Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22 Lòng như tro tàn
Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + VietWriter.vn và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********
VietWriter.vn trang web cập nhật nhanh nhất
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong khoảnh khắc thân thể mềm mại rời khỏi lòng, Gia Khánh chợt thấy mất mát, trống rỗng. Anh nhớ như in lúc Hạ Vy xoay người bỏ chạy, khuôn mặt cô tràn đầy đau đớn và thất vọng, đôi mắt xinh đẹp ngấn nước mang theo vẻ đau lòng và khiếp sợ như đâm thẳng vào tim khiến anh quặn thắt, biết bản thân đã buột miệng nói những lời quá khó nghe làm cô bị tổn thương. Anh nóng lòng đuổi theo nhưng mọi người dần tản ra xung quanh, ngăn chặn tầm mắt khiến anh không thể nhìn thấy bóng dáng mảnh mai kia cũng cản trở bước chân anh.
Gia Khánh gần như phát điên nhưng lại nhẫn nhịn kìm nén, không thể phát tác. Ý niệm duy nhất xuất hiện trong đầu lúc này là phải mau chóng đuổi theo xin lỗi Hạ Vy. Anh cáu kỉnh lướt qua từng kẻ đang ngáng đường, ánh mắt anh đỏ bừng làm khuôn mặt đang căng cứng thêm hung dữ. Vài người muốn xáp đến nói chuyện trông thấy vẻ mặt đẳng đáng sát khí của anh, đáy lòng thoảng chốc sợ hãi đều e dè chùn bước không dám tiến lên. Vất vả lắm anh mới ra gần đến cửa chính, cánh tay bồng bị ai đó năm chặt, đang muốn hất ra thì giọng nói mang theo khó hiểu của Vân Thi vang lên:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Anh muốn đi đâu?"
Sắc mặt Gia Khánh dịu đi, quay đầu lại trông thấy Vân Thi, bên cạnh còn có bố mẹ cô, anh lễ phép: “Cô chủ đang tính về sao?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đào Lâm Uyển mỉm cười: “Cũng không còn sớm nữa cô chú muốn về trước."
Trần Văn Uy không nói chỉ im lặng đứng một bên nhưng sắc mặt đối với Gia Khánh đã dịu đi rất nhiều.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Vậy để con cùng Vân Thi tiễn cô chú." Gia Khánh cười nói, bên trong lại không bình tĩnh giống vẻ bề ngoài anh đang thể hiện.
Trần Văn Uy và Đào Lâm Uyển gật đồng ý. Thế là bốn người rời đi, dọc đường bố mẹ Vân Thi thỉnh thoảng nói chuyện với Gia Khánh, còn phần nhiều là trò chuyện với Vân Thi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Khánh vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi khiến suốt cả đoạn đường lòng Vân Thi luôn bứt rút nhưng có bố mẹ ở đây nên cô không tiện hỏi.
Tài xế riêng đã sớm lái xe đến trước cổng khách sạn, Trần Uy Lâm cùng vợ lên xe. Chiếc xe từ từ lăn bánh, hòa vào dòng xe tấp nập trên đường.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi tiễn hai người lên xe, Vân Thi muốn đi chung với Gia Khánh khiến ý định đi tìm Hạ Vy không thể thực hiện, trong lòng anh khó chịu, lại lo lằng không biết Hạ Vy đã chạy đi đâu, liệu đã về hay còn ở khách sạn. Nhưng anh không thể làm gì khác là nhẫn nhịn đi lấy xe đưa Vân Thi về, thầm nghĩ sẽ đến tìm cô xin lỗi sau.
"Em đứng đây đợi anh, anh đi lấy xe.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Khánh xoay người đang tính rời đi, đồng tử anh chợt co rút nhìn về phía bên kia. Dưới ánh điện đường anh nhìn thấy Hạ Vy được một người đàn ông ôm vào lòng, cẩn thận dìu cô lên xe, cô không hề chống cự, ngược lại còn bày ra vẻ mặt tươi cười. Điều đáng nói là người đàn ông đó không phải Duy Nam. Anh thấy máu toàn thân sôi lên sùng sục, kích động đến muốn nhào lên đấm cho tên đó kêu cha gọi mẹ.
Vận Thi thấy Gia Khánh bỗng nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm một hướng, bèn khó hiểu quay sang nhìn theo nhưng chỉ thấy chiếc Bentley đang chậm rãi lăn bánh, cô kéo tay anh khó hiểu:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Anh nhìn gì thế?”
Gia Khánh không phản ứng vẫn tức tối nhìn theo chiếc xe đang dần khuất bóng trên đường, như thể muốn xuyên thấu qua xe nhìn vào hai người đang vô cùng thân mật bên trong.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vân Thi cần môi không cam lòng khi bị ngó lợi "Anh Khánh? Anh có nghe em nói không?”
Gia Khánh bị làm phiền đến phát bực, chỉ liếc mắt nhìn Vân Thi một cái, rồi lạnh lùng cất bước rời đi. Vân Thi giậm chân, trừng mắt nhìn theo bóng lưng cao lớn, vẻ mặt không cam tâm, nhưng chỉ có thể vội vàng đuổi theo.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vân Thi vừa mới mua một căn hộ. Cô đã từng ngỏ lời muốn ở chung với Gia Khánh nhưng anh từ chối, viện lý do bây giờ chưa phải lúc, không muốn cô bị hủy thanh danh.
Vân Thi nghe thể rất muốn phản bác, Hạ Vy kia vừa quen Duy Nam có bao lâu đâu đã dọn đến sống chung rồi. Còn cô với anh quen nhau bao nhiêu năm rồi, cô không ngại mất mặt thì anh ngại gì chứ. Nhưng cô không dám nói chỉ đành hậm hực trong lòng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chiếc Maybach chậm rãi đậu trước cổng nhà, Vân Thi thấy Gia Khánh không có ý định vào nhà, lại không muốn cứ vậy thả anh đi mất, mới nghiêng đầu qua nhỏ giọng:
“Anh có thể đưa em vào nhà không? Em hình như uống nhiều rồi, đầu choáng quá.” Vân Thi hơi nhăn mày, đưa tay day trán, đôi mắt vì say mà trở nên hơi đờ đẫn nhìn anh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Khánh quay sang nhìn thấy khuôn mặt Vân Thi ửng hồng, ánh mắt ngập nước mông lung, dường như say không nhẹ. Chỉ đành thở dài, mở cửa xuống xe, đi đến mở cửa ghế lái phụ dìu Vân Thi vào nhà.
Trong khoảnh khắc Gia Khánh quay người xuống xe, Vân Thi đang say đột nhiên tỉnh táo, khỏe mắt xẹt qua tia đắc ý.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vân Thi như không xương, dán sát vào người Gia Khánh, chậm rãi đi từng bước nhỏ, Gia Khánh lấy chìa khóa trong túi cô, một tay ôm người, một
tay bận rộn mở khóa. Cánh cửa cuối cùng cũng mở ra, Gia Khánh mò mẫm trên vách tường bật đèn. Ngôi nhà phút chốc sáng trưng. Anh dìu Vân Thi vào phòng ngủ,
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
đặt cô nằm lên giường.
Vân Thi mở to hai mắt mông lung nhìn Gia Khánh, dây áo từ lúc nào đã tuột đến vai, vòng một đầy đặn như ẩn như hiện. Nếu có người đàn ông nào nhìn thấy nhất định sẽ kìm không được mà nhào đến ăn sạch, nhưng rất tiếc người thấy lại là Gia Khánh. Sắc mặt không mảy may thay đổi, anh kéo chăn đắp cho Vân Thi, sau đó bình tĩnh nói:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Em ngủ đi, anh đi trước. Chưa chờ Vân Thi kịp nói gì, Gia Khánh đã xoay người.
Vân Thi nào dễ dàng buông tha, vội vã hất chăn lao đến ôm chặt anh từ phía sau, đầu tựa vào vai anh, thanh âm mang theo vẻ yếu ớt lại ẩn chưa sự mời gọi: “Tối nay ở bên em được không?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Khánh cau mày, không kiên nhẫn kéo lấy hai tay đang ôm eo ra, dỗ dành:
“Ngoan! Đừng quậy nữa. Em mau ngủ đi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vân Thi tức đến hộc máu, cô đâu phải là thiếu nữ đôi mươi còn e dè, nhút nhát, đã trải qua một đời chồng sớm đã trở nên thành thục, nhịn lâu như vậy không làm đã làm cô thấy bứt rứt, khó chịu lâu rồi. Cô hạ quyết tâm đêm nay phải để Gia Khánh lên giường của mình. Đột nhiên hai tay buông eo anh, nhào đến trước mặt kiếng chân hôn lên môi anh, thân thể uốn éo như rắn dính sát vào anh, hai tay thuần thục cởi áo.
Gia Khánh bị tập kích cũng không bất ngờ, chỉ thấy chán ghét và buồn nôn, mặt mày sa sầm đẩy Vân Thi như con bạch tuộc bám trên người ra.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vân Thi không phòng bị đẩy đến ngã nhào ra đất. Mở to mắt không thể tin nhìn Gia Khánh.
Gia Khánh chỉ lạnh lùng để lại một câu rồi bỏ
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
đi: “Em say rồi ngủ đi."
Vân Thi nhìn theo bóng lưng Gia Khánh, hai tay đột nhiên siết chặt, vẻ mặt không cam tâm, trong lòng hoảng hốt, bất an.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lẽ nào Gia Khánh thật sự không hứng thú với cô?
Vân Thi mím môi, sắc mặt thoắt cái trắng
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
bệch. ***
Hạ Vy từ chối lời đề nghị của Huy Cung đưa mình vào tận nhà, dù sao cô với anh chỉ mới gặp nhau hai lần, không quá thân thiết để làm phiền người ta.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Huy Cung thấy Hạ Vy từ chối cũng không tức giận, chỉ cười dặn dò. Sau đó khởi động xe rời đi.
“Được rồi. Cô lên nhà cẩn thận nhé. Tôi đi trước đây.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Vy nhìn theo một lát, rồi xoay người khập khiếng mở cửa đi vào nhà. Cô ngồi xuống salon, tâm trạng hoảng loạn cũng từ từ bình tĩnh lại. Vừa rồi kích động quá cô đã rời đi trước mà chưa kịp báo Duy Nam, sợ anh tìm không thấy mình sẽ lo lắng. Cô vội lấy điện thoại ra tính gọi cho Duy Nam nhưng trên màn hình đã xuất hiện cuộc gọi đến, cô vội vàng bắt máy, chưa kịp nói đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói đầy lo lắng của Duy Nam:
em." “Em đang ở đâu? Anh đang đứng dưới nhà
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Vy áy náy không thôi, vội nói: “Em đang ở nhà, em sẽ xuống ngay. Anh đợi em một lát.
Hạ Vy vội vàng xuống nhà liền nhìn thấy Duy Nam đang dựa lưng vào Land Rover. Trông thấy cô vẻ mặt anh thoảng mừng rỡ vội đi đến ôm chầm lấy, hốt hoảng nói: "Em làm anh sợ chết khiếp, khiêu vũ xong không thấy em đâu, gọi điện cũng không thấy em bắt máy. Làm anh sợ đến muốn rớt tim.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Em xin lỗi, em thấy hơi mệt nên về trước. khiến anh phải lo lắng rồi.” Hạ Vy khàn giọng.
Hạ Vy nghe thấy Duy Nam thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Không cần xin lỗi. Em không sao là tốt rồi.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Duy Nam phát giác ra không đúng nhìn xuống chân Hạ Vy, vẻ mặt đầy lo lắng:
“Em bị sao thế?" Anh ngồi xuống nằm lấy cổ chân Hạ Vy, hai mắt đỏ bừng như muốn phát khóc đến nơi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Vy thở dài cố gắng chịu đựng cơn đau dưới chân, ngồi xuống bên cạnh Duy Nam xoa đầu anh, dịu dàng nói:
“Em không đau. Ngày mai anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra có được không?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Duy Nam khịt khịt mũi, ôm Hạ Vy thật chặt, đau lòng nói: “Được." Khó khăn lắm mới tiền được Duy Nam rời đi,
Hạ Vy thở dài, mặt mày khổ sở, đứng ngẩn ra.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gió lạnh thổi vào người, Hạ Vy rùng mình nhưng chẳng buồn nhúc nhích. Mây đen giăng kín bầu trời chẳng biết từ lúc nào đã tản ra, lộ ra vầng trăng lưỡi liềm tỏa ánh sáng vàng lạnh lẽo, cô độc trên nền trời không một vì sao. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại VietWriter.vn VietWriter.vn trang web cập nhật nhanh nhất
Trước mặt bị đèn pha ô tô chiếu vào, Hạ Vy theo phản xạ đưa tay che mắt. Chiếc xe chạy đến cách cô ba mét thì dừng lại, cửa xe mở ra một người đàn ông cao lớn bước xuống, cô nheo mắt quan sát.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người đàn ông bước đi ngược sáng, khuôn mặt mơ mồ trong bóng đêm nhưng Hạ Vy chỉ vừa mới đưa mắt nhìn đã nhận ra đây là ai. Tim cô đập mạnh, hoảng hốt lùi ra sau.
Gia Khánh bước đến cách Hạ Vy ngày càng gần, ở khoảng cách này có thể nhìn rõ sắc mặt u ám, hai mắt đen tĩnh lặng như có thể nhìn thấu người khác của anh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đáy lòng Hạ Vu run lên, biết mình bỏ về không báo với Gia Khánh, chắc chắn anh sẽ nổi giận, cô mở to mắt sợ hãi la lên:
“Anh... anh đừng lại đây.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng đã quá muộn, Gia Khánh đã đến gần nằm chặt lấy tay cổ tay Hạ Vy, gắn giọng:
“Em dám rời đi." Nhớ đến cảnh cô cùng người đàn ông kia ôm ấp, bàn tay đột nhiên dùng lực mạnh hơn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cổ tay như sắp bị bóp nát, Hạ Vy đau đến chảy nước mắt, cổ vùng ra:
“Đau. Anh mau buông ra. Gia Khánh anh có nghe không? Em đau.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Khánh chợt bừng tĩnh, vội vàng thả tay Hạ
Vy ra, trên cổ tay trắng nõn hắn lên vết đỏ trong vô cùng chói mắt, rợn người.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Xin lỗi, em không sao chứ?" Gia Khánh vội cầm tay Hạ Vy lên lo lắng, động tác cẩn thận chạm vào vết hắn đỏ như sợ làm cô đau.
Hạ Vy rụt tay về thờ ơ đáp: "Không sao.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Khánh sa sầm mặt, nhìn chăm chăm Hạ Vy. Cô quật cường nhìn lại. Bốn mắt nhìn nhau một lúc lâu, không ai chịu nhường ai. Gia Khánh càng thêm buồn bực, đưa bản hợp
đồng đang nằm trong tay đến trước mặt Hạ Vy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Vy hết nhìn hợp đồng rồi lại nhìn Gia Khánh cảnh giác: “Thứ này là gì?”
Gia Khánh mím môi: “Em kí vào hợp đồng này, anh sẽ đưa tiền cho em. Nội dung là ba điều kiện hôm trước anh nói với em.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Khánh không ngờ đến sẽ có một ngày anh lại dùng thủ đoạn hèn hạ này ép buộc Hạ Vy. Nhưng anh rất sợ, sợ không có gì ràng buộc, cô sẽ rời khỏi anh vĩnh viễn.
Hạ Vy mở to mắt không thể tin mà nhìn Gia Khánh, nửa ngày cũng không thốt lên được câu nào. Cuối cùng, cô nhếch miệng cười, giật lấy hợp đồng và cây bút anh đưa, không thèm nhìn nội dung ba điều kiện kia, lòng như tro tàn, đặt bút kí tên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
VietWriter.vn trang web cập nhật nhanh nhất
**********
VietWriter.vn trang web cập nhật nhanh nhất
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong khoảnh khắc thân thể mềm mại rời khỏi lòng, Gia Khánh chợt thấy mất mát, trống rỗng. Anh nhớ như in lúc Hạ Vy xoay người bỏ chạy, khuôn mặt cô tràn đầy đau đớn và thất vọng, đôi mắt xinh đẹp ngấn nước mang theo vẻ đau lòng và khiếp sợ như đâm thẳng vào tim khiến anh quặn thắt, biết bản thân đã buột miệng nói những lời quá khó nghe làm cô bị tổn thương. Anh nóng lòng đuổi theo nhưng mọi người dần tản ra xung quanh, ngăn chặn tầm mắt khiến anh không thể nhìn thấy bóng dáng mảnh mai kia cũng cản trở bước chân anh.
Gia Khánh gần như phát điên nhưng lại nhẫn nhịn kìm nén, không thể phát tác. Ý niệm duy nhất xuất hiện trong đầu lúc này là phải mau chóng đuổi theo xin lỗi Hạ Vy. Anh cáu kỉnh lướt qua từng kẻ đang ngáng đường, ánh mắt anh đỏ bừng làm khuôn mặt đang căng cứng thêm hung dữ. Vài người muốn xáp đến nói chuyện trông thấy vẻ mặt đẳng đáng sát khí của anh, đáy lòng thoảng chốc sợ hãi đều e dè chùn bước không dám tiến lên. Vất vả lắm anh mới ra gần đến cửa chính, cánh tay bồng bị ai đó năm chặt, đang muốn hất ra thì giọng nói mang theo khó hiểu của Vân Thi vang lên:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Anh muốn đi đâu?"
Sắc mặt Gia Khánh dịu đi, quay đầu lại trông thấy Vân Thi, bên cạnh còn có bố mẹ cô, anh lễ phép: “Cô chủ đang tính về sao?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đào Lâm Uyển mỉm cười: “Cũng không còn sớm nữa cô chú muốn về trước."
Trần Văn Uy không nói chỉ im lặng đứng một bên nhưng sắc mặt đối với Gia Khánh đã dịu đi rất nhiều.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Vậy để con cùng Vân Thi tiễn cô chú." Gia Khánh cười nói, bên trong lại không bình tĩnh giống vẻ bề ngoài anh đang thể hiện.
Trần Văn Uy và Đào Lâm Uyển gật đồng ý. Thế là bốn người rời đi, dọc đường bố mẹ Vân Thi thỉnh thoảng nói chuyện với Gia Khánh, còn phần nhiều là trò chuyện với Vân Thi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Khánh vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi khiến suốt cả đoạn đường lòng Vân Thi luôn bứt rút nhưng có bố mẹ ở đây nên cô không tiện hỏi.
Tài xế riêng đã sớm lái xe đến trước cổng khách sạn, Trần Uy Lâm cùng vợ lên xe. Chiếc xe từ từ lăn bánh, hòa vào dòng xe tấp nập trên đường.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi tiễn hai người lên xe, Vân Thi muốn đi chung với Gia Khánh khiến ý định đi tìm Hạ Vy không thể thực hiện, trong lòng anh khó chịu, lại lo lằng không biết Hạ Vy đã chạy đi đâu, liệu đã về hay còn ở khách sạn. Nhưng anh không thể làm gì khác là nhẫn nhịn đi lấy xe đưa Vân Thi về, thầm nghĩ sẽ đến tìm cô xin lỗi sau.
"Em đứng đây đợi anh, anh đi lấy xe.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Khánh xoay người đang tính rời đi, đồng tử anh chợt co rút nhìn về phía bên kia. Dưới ánh điện đường anh nhìn thấy Hạ Vy được một người đàn ông ôm vào lòng, cẩn thận dìu cô lên xe, cô không hề chống cự, ngược lại còn bày ra vẻ mặt tươi cười. Điều đáng nói là người đàn ông đó không phải Duy Nam. Anh thấy máu toàn thân sôi lên sùng sục, kích động đến muốn nhào lên đấm cho tên đó kêu cha gọi mẹ.
Vận Thi thấy Gia Khánh bỗng nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm một hướng, bèn khó hiểu quay sang nhìn theo nhưng chỉ thấy chiếc Bentley đang chậm rãi lăn bánh, cô kéo tay anh khó hiểu:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Anh nhìn gì thế?”
Gia Khánh không phản ứng vẫn tức tối nhìn theo chiếc xe đang dần khuất bóng trên đường, như thể muốn xuyên thấu qua xe nhìn vào hai người đang vô cùng thân mật bên trong.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vân Thi cần môi không cam lòng khi bị ngó lợi "Anh Khánh? Anh có nghe em nói không?”
Gia Khánh bị làm phiền đến phát bực, chỉ liếc mắt nhìn Vân Thi một cái, rồi lạnh lùng cất bước rời đi. Vân Thi giậm chân, trừng mắt nhìn theo bóng lưng cao lớn, vẻ mặt không cam tâm, nhưng chỉ có thể vội vàng đuổi theo.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vân Thi vừa mới mua một căn hộ. Cô đã từng ngỏ lời muốn ở chung với Gia Khánh nhưng anh từ chối, viện lý do bây giờ chưa phải lúc, không muốn cô bị hủy thanh danh.
Vân Thi nghe thể rất muốn phản bác, Hạ Vy kia vừa quen Duy Nam có bao lâu đâu đã dọn đến sống chung rồi. Còn cô với anh quen nhau bao nhiêu năm rồi, cô không ngại mất mặt thì anh ngại gì chứ. Nhưng cô không dám nói chỉ đành hậm hực trong lòng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chiếc Maybach chậm rãi đậu trước cổng nhà, Vân Thi thấy Gia Khánh không có ý định vào nhà, lại không muốn cứ vậy thả anh đi mất, mới nghiêng đầu qua nhỏ giọng:
“Anh có thể đưa em vào nhà không? Em hình như uống nhiều rồi, đầu choáng quá.” Vân Thi hơi nhăn mày, đưa tay day trán, đôi mắt vì say mà trở nên hơi đờ đẫn nhìn anh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Khánh quay sang nhìn thấy khuôn mặt Vân Thi ửng hồng, ánh mắt ngập nước mông lung, dường như say không nhẹ. Chỉ đành thở dài, mở cửa xuống xe, đi đến mở cửa ghế lái phụ dìu Vân Thi vào nhà.
Trong khoảnh khắc Gia Khánh quay người xuống xe, Vân Thi đang say đột nhiên tỉnh táo, khỏe mắt xẹt qua tia đắc ý.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vân Thi như không xương, dán sát vào người Gia Khánh, chậm rãi đi từng bước nhỏ, Gia Khánh lấy chìa khóa trong túi cô, một tay ôm người, một
tay bận rộn mở khóa. Cánh cửa cuối cùng cũng mở ra, Gia Khánh mò mẫm trên vách tường bật đèn. Ngôi nhà phút chốc sáng trưng. Anh dìu Vân Thi vào phòng ngủ,
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
đặt cô nằm lên giường.
Vân Thi mở to hai mắt mông lung nhìn Gia Khánh, dây áo từ lúc nào đã tuột đến vai, vòng một đầy đặn như ẩn như hiện. Nếu có người đàn ông nào nhìn thấy nhất định sẽ kìm không được mà nhào đến ăn sạch, nhưng rất tiếc người thấy lại là Gia Khánh. Sắc mặt không mảy may thay đổi, anh kéo chăn đắp cho Vân Thi, sau đó bình tĩnh nói:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Em ngủ đi, anh đi trước. Chưa chờ Vân Thi kịp nói gì, Gia Khánh đã xoay người.
Vân Thi nào dễ dàng buông tha, vội vã hất chăn lao đến ôm chặt anh từ phía sau, đầu tựa vào vai anh, thanh âm mang theo vẻ yếu ớt lại ẩn chưa sự mời gọi: “Tối nay ở bên em được không?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Khánh cau mày, không kiên nhẫn kéo lấy hai tay đang ôm eo ra, dỗ dành:
“Ngoan! Đừng quậy nữa. Em mau ngủ đi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vân Thi tức đến hộc máu, cô đâu phải là thiếu nữ đôi mươi còn e dè, nhút nhát, đã trải qua một đời chồng sớm đã trở nên thành thục, nhịn lâu như vậy không làm đã làm cô thấy bứt rứt, khó chịu lâu rồi. Cô hạ quyết tâm đêm nay phải để Gia Khánh lên giường của mình. Đột nhiên hai tay buông eo anh, nhào đến trước mặt kiếng chân hôn lên môi anh, thân thể uốn éo như rắn dính sát vào anh, hai tay thuần thục cởi áo.
Gia Khánh bị tập kích cũng không bất ngờ, chỉ thấy chán ghét và buồn nôn, mặt mày sa sầm đẩy Vân Thi như con bạch tuộc bám trên người ra.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vân Thi không phòng bị đẩy đến ngã nhào ra đất. Mở to mắt không thể tin nhìn Gia Khánh.
Gia Khánh chỉ lạnh lùng để lại một câu rồi bỏ
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
đi: “Em say rồi ngủ đi."
Vân Thi nhìn theo bóng lưng Gia Khánh, hai tay đột nhiên siết chặt, vẻ mặt không cam tâm, trong lòng hoảng hốt, bất an.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lẽ nào Gia Khánh thật sự không hứng thú với cô?
Vân Thi mím môi, sắc mặt thoắt cái trắng
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
bệch. ***
Hạ Vy từ chối lời đề nghị của Huy Cung đưa mình vào tận nhà, dù sao cô với anh chỉ mới gặp nhau hai lần, không quá thân thiết để làm phiền người ta.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Huy Cung thấy Hạ Vy từ chối cũng không tức giận, chỉ cười dặn dò. Sau đó khởi động xe rời đi.
“Được rồi. Cô lên nhà cẩn thận nhé. Tôi đi trước đây.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Vy nhìn theo một lát, rồi xoay người khập khiếng mở cửa đi vào nhà. Cô ngồi xuống salon, tâm trạng hoảng loạn cũng từ từ bình tĩnh lại. Vừa rồi kích động quá cô đã rời đi trước mà chưa kịp báo Duy Nam, sợ anh tìm không thấy mình sẽ lo lắng. Cô vội lấy điện thoại ra tính gọi cho Duy Nam nhưng trên màn hình đã xuất hiện cuộc gọi đến, cô vội vàng bắt máy, chưa kịp nói đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói đầy lo lắng của Duy Nam:
em." “Em đang ở đâu? Anh đang đứng dưới nhà
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Vy áy náy không thôi, vội nói: “Em đang ở nhà, em sẽ xuống ngay. Anh đợi em một lát.
Hạ Vy vội vàng xuống nhà liền nhìn thấy Duy Nam đang dựa lưng vào Land Rover. Trông thấy cô vẻ mặt anh thoảng mừng rỡ vội đi đến ôm chầm lấy, hốt hoảng nói: "Em làm anh sợ chết khiếp, khiêu vũ xong không thấy em đâu, gọi điện cũng không thấy em bắt máy. Làm anh sợ đến muốn rớt tim.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Em xin lỗi, em thấy hơi mệt nên về trước. khiến anh phải lo lắng rồi.” Hạ Vy khàn giọng.
Hạ Vy nghe thấy Duy Nam thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Không cần xin lỗi. Em không sao là tốt rồi.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Duy Nam phát giác ra không đúng nhìn xuống chân Hạ Vy, vẻ mặt đầy lo lắng:
“Em bị sao thế?" Anh ngồi xuống nằm lấy cổ chân Hạ Vy, hai mắt đỏ bừng như muốn phát khóc đến nơi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Vy thở dài cố gắng chịu đựng cơn đau dưới chân, ngồi xuống bên cạnh Duy Nam xoa đầu anh, dịu dàng nói:
“Em không đau. Ngày mai anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra có được không?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Duy Nam khịt khịt mũi, ôm Hạ Vy thật chặt, đau lòng nói: “Được." Khó khăn lắm mới tiền được Duy Nam rời đi,
Hạ Vy thở dài, mặt mày khổ sở, đứng ngẩn ra.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gió lạnh thổi vào người, Hạ Vy rùng mình nhưng chẳng buồn nhúc nhích. Mây đen giăng kín bầu trời chẳng biết từ lúc nào đã tản ra, lộ ra vầng trăng lưỡi liềm tỏa ánh sáng vàng lạnh lẽo, cô độc trên nền trời không một vì sao. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại VietWriter.vn VietWriter.vn trang web cập nhật nhanh nhất
Trước mặt bị đèn pha ô tô chiếu vào, Hạ Vy theo phản xạ đưa tay che mắt. Chiếc xe chạy đến cách cô ba mét thì dừng lại, cửa xe mở ra một người đàn ông cao lớn bước xuống, cô nheo mắt quan sát.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người đàn ông bước đi ngược sáng, khuôn mặt mơ mồ trong bóng đêm nhưng Hạ Vy chỉ vừa mới đưa mắt nhìn đã nhận ra đây là ai. Tim cô đập mạnh, hoảng hốt lùi ra sau.
Gia Khánh bước đến cách Hạ Vy ngày càng gần, ở khoảng cách này có thể nhìn rõ sắc mặt u ám, hai mắt đen tĩnh lặng như có thể nhìn thấu người khác của anh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đáy lòng Hạ Vu run lên, biết mình bỏ về không báo với Gia Khánh, chắc chắn anh sẽ nổi giận, cô mở to mắt sợ hãi la lên:
“Anh... anh đừng lại đây.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng đã quá muộn, Gia Khánh đã đến gần nằm chặt lấy tay cổ tay Hạ Vy, gắn giọng:
“Em dám rời đi." Nhớ đến cảnh cô cùng người đàn ông kia ôm ấp, bàn tay đột nhiên dùng lực mạnh hơn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cổ tay như sắp bị bóp nát, Hạ Vy đau đến chảy nước mắt, cổ vùng ra:
“Đau. Anh mau buông ra. Gia Khánh anh có nghe không? Em đau.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Khánh chợt bừng tĩnh, vội vàng thả tay Hạ
Vy ra, trên cổ tay trắng nõn hắn lên vết đỏ trong vô cùng chói mắt, rợn người.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Xin lỗi, em không sao chứ?" Gia Khánh vội cầm tay Hạ Vy lên lo lắng, động tác cẩn thận chạm vào vết hắn đỏ như sợ làm cô đau.
Hạ Vy rụt tay về thờ ơ đáp: "Không sao.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Khánh sa sầm mặt, nhìn chăm chăm Hạ Vy. Cô quật cường nhìn lại. Bốn mắt nhìn nhau một lúc lâu, không ai chịu nhường ai. Gia Khánh càng thêm buồn bực, đưa bản hợp
đồng đang nằm trong tay đến trước mặt Hạ Vy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Vy hết nhìn hợp đồng rồi lại nhìn Gia Khánh cảnh giác: “Thứ này là gì?”
Gia Khánh mím môi: “Em kí vào hợp đồng này, anh sẽ đưa tiền cho em. Nội dung là ba điều kiện hôm trước anh nói với em.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Khánh không ngờ đến sẽ có một ngày anh lại dùng thủ đoạn hèn hạ này ép buộc Hạ Vy. Nhưng anh rất sợ, sợ không có gì ràng buộc, cô sẽ rời khỏi anh vĩnh viễn.
Hạ Vy mở to mắt không thể tin mà nhìn Gia Khánh, nửa ngày cũng không thốt lên được câu nào. Cuối cùng, cô nhếch miệng cười, giật lấy hợp đồng và cây bút anh đưa, không thèm nhìn nội dung ba điều kiện kia, lòng như tro tàn, đặt bút kí tên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
VietWriter.vn trang web cập nhật nhanh nhất
Bình luận facebook