư xử thô lỗ, ngang ngược thế này.
Bữa cơm cứ vậy kết thúc trong không vui, Hạ Vy bế Gia bảo về phòng dỗ cậu ngủ trưa.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Phòng chuẩn bị cho Nguyễn Thanh Vân đối diện phòng Gia Khánh, bà rời khỏi phòng đi tới gõ cửa phòng anh.
Gia Khánh mở cửa, thấy mẹ ở ngoài cũng không mấy ngạc nhiên dường như đã đoán trước được mẹ sẽ đến tìm mình.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vừa vào phòng còn chưa kịp ngồi xuống ghế Nguyễn Thanh Vân đã nói: “Con nói thật cho mẹ, con có muốn cưới Hạ Vy không? Hay chỉ cần Sóc con?"
Gia Khánh ngồi xuống ghế salon, Nguyễn Thanh Vân ngồi theo bên cạnh. Anh rót ly nước ấm đặt trước mặt bà, bà chờ không nổi thúc giục anh mau nói.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trong mắt Gia Khánh ánh lên tia kiên định, anh nói mẹ lại dường như đang nói với chính mình: “Hạ Vy nhất định sẽ trở thành vợ của con.”
Ngay cả câu lãng mạng khi đến miệng con trai cũng biến thành cộc cằn, thô lỗ, Nguyễn Thanh Vấn hết nói nổi: “Con có thể nói nhẹ nhàng hơn không chẳng hạn như con muốn cưới Hạ Vy
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.