Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 215 Ngựa quen đường cũ
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Liếc nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, Gia Khánh đẩy cửa bước ra ban công, tìm số Tín Phong gọi đi. Người vừa bắt máy, không một câu hỏi thăm, Gia Khánh đã lạnh lùng hỏi: “Gần đây bọn mày có theo dõi nhà họ Trịnh tử tế không?"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tín Phong thầm thấy không ổn, thành thật trả lời: “Bọn tao đã cử người theo dõi nhà họ..gần đây anh ta hình như rất yên tĩnh.”
Tín Phong nói đến câu cuối cùng giọng nói hơi nhỏ dần vì anh nghe rõ tiếng hít thở nặng nề của Gia Khánh trong điện thoại, có vẻ đang rất tức giận và không vui.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Gia Khánh hừ lạnh quở trách: “Ngày giao hàng của anh ta và Mười Tấn đã xác định xong đầu vào đấy, là bốn ngày sau. Anh ta đã tìm đến tận cửa khiêu khích mà mày dám bảo rất yên tĩnh?” Anh nhắm mắt, thả lỏng cơ thể dựa vào lan can, giọng nói vẫn đanh thép như cũ: "Không tra ra nơi giao hàng, tụi mày về căn cứ chịu phạt đi.”
Tín Phong chấn động, con cáo già Huy Kha quamặt được người của bọn anh. Trên trán rịn đầy môi hội lạnh, anh biết bản thân lần này đã phạm phải sai lầm rất nghiêm trọng: “Rõ. Anh vớt vát nói: “Tao đã tra ra lịch trình lão Dũng, sẽ gửi cho mày ngay lập tức.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Gia Khánh thở dài, nằm chặt điện thoại trong tay, dõi mắt nhìn xa xăm.
Bầu trời trong vắt, không một gợn mây. Mấy ai biết được sóng gió lại sắp sửa nổi lên.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Màn hình sáng lên kèm theo âm báo tin nhắn, Gia Khánh mở ra xem, mắt hơi nheo lại: “Tối nay sao?”
Câu hỏi vu vơ nhanh chóng bị gió cuốn đi mất.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trong không khí chợt phảng phất mùi hương trà xanh nhàn nhạt, Gia Khanh nghiêng đầu vừa hay trông thấy Hạ Vy mới tắm xong đang đi đến. Anh xoay người kéo cô vào lại trong phòng. “Tóc ướt ra ngoài này gió to, chẳng may em cảm lạnh thì phải làm sao?”
Hạ Vy bĩu môi nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo
Anh nợ em một câu yêu thương!
Gia Khánh: “Em nào có yếu đuổi đến vậy?”
Gia Khánh ấn Hạ Vy xuống ghế, bắt đầu sấy tóc cho cô. Năm ngón tay mảnh khảnh lướt nhẹ qua da đầu, âm thanh máy sấy tóc vang vọng khắp căn phòng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hạ Vy nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai của Gia Khánh trong gương, động tác anh rất đổi dịu dàng, trong tim cô như có dòng nước ấm chảy qua. Cô cảm thấy mọi thứ đang diễn ra quá mức đẹp để tựa như đây là một giấc mơ không chân thật vậy.“Anh đẹp trai lắm à?” Gia Khánh hơi nhướn mày, biểu cảm trên mặt hiện lên vẻ kiêu ngạo còn có phần đắc ý.
Hai má Hạ Vy thoảng đỏ vội vàng cụp mi mắt, thành thật đáp: "Đẹp"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Năm ngón tay đang luồn vào tóc Hạ Vy thoáng dừng lại. Trong gương da dẻ cô ửng hồng, hai cánh môi căng mọng hơi mím lại, xương quai xanh thấp thoảng sau làn váy lụa, quyến rũ vô cùng, yết hầu Gia Khánh chuyển động lên xuống.
Tiếng máy sấy chợt im bặt.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hạ Vy ngước mắt khó hiểu, còn chưa kịp lên tiếng, trước mặt bỗng tối đi, môi bị Gia Khánh ngậm lấy, thân thể cũng nhẹ hằng.
Gia Khánh đặt Hạ Vy lên giường, quyến luyến rời môi cô hôn lên chiếc cằm nhỏ nhắn rồi từ từ trượt xuống cổ. Bàn tay như ngựa quen đường cũ lần mò đến những điểm nhạy cảm trên người cô.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nụ hôn ướt át, nóng bỏng rơi xuống như mua trút, Hạ Vy nắm chặt ga giường, đôi môi hé mở phát ra tiếng rên khe khẽ.
Sắc trời dần tối đi, mấy âm thanh ám mụi, làm người khác đỏ mắt tía tai trong phòng mới từ từ chìm xuống.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Gia Khánh ôm Hạ Vy vào lòng, hôn lên bờ vai trần trụi. Cô khép mắt mệt đến mức không muốn động đậy, tùy ý để anh vừa hôn vừa cắn.
Gia Khánh liếc nhìn đồng hồ treo tiềng, thấy thời gian cũng sắp tới. Anh tiếc nuối nói:“Anh có việc phải ra ngoài, em nghỉ ngơi một lát rồi gọi đồ ăn ngoài mà ăn, đừng ngủ đói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hạ Vy nghe vậy mở mắt, xoay người lại nói: “Anh xử lý xong việc thì về biệt thự với Sóc con đi em ở đây một mình không sao cả.
Đúng là không thể bỏ mặc Sóc con, Gia Khánh gật đầu đáp ứng: “Mai anh tới thăm em.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Gia Khánh vén chăn xuống giường mặc quần áo, trước khi ra khỏi phòng anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán Hạ Vy. ***
Maybach đậu trước một ngõ nhỏ tối tăm, Gia Khánh ngồi trong khoang xe, cửa kính hạ xuống một nữa, thong thả hút thuốc.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đóm lửa nhỏ lập lòe trong đêm, khói trắng lượn lờ chậm chạp men theo khe hở chui ra khỏi xe rồi tan biến trong không khí.
Hút đến điều thứ hai, con đường trước mặt xuất hiện một bóng người cao lớn, vạm vỡ, một tay nhét túi quần, một tay cầm túi to, ung dung bước đến. Khoảng cách ngày càng gần, khuôn mặt người nọ dần xuất hiện trong tầm mắt.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Gia Khánh dập tắt điếu thuốc, mở cửa xuống xe. Anh đứng yên tại chỗ chờ người đàn ông nọ tới gần.
Đại Dũng vừa mới tan ca đang trên đường chở vào nhà. Thông qua ánh sáng chiếu ra từ bóng đèn đường cũ kĩ, bám đầy bụi, ông mơ hồ nhìn thấy mặt mũi của người nọ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đại Dũng cảnh giác đi tới, khuôn mặt không thểquen thuộc hơn đập vào trong mắt, ông liền thoáng biến sắc. “Lâu rồi không gặp. Xem ra mày sống rất nhàn hạ.” Khóe môi Gia Khánh hơi cong lên, xuất hiện nụ cười như có như không.
Đại Dũng cho rằng bản thân đã ẩn nấp rất kĩ, không nghĩ đến thắng nhãi ranh này vẫn tìm thấy. Ông giận giữ quát lên, khuôn mặt dữ tợn trong đêm vô cùng đáng sợ: “Mày muốn bắt tao?" Ông đảo mắt nhìn quanh sau đó híp mắt nguy hiểm nhìn Gia Khánh: “Chỉ với một mình mày? Mày là quá xem thường tao hay quá đề cao bản thân đây?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trước dáng vẻ hung hãng của Đại Dũng, Gia Khánh không mảy may sợ hãi, khẽ thở dài nói “Mày lại đoán sai rồi.” “Mày có ý gì?” Hết lần này đến lần khác bị Gia Khánh xem thường, Đại Dũng tức đến phát điên. Ông ném túi nilong trên tay xuống đất, vài lon bia, thức ăn đóng hộp rơi ra ngoài. “Tới bàn chuyện hợp tác. Mày có hứng thú không?” Gia Khánh thờ ơ hỏi.
Trong mắt Đại Dũng lóe lên tia cảnh giác: "Hợp tác?” “Huy Kha tự ý sắp đặt mày đến bên chỗ ông Uy, lẽ nào trong lòng mày không sinh ra cảm giác bất mãn, không cam tâm hay tức giận?” Nhìn sắc mặt Đại Dũng biến hóa, Gia Khánh khẽ cười. Truyện88.vip trang web c*ập nhật nhanh nhất
Anh nợ em một câu yêu thương!
Từng câu, từng chữ đánh trúng vào tim, đáy mắt Đại Dũng tràn ngập hận thù. Huy Kha không thả ônglại biến ông thành con chó bên cạnh Trần Văn Uy, ngày ngày sống trong nơm nơm lo sợ. Nhớ đến lời tên cảnh sát kia truyền đạt lại, ông hận đến mức không thế băm vắm Huy Kha ra: “Nếu anh muốn bình yên rời khỏi đây nên ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của anh Kha” “Mày tin anh ta sao? Không sợ hoàn thành nhiệm vụ anh ta giết người diệt khẩu?” Gia Khánh tiếp tục tiêm thêm cho Đại Dũng một mũi đả kích. “Mày khác gì anh ta?" Đại Dũng gầm lên, ông còn chưa quên bản thân đã bị tên nhãi này làm cho sống dở chết dở, chật vật còn hơn cả con chó đâu. “Mày còn có sự lựa chọn khác?” Gia Khánh nhướn mày, dáng vẻ cực kì ngạo mạn.
Gia Khánh nói không sai, bây giờ ông giống như ba ba bị nhốt vào trong rọ, mặc người chà đạp, muốn phản kháng cũng không đủ sức. Cơn giận từ từ vơi đi, ông nheo mắt hỏi: “Mày cũng muốn tạo lấy chứng cứ phạm tội của ông Uy?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Gia Khánh vỗ tay nói rằng xem ra Đại Dũng cũng chưa tới mức ngu ngốc. “Mẹ mày. Cơn giận vừa áp xuống lại có xu hướng bùng lên, Đại Dũng gầm lên như một con thú hoang điên dại.
Gia Khánh liếc nhìn đồng hồ trên tay, anh phải trở về với Gia Bảo, không rảnh đứng đây lãng phí thời gian với kẻ không quan trọng: “Nghe theo sự sắp đặt anh ta hay làm việc cho tạo để lấy công chuộc tội, tìm cho bản thân một đường sống. Mày cứ nghĩ đi, không vội.”Đại Dũng nhìn theo hướng xe Maybach biến mất, âm thầm đưa ra quyết định. ***
Anh nợ em một câu yêu thương!
Duy Nam chạy trối chết ra khỏi bệnh viện, một đường đến thẳng quán bar. Minh Huyền vội vã đuổi theo không những không khuyên ngăn anh đừng uống ngược lại còn hùa theo cùng uống.
Minh Huyền chậm rãi thưởng thức ly rượu trong tay, nhìn người bên cạnh giống như phát điên uống rượu như uống nước lã, trong lòng âm thầm tính toán.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Qua một lúc lâu, Minh Huyền mới đoạt lấy ly rượu trong tay Duy Nam, giả vờ khuyên nhủ: “Anh đừng uống nữa. Vì chị ta mà tự hành hạ bản thân liệu có đáng không?” “Mau trả lại cho anh. Trong mắt Duy Nam giăng đầy tơ máu, nổi giận giơ tay muốn cướp lại. “Được, được, trả thì trả. Em uống tiếp với anh.” Minh Huyền nhanh tay lẹ mắt bỏ viên thuốc màu trắng vào trong ly rượu trước khi Duy Nam đoạt lại.
Minh Huyền cong môi cười, nhìn ly rượu dần dần thấy đáy.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Duy Nam uống thuốc vài ly nữa, sau đó gục mặt xuống bàn. Minh Huyền dìu anh ra khỏi quán bar. Cô không đưa anh về biệt thự nhà họ Đặng mà kêu tài xế chở đến khu nhà của mình.
Thuốc bắt đầu có công dụng, Duy Nam cảm thấy trong cơ thể mình như có lửa thiêu đốt, nóng đến mức khiến anh chảy đầy mồ hôi. Anh theo bản năng đưa tay cởi cúc áo như vậy mới có thể làm mình mát
Anh nợ em một câu yêu thương!
**********
Liếc nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, Gia Khánh đẩy cửa bước ra ban công, tìm số Tín Phong gọi đi. Người vừa bắt máy, không một câu hỏi thăm, Gia Khánh đã lạnh lùng hỏi: “Gần đây bọn mày có theo dõi nhà họ Trịnh tử tế không?"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tín Phong thầm thấy không ổn, thành thật trả lời: “Bọn tao đã cử người theo dõi nhà họ..gần đây anh ta hình như rất yên tĩnh.”
Tín Phong nói đến câu cuối cùng giọng nói hơi nhỏ dần vì anh nghe rõ tiếng hít thở nặng nề của Gia Khánh trong điện thoại, có vẻ đang rất tức giận và không vui.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Gia Khánh hừ lạnh quở trách: “Ngày giao hàng của anh ta và Mười Tấn đã xác định xong đầu vào đấy, là bốn ngày sau. Anh ta đã tìm đến tận cửa khiêu khích mà mày dám bảo rất yên tĩnh?” Anh nhắm mắt, thả lỏng cơ thể dựa vào lan can, giọng nói vẫn đanh thép như cũ: "Không tra ra nơi giao hàng, tụi mày về căn cứ chịu phạt đi.”
Tín Phong chấn động, con cáo già Huy Kha quamặt được người của bọn anh. Trên trán rịn đầy môi hội lạnh, anh biết bản thân lần này đã phạm phải sai lầm rất nghiêm trọng: “Rõ. Anh vớt vát nói: “Tao đã tra ra lịch trình lão Dũng, sẽ gửi cho mày ngay lập tức.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Gia Khánh thở dài, nằm chặt điện thoại trong tay, dõi mắt nhìn xa xăm.
Bầu trời trong vắt, không một gợn mây. Mấy ai biết được sóng gió lại sắp sửa nổi lên.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Màn hình sáng lên kèm theo âm báo tin nhắn, Gia Khánh mở ra xem, mắt hơi nheo lại: “Tối nay sao?”
Câu hỏi vu vơ nhanh chóng bị gió cuốn đi mất.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trong không khí chợt phảng phất mùi hương trà xanh nhàn nhạt, Gia Khanh nghiêng đầu vừa hay trông thấy Hạ Vy mới tắm xong đang đi đến. Anh xoay người kéo cô vào lại trong phòng. “Tóc ướt ra ngoài này gió to, chẳng may em cảm lạnh thì phải làm sao?”
Hạ Vy bĩu môi nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo
Anh nợ em một câu yêu thương!
Gia Khánh: “Em nào có yếu đuổi đến vậy?”
Gia Khánh ấn Hạ Vy xuống ghế, bắt đầu sấy tóc cho cô. Năm ngón tay mảnh khảnh lướt nhẹ qua da đầu, âm thanh máy sấy tóc vang vọng khắp căn phòng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hạ Vy nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai của Gia Khánh trong gương, động tác anh rất đổi dịu dàng, trong tim cô như có dòng nước ấm chảy qua. Cô cảm thấy mọi thứ đang diễn ra quá mức đẹp để tựa như đây là một giấc mơ không chân thật vậy.“Anh đẹp trai lắm à?” Gia Khánh hơi nhướn mày, biểu cảm trên mặt hiện lên vẻ kiêu ngạo còn có phần đắc ý.
Hai má Hạ Vy thoảng đỏ vội vàng cụp mi mắt, thành thật đáp: "Đẹp"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Năm ngón tay đang luồn vào tóc Hạ Vy thoáng dừng lại. Trong gương da dẻ cô ửng hồng, hai cánh môi căng mọng hơi mím lại, xương quai xanh thấp thoảng sau làn váy lụa, quyến rũ vô cùng, yết hầu Gia Khánh chuyển động lên xuống.
Tiếng máy sấy chợt im bặt.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hạ Vy ngước mắt khó hiểu, còn chưa kịp lên tiếng, trước mặt bỗng tối đi, môi bị Gia Khánh ngậm lấy, thân thể cũng nhẹ hằng.
Gia Khánh đặt Hạ Vy lên giường, quyến luyến rời môi cô hôn lên chiếc cằm nhỏ nhắn rồi từ từ trượt xuống cổ. Bàn tay như ngựa quen đường cũ lần mò đến những điểm nhạy cảm trên người cô.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nụ hôn ướt át, nóng bỏng rơi xuống như mua trút, Hạ Vy nắm chặt ga giường, đôi môi hé mở phát ra tiếng rên khe khẽ.
Sắc trời dần tối đi, mấy âm thanh ám mụi, làm người khác đỏ mắt tía tai trong phòng mới từ từ chìm xuống.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Gia Khánh ôm Hạ Vy vào lòng, hôn lên bờ vai trần trụi. Cô khép mắt mệt đến mức không muốn động đậy, tùy ý để anh vừa hôn vừa cắn.
Gia Khánh liếc nhìn đồng hồ treo tiềng, thấy thời gian cũng sắp tới. Anh tiếc nuối nói:“Anh có việc phải ra ngoài, em nghỉ ngơi một lát rồi gọi đồ ăn ngoài mà ăn, đừng ngủ đói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hạ Vy nghe vậy mở mắt, xoay người lại nói: “Anh xử lý xong việc thì về biệt thự với Sóc con đi em ở đây một mình không sao cả.
Đúng là không thể bỏ mặc Sóc con, Gia Khánh gật đầu đáp ứng: “Mai anh tới thăm em.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Gia Khánh vén chăn xuống giường mặc quần áo, trước khi ra khỏi phòng anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán Hạ Vy. ***
Maybach đậu trước một ngõ nhỏ tối tăm, Gia Khánh ngồi trong khoang xe, cửa kính hạ xuống một nữa, thong thả hút thuốc.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đóm lửa nhỏ lập lòe trong đêm, khói trắng lượn lờ chậm chạp men theo khe hở chui ra khỏi xe rồi tan biến trong không khí.
Hút đến điều thứ hai, con đường trước mặt xuất hiện một bóng người cao lớn, vạm vỡ, một tay nhét túi quần, một tay cầm túi to, ung dung bước đến. Khoảng cách ngày càng gần, khuôn mặt người nọ dần xuất hiện trong tầm mắt.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Gia Khánh dập tắt điếu thuốc, mở cửa xuống xe. Anh đứng yên tại chỗ chờ người đàn ông nọ tới gần.
Đại Dũng vừa mới tan ca đang trên đường chở vào nhà. Thông qua ánh sáng chiếu ra từ bóng đèn đường cũ kĩ, bám đầy bụi, ông mơ hồ nhìn thấy mặt mũi của người nọ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đại Dũng cảnh giác đi tới, khuôn mặt không thểquen thuộc hơn đập vào trong mắt, ông liền thoáng biến sắc. “Lâu rồi không gặp. Xem ra mày sống rất nhàn hạ.” Khóe môi Gia Khánh hơi cong lên, xuất hiện nụ cười như có như không.
Đại Dũng cho rằng bản thân đã ẩn nấp rất kĩ, không nghĩ đến thắng nhãi ranh này vẫn tìm thấy. Ông giận giữ quát lên, khuôn mặt dữ tợn trong đêm vô cùng đáng sợ: “Mày muốn bắt tao?" Ông đảo mắt nhìn quanh sau đó híp mắt nguy hiểm nhìn Gia Khánh: “Chỉ với một mình mày? Mày là quá xem thường tao hay quá đề cao bản thân đây?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trước dáng vẻ hung hãng của Đại Dũng, Gia Khánh không mảy may sợ hãi, khẽ thở dài nói “Mày lại đoán sai rồi.” “Mày có ý gì?” Hết lần này đến lần khác bị Gia Khánh xem thường, Đại Dũng tức đến phát điên. Ông ném túi nilong trên tay xuống đất, vài lon bia, thức ăn đóng hộp rơi ra ngoài. “Tới bàn chuyện hợp tác. Mày có hứng thú không?” Gia Khánh thờ ơ hỏi.
Trong mắt Đại Dũng lóe lên tia cảnh giác: "Hợp tác?” “Huy Kha tự ý sắp đặt mày đến bên chỗ ông Uy, lẽ nào trong lòng mày không sinh ra cảm giác bất mãn, không cam tâm hay tức giận?” Nhìn sắc mặt Đại Dũng biến hóa, Gia Khánh khẽ cười. Truyện88.vip trang web c*ập nhật nhanh nhất
Anh nợ em một câu yêu thương!
Từng câu, từng chữ đánh trúng vào tim, đáy mắt Đại Dũng tràn ngập hận thù. Huy Kha không thả ônglại biến ông thành con chó bên cạnh Trần Văn Uy, ngày ngày sống trong nơm nơm lo sợ. Nhớ đến lời tên cảnh sát kia truyền đạt lại, ông hận đến mức không thế băm vắm Huy Kha ra: “Nếu anh muốn bình yên rời khỏi đây nên ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của anh Kha” “Mày tin anh ta sao? Không sợ hoàn thành nhiệm vụ anh ta giết người diệt khẩu?” Gia Khánh tiếp tục tiêm thêm cho Đại Dũng một mũi đả kích. “Mày khác gì anh ta?" Đại Dũng gầm lên, ông còn chưa quên bản thân đã bị tên nhãi này làm cho sống dở chết dở, chật vật còn hơn cả con chó đâu. “Mày còn có sự lựa chọn khác?” Gia Khánh nhướn mày, dáng vẻ cực kì ngạo mạn.
Gia Khánh nói không sai, bây giờ ông giống như ba ba bị nhốt vào trong rọ, mặc người chà đạp, muốn phản kháng cũng không đủ sức. Cơn giận từ từ vơi đi, ông nheo mắt hỏi: “Mày cũng muốn tạo lấy chứng cứ phạm tội của ông Uy?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Gia Khánh vỗ tay nói rằng xem ra Đại Dũng cũng chưa tới mức ngu ngốc. “Mẹ mày. Cơn giận vừa áp xuống lại có xu hướng bùng lên, Đại Dũng gầm lên như một con thú hoang điên dại.
Gia Khánh liếc nhìn đồng hồ trên tay, anh phải trở về với Gia Bảo, không rảnh đứng đây lãng phí thời gian với kẻ không quan trọng: “Nghe theo sự sắp đặt anh ta hay làm việc cho tạo để lấy công chuộc tội, tìm cho bản thân một đường sống. Mày cứ nghĩ đi, không vội.”Đại Dũng nhìn theo hướng xe Maybach biến mất, âm thầm đưa ra quyết định. ***
Anh nợ em một câu yêu thương!
Duy Nam chạy trối chết ra khỏi bệnh viện, một đường đến thẳng quán bar. Minh Huyền vội vã đuổi theo không những không khuyên ngăn anh đừng uống ngược lại còn hùa theo cùng uống.
Minh Huyền chậm rãi thưởng thức ly rượu trong tay, nhìn người bên cạnh giống như phát điên uống rượu như uống nước lã, trong lòng âm thầm tính toán.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Qua một lúc lâu, Minh Huyền mới đoạt lấy ly rượu trong tay Duy Nam, giả vờ khuyên nhủ: “Anh đừng uống nữa. Vì chị ta mà tự hành hạ bản thân liệu có đáng không?” “Mau trả lại cho anh. Trong mắt Duy Nam giăng đầy tơ máu, nổi giận giơ tay muốn cướp lại. “Được, được, trả thì trả. Em uống tiếp với anh.” Minh Huyền nhanh tay lẹ mắt bỏ viên thuốc màu trắng vào trong ly rượu trước khi Duy Nam đoạt lại.
Minh Huyền cong môi cười, nhìn ly rượu dần dần thấy đáy.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Duy Nam uống thuốc vài ly nữa, sau đó gục mặt xuống bàn. Minh Huyền dìu anh ra khỏi quán bar. Cô không đưa anh về biệt thự nhà họ Đặng mà kêu tài xế chở đến khu nhà của mình.
Thuốc bắt đầu có công dụng, Duy Nam cảm thấy trong cơ thể mình như có lửa thiêu đốt, nóng đến mức khiến anh chảy đầy mồ hôi. Anh theo bản năng đưa tay cởi cúc áo như vậy mới có thể làm mình mát
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bình luận facebook