Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31 Đại chiến ở Bar
Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ VietWriter.vn trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên VietWriter.vn. Xin cảm ơn!
**********
VietWriter.vn trang web cập nhật nhanh nhất
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hơi thở nóng hổi mang theo mùi thuốc lá trộn lẫn với mùi rượu nồng nặc phả vào mặt cộng thêm gương mặt xấu xí điểm thêm vết sẹo dài dữ tợn của Năm Sẹo khiến Diệp Loan vừa tức khi bị chọc ghẹo, vừa cảm thấy ghê tởm đến muốn buồn nôn. Cô khó chịu hất mạnh tay gã ra, giọng nói mang theo cảnh cáo:
“Tốt nhất giờ ông nên cút xa khỏi tầm mắt tôi. Nếu không đừng trách tôi không biết kính già."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Năm Sẹo nghe đến câu cuối, sắc mặt thoáng cái rất khó coi, gã năm nay đã gần năm mươi tuổi nhưng từ trước đến nay chưa có con đàn bà nào dám gọi gã là “ông”, chê gã già, mấy ả đều quay quanh, xum xoe gọi gã là anh ngọt xớt. Hôm nay lại bị con đàn bà đanh đá này đã kích, gã không điên tiết mới lạ.
Hạ Vy bên cạnh đại khái cũng hiểu rõ tình hình, hai cô bị người đàn ông lạ mặt này đến chọc ghẹo. Mà nhìn bề ngoài và cách ăn nói có thể nhận ra gã không phải thành phần trí thức mà giống mấy tên đầu gấu hơn. Dây vào thành phần trí thức thì còn dễ đối phó bởi họ cũng hiểu cách đối nhân xử thế, còn mấy tên đầu gấu thì không giống, có khi làm bộc phát máu liều gây phiền toái với hai cô. Hai cô đã dây vào kẻ khó chọc rồi, cô vội nằm lấy tay Diệp Loan rời đi, nhưng vì đã có phần say, mà động tác trở nên chậm chạp, vừa mới đứng dậy đã cảm thấy trước mắt quay cuồng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Diệp Loan đương nhiên hiểu rõ ý định Hạ Vy, biết tên này không dễ đối phó, cũng không muốn rước lấy phiền toái liền nằm lại tay Hạ Vy kéo đi.
Khi hai cô muốn lách qua Năm Sẹo, gã cười gắn: “Đêm nay hai cưng đừng hòng đi. Gã chụp lấy vai Diệp Loan hòng đẩy ngã cô xuống ghế.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Diệp Loan phản ứng rất nhanh, nghiêng người qua một bên né tránh, chân thì nhằm thẳng phía dưới của Năm Sẹo mà đạp đến.
“Má cái tên dê xồm chết tiệt. Bà cho mày liệt để mày khỏi suốt ngày ra đường động dục." Diệp Loan mắng, sau đó nhanh nhẹn kéo Hạ Vy chạy trốn.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Năm Sẹo chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đau đến thấu trời, ruột quặn thắt, cổ họng như bị nghẹn khiến gã thở không nổi. Khuôn mặt gã vặn vẹo, trán nổi đầy gân xanh, hai mặt đỏ ngầu trợn to, gã đưa tay bụm lấy chỗ đó, hai chân run rẩy khụy xuống sàn, gào thét như một con heo bị chọc tiết.
Tiếng rống khủng khiếp lấn át cả tiếng nhạc của Năm Sẹo dọa đến không ít người. Rất nhiều người không rõ nguyên nhân hiếu kì chạy đến vậy xem.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mấy tên đàn ông ngồi chung với Năm Sẹo đã chứng kiến từ đầu đến cuối, khuôn mặt ai cũng đờ ra, có người theo phản xạ bụm lấy phía dưới của mình. Cũng có vài người phản ứng nhanh vội vã chạy đến chỗ Năm Sẹo.
Cả cuộc đời Năm Sẹo chưa bao giờ bị mất mặt như thế, gã tức giận, nghiến răng rống lên: “Tụi mày còn đứng đây đực mặt ra mau đuổi theo bắt lấy hai con đàn bà điên kia."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hạ Vy bị Diệp Loan lỗi chạy đi, cả người làng lâng, cảm thấy thân thể này như không thuộc về mình. Hai người đã chạy ra hành lang chỉ cần băng qua khúc rẽ bên phải nữa là đến cửa bar. Sau lưng vẫn có thể nghe loáng thoảng thấy tiếng nhạc.
Diệp Loan phía trước vẫn không ngừng làu bàu: “Thật xui xẻo mà, ra đường không chọn ngày rồi. Đang vui vẻ lại đụng trúng tên dê xồm. Xúi quẩy.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Hai con kia mau đứng lại."
“Chúng mày muốn chạy đi đâu."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bất ngờ sau lưng vang lên mấy giọng nói đàn ông xa lạ cùng với tiếng bước chân dồn dập.
Hạ Vy quay đầu liền trông thấy hơn mười tên đàn ông, nhìn là biết không phải người hiền lành, mặt mũi bặm trợn, đang đuổi theo hai người. Căn bản sức lực của phụ nữ không thể so bì với đàn ông, chẳng mấy chốc đã bị bọn họ chặn đường.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Người dẫn đầu đám đàn ông, cười lạnh, gương mặt đắc ý, biểu tình giống như đã thủ bắt được con mồi: “Muốn chạy đi đâu? Chúng ta còn đang tâm sự dở dang đó.
Diệp Loan nhận ra người đàn ông này, gã chính là kẻ vừa rồi quấy rối bị cô đạp cho một phát muốn vô sinh kia. Cô nắm chặt tay Hạ Vy lùi lại phía sau mấy bước, trong lòng lập tức tính toán cách đối phó, ngoài mặt cười lạnh cảnh cáo:
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Xem ra bà đây dùng lực chưa đủ." Diệp Loan liếc nhìn phía dưới của gã.
Năm Sẹo vô thức sờ đến chỗ kia, sau khi ý thức được hành động của mình liền thẹn quá hóa giận hô to: “Bắt hai con này lại, đêm nay xử đẹp xem còn dám chảnh trước mặt anh đây nữa không.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Diệp Loan đẩy Hạ Vy đến chỗ tường, cùng lúc đó một tên đàn ông trong đám xông lên, gã cắt đầu đinh, khuôn mặt hóp lại, khiến hai mắt hơi lòi ra, cộng thêm chiếc cằm nhọn hoắc, dáng vẻ thì gầy rộc giống như một tên nghiện, gã giang hai tay muốn túm Diệp Loan. Nhớ đọc truyện trên VietWriter.vn để ủng hộ team nha !!!
Còn mấy tên đàn ông kia không ra tay, chỉ đứng xem kịch vui, vì bọn họ cho rằng đối phó với hai cô gái tay trói gà không chặt, không cần phải nhiều người ra tay. Nhưng họ đã quá xem thường Diệp Loan.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Diệp Loan nhanh nhẹn né tránh, còn không quên đạp một cú vào bụng đối phương, khiến gã đầu định ngã xuống đất ôm bụng la oai oái.
Năm Sẹo hơi giật mình không ngờ Diệp Loan biết võ, liền hô to: “Cùng xông lên”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Diệp Loan quả thực từng học võ nhưng chỉ thuộc dạng “võ mèo cào", học không đến nơi đến chốn. Trước một đám đàn ông khỏe như trâu có phần yếu thế hơn, từ đánh bài bản, chuyển sang quơ loạn, đá đạp túi bụi, cào xé gì đều dùng hết, cứ thấy có người là đánh, là cào. Làm cho đám đàn ông sợ hãi, không ai dám đến gần, cảm thấy cô như bà chẳn lửa.
Năm Sẹo cũng là kẻ may mắn khi bị Diệp Loan cào trúng máy phát trên tay và trên mặt, gã đau đến nhe rằng, trợn mắt. Chợt gã nhìn thấy Hạ Vy đang đứng dựa lưng vào tường, khuôn mặt ửng hồng, hai mắt đờ đẫn có vẻ say không hề nhẹ bị bỏ quên ở một góc. Gã chạy đến tóm lấy Hạ Vy, hô lên uy hiếp:
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Con điên kia mau dừng tay, bạn mày đang ở trong tay tao."
Hạ Vy đang mơ màng, choáng váng nhìn khung cảnh hoảng loạn trước mặt bỗng bị ai đó tóm lấy, theo bản năng sợ hãi giãy giụa: “Mau buông tôi ra.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Diệp Loan quay đầu trông thấy Hạ Vy đang vùng vẫy ở trong tay Nam Sẹo, sắc mặt liền đen. Trong giây phút cô đứng sững ra đã nhanh chóng bị hai tên đàn ông nhân cơ hội giữ chặt lấy vai và hai tay, cô mắng to:
“Một đám đàn ông đi bắt nạt phụ nữ mà không thấy mất mặt sao? Mau buông bạn bà ra."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Gã đầu trọc đang giữ chặt hai tay Diệp Loan nghe thế cười ha hả, đưa tay vuốt ve mặt cô, ngả ngón nói:
“Cô em thật hung hãn, tối nay anh với em cùng nhau thăng hoa đi."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Gã béo mập mạp phía sau cười dâm đãng mấy tiếng, cười đến mức mỡ che lấp hết cả mắt gã:
“Anh Bo em cũng muốn tham gia, ha ha, nhìn ngon phết chắc làm sướng... Gã béo chưa nói hết lời đã kêu la thảm thiết trông không khác gì con heo chuẩn bị làm thịt. Gã đang đứng nói thì bị một bàn chân đạp mạnh vào lưng khiến gã mất thăng bằng ngã nhào ôm đất.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đồng thời vang lên một giọng nam mang theo vài phần cợt nhả lại ẩn chứa vẻ lười biếng: “Bắt hạt hai cô gái yếu đuổi thật đáng xấu hổ mà."
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại VietWriter.vn
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mọi người đồng loạt quay sang, chẳng biết từ khi nào trên hành lang đã xuất hiện thêm hai người đàn ông. Nhìn cách ăn mặc và mặt mũi thì chắc không phải mấy tên lưu manh tầm thường đầu đường xó chợ. Người vừa nói chuyện kia đang nở nụ cười nhếch miệng, cả người toát ra vẻ lười nhác và có chút bất cần. Người bên cạnh thì mặt mũi lạnh tanh, vô cảm.
Năm Sẹo hất cắm đe dọa: “Chuyện của bọn tạo không cần hai đứa mày quản. Tốt nhất biết điều mà né xa.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thành Trung nhướn mày ra vẻ đắn đo: “Không quản không được. Chúng mày biết vì sao không?"
Gã mập hùa theo chớp mắt hỏi: “Vì sao?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Gã vừa dứt lời đã bị đầu trọc đánh bốp một cái vào ót, trừng mắt mắng: “Ai mượn mày nhiều chuyện. Thằng ngu
Gã béo tủi thân xoa đầu.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thành Trung nhìn về phía Diệp Loan đang ngơ ngác cười khẽ: “Bởi vì chúng mày dám đụng vào người phụ nữ của tao.
Gia Khánh ở bên cạnh mất kiên nhẫn: “Nhiều lời với bọn nó làm gì.” Anh vừa dứt lời, cả người đã như mũi tên rời cung hướng đến chỗ Hạ Vy đang bị Năm Sẹo tóm lấy, hung hăng vặn ngược cánh tay gã ra sau, chỉ nghe vang lên một tiếng “rắc", sau đó là tiếng hét thất thanh, gã bị hất mạnh cả người đập vào tường, lảo đảo đến thiếu chút nữa đứng không vững.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hạ Vy bị ôm vào một lồng ngực quen thuộc cũng không né tránh, chỉ ngẩng đầu, mở to cặp mắt nhìn Gia Khánh.
Gia Khánh cong môi mỉm cười, nụ cười rất nhạt, khuôn mặt nhanh chóng khôi phục biểu cảm lạnh lùng nhưng Hạ Vy đã kịp nhìn thấy.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Em không sao chứ?"
Chưa đợi Hạ Vy trả lời đã có vài tên xông đến, Gia Khánh dặn dò: “Ôm chặt lấy anh." Anh nhanh chóng bảo vệ Hạ Vy trong lòng, dùng chân đạp mấy kẻ kia. Hạ Vy ngoan ngoãn ôm chặt thắt lưng Gia Khánh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bên kia Thành Trung đã cho mấy tên ngã lăn quay ra đất, một đường đánh nhau đến chỗ Diệp Loan. Hất lấy một gã đang nhào đến chỗ mình ra, cúi xuống kề sát vào tai Diệp Loan nhỏ giọng: “Cá con nhỏ của anh vẫn dũng cảm như xưa nhỉ?”
Diệp Loan lập tức né tránh, liếc mắt tức giận mắng: "Ai là cả con nhỏ của anh, cút." Sau đó không thèm đoái hoài Thành Trung mà bay vào đánh nhau tiếp.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thành Trung lắc đầu bật cười.
Chưa đầy mấy phút sau, lũ đàn ông “to mồm” đã bị đánh cho te tua, bầm giập, người nằm bò ra đất kêu la oai oái, kẻ chật vật ôm đầu, ôm bụng ngã nghiêng, nhìn thảm không sao tả nổi. Đặc biệt là Năm Sẹo mặt mũi bị đánh đến tím xanh, phồng to như đầu heo.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Gia Khánh quét mắt hết đám người kia lạnh lùng phun ra một chữ duy nhất: "Cút" Cả đám nghe mà hoảng sợ, không tự chủ
được run rẩy, vội vàng cong đuôi bỏ chạy.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Diệp Loan muốn chạy qua xem Hạ Vy thế nào liền bị Thành Trung khoác vai không cho qua. Anh hất cằm nói với Gia Khánh: “Lần sau tụ tập vậy. Tao đi trước."
Gia Khánh đáp ứng ngay lập tức: “Được
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Diệp Loan đấm đá lung tung nhưng vẫn không cách nào thoát ra được, tức đến mặt mũi đỏ bừng chửi: “Anh mau buông ra, tên điên này muốn chết hả. Tin tôi giết anh không? Mau buông bà ra
Tất cả uy hiếp của Diệp Loan Thành Trung chẳng để vào mắt, mạnh mẽ lôi Diệp Loan rời đi. Tiếng chửi rủa của cô từ từ xa dần rồi mất hút. Hành lang nhanh chóng chở nên yên tĩnh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Gia Khánh cúi đầu nhìn cô gái trong lòng. Hạ Vy vẫn mở to mắt chăm chú nhìn anh. Gia Khánh nhịn không được bật cười:
"Say rồi?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
VietWriter.vn trang web cập nhật nhanh nhất
**********
VietWriter.vn trang web cập nhật nhanh nhất
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hơi thở nóng hổi mang theo mùi thuốc lá trộn lẫn với mùi rượu nồng nặc phả vào mặt cộng thêm gương mặt xấu xí điểm thêm vết sẹo dài dữ tợn của Năm Sẹo khiến Diệp Loan vừa tức khi bị chọc ghẹo, vừa cảm thấy ghê tởm đến muốn buồn nôn. Cô khó chịu hất mạnh tay gã ra, giọng nói mang theo cảnh cáo:
“Tốt nhất giờ ông nên cút xa khỏi tầm mắt tôi. Nếu không đừng trách tôi không biết kính già."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Năm Sẹo nghe đến câu cuối, sắc mặt thoáng cái rất khó coi, gã năm nay đã gần năm mươi tuổi nhưng từ trước đến nay chưa có con đàn bà nào dám gọi gã là “ông”, chê gã già, mấy ả đều quay quanh, xum xoe gọi gã là anh ngọt xớt. Hôm nay lại bị con đàn bà đanh đá này đã kích, gã không điên tiết mới lạ.
Hạ Vy bên cạnh đại khái cũng hiểu rõ tình hình, hai cô bị người đàn ông lạ mặt này đến chọc ghẹo. Mà nhìn bề ngoài và cách ăn nói có thể nhận ra gã không phải thành phần trí thức mà giống mấy tên đầu gấu hơn. Dây vào thành phần trí thức thì còn dễ đối phó bởi họ cũng hiểu cách đối nhân xử thế, còn mấy tên đầu gấu thì không giống, có khi làm bộc phát máu liều gây phiền toái với hai cô. Hai cô đã dây vào kẻ khó chọc rồi, cô vội nằm lấy tay Diệp Loan rời đi, nhưng vì đã có phần say, mà động tác trở nên chậm chạp, vừa mới đứng dậy đã cảm thấy trước mắt quay cuồng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Diệp Loan đương nhiên hiểu rõ ý định Hạ Vy, biết tên này không dễ đối phó, cũng không muốn rước lấy phiền toái liền nằm lại tay Hạ Vy kéo đi.
Khi hai cô muốn lách qua Năm Sẹo, gã cười gắn: “Đêm nay hai cưng đừng hòng đi. Gã chụp lấy vai Diệp Loan hòng đẩy ngã cô xuống ghế.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Diệp Loan phản ứng rất nhanh, nghiêng người qua một bên né tránh, chân thì nhằm thẳng phía dưới của Năm Sẹo mà đạp đến.
“Má cái tên dê xồm chết tiệt. Bà cho mày liệt để mày khỏi suốt ngày ra đường động dục." Diệp Loan mắng, sau đó nhanh nhẹn kéo Hạ Vy chạy trốn.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Năm Sẹo chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đau đến thấu trời, ruột quặn thắt, cổ họng như bị nghẹn khiến gã thở không nổi. Khuôn mặt gã vặn vẹo, trán nổi đầy gân xanh, hai mặt đỏ ngầu trợn to, gã đưa tay bụm lấy chỗ đó, hai chân run rẩy khụy xuống sàn, gào thét như một con heo bị chọc tiết.
Tiếng rống khủng khiếp lấn át cả tiếng nhạc của Năm Sẹo dọa đến không ít người. Rất nhiều người không rõ nguyên nhân hiếu kì chạy đến vậy xem.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mấy tên đàn ông ngồi chung với Năm Sẹo đã chứng kiến từ đầu đến cuối, khuôn mặt ai cũng đờ ra, có người theo phản xạ bụm lấy phía dưới của mình. Cũng có vài người phản ứng nhanh vội vã chạy đến chỗ Năm Sẹo.
Cả cuộc đời Năm Sẹo chưa bao giờ bị mất mặt như thế, gã tức giận, nghiến răng rống lên: “Tụi mày còn đứng đây đực mặt ra mau đuổi theo bắt lấy hai con đàn bà điên kia."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hạ Vy bị Diệp Loan lỗi chạy đi, cả người làng lâng, cảm thấy thân thể này như không thuộc về mình. Hai người đã chạy ra hành lang chỉ cần băng qua khúc rẽ bên phải nữa là đến cửa bar. Sau lưng vẫn có thể nghe loáng thoảng thấy tiếng nhạc.
Diệp Loan phía trước vẫn không ngừng làu bàu: “Thật xui xẻo mà, ra đường không chọn ngày rồi. Đang vui vẻ lại đụng trúng tên dê xồm. Xúi quẩy.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Hai con kia mau đứng lại."
“Chúng mày muốn chạy đi đâu."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bất ngờ sau lưng vang lên mấy giọng nói đàn ông xa lạ cùng với tiếng bước chân dồn dập.
Hạ Vy quay đầu liền trông thấy hơn mười tên đàn ông, nhìn là biết không phải người hiền lành, mặt mũi bặm trợn, đang đuổi theo hai người. Căn bản sức lực của phụ nữ không thể so bì với đàn ông, chẳng mấy chốc đã bị bọn họ chặn đường.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Người dẫn đầu đám đàn ông, cười lạnh, gương mặt đắc ý, biểu tình giống như đã thủ bắt được con mồi: “Muốn chạy đi đâu? Chúng ta còn đang tâm sự dở dang đó.
Diệp Loan nhận ra người đàn ông này, gã chính là kẻ vừa rồi quấy rối bị cô đạp cho một phát muốn vô sinh kia. Cô nắm chặt tay Hạ Vy lùi lại phía sau mấy bước, trong lòng lập tức tính toán cách đối phó, ngoài mặt cười lạnh cảnh cáo:
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Xem ra bà đây dùng lực chưa đủ." Diệp Loan liếc nhìn phía dưới của gã.
Năm Sẹo vô thức sờ đến chỗ kia, sau khi ý thức được hành động của mình liền thẹn quá hóa giận hô to: “Bắt hai con này lại, đêm nay xử đẹp xem còn dám chảnh trước mặt anh đây nữa không.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Diệp Loan đẩy Hạ Vy đến chỗ tường, cùng lúc đó một tên đàn ông trong đám xông lên, gã cắt đầu đinh, khuôn mặt hóp lại, khiến hai mắt hơi lòi ra, cộng thêm chiếc cằm nhọn hoắc, dáng vẻ thì gầy rộc giống như một tên nghiện, gã giang hai tay muốn túm Diệp Loan. Nhớ đọc truyện trên VietWriter.vn để ủng hộ team nha !!!
Còn mấy tên đàn ông kia không ra tay, chỉ đứng xem kịch vui, vì bọn họ cho rằng đối phó với hai cô gái tay trói gà không chặt, không cần phải nhiều người ra tay. Nhưng họ đã quá xem thường Diệp Loan.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Diệp Loan nhanh nhẹn né tránh, còn không quên đạp một cú vào bụng đối phương, khiến gã đầu định ngã xuống đất ôm bụng la oai oái.
Năm Sẹo hơi giật mình không ngờ Diệp Loan biết võ, liền hô to: “Cùng xông lên”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Diệp Loan quả thực từng học võ nhưng chỉ thuộc dạng “võ mèo cào", học không đến nơi đến chốn. Trước một đám đàn ông khỏe như trâu có phần yếu thế hơn, từ đánh bài bản, chuyển sang quơ loạn, đá đạp túi bụi, cào xé gì đều dùng hết, cứ thấy có người là đánh, là cào. Làm cho đám đàn ông sợ hãi, không ai dám đến gần, cảm thấy cô như bà chẳn lửa.
Năm Sẹo cũng là kẻ may mắn khi bị Diệp Loan cào trúng máy phát trên tay và trên mặt, gã đau đến nhe rằng, trợn mắt. Chợt gã nhìn thấy Hạ Vy đang đứng dựa lưng vào tường, khuôn mặt ửng hồng, hai mắt đờ đẫn có vẻ say không hề nhẹ bị bỏ quên ở một góc. Gã chạy đến tóm lấy Hạ Vy, hô lên uy hiếp:
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Con điên kia mau dừng tay, bạn mày đang ở trong tay tao."
Hạ Vy đang mơ màng, choáng váng nhìn khung cảnh hoảng loạn trước mặt bỗng bị ai đó tóm lấy, theo bản năng sợ hãi giãy giụa: “Mau buông tôi ra.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Diệp Loan quay đầu trông thấy Hạ Vy đang vùng vẫy ở trong tay Nam Sẹo, sắc mặt liền đen. Trong giây phút cô đứng sững ra đã nhanh chóng bị hai tên đàn ông nhân cơ hội giữ chặt lấy vai và hai tay, cô mắng to:
“Một đám đàn ông đi bắt nạt phụ nữ mà không thấy mất mặt sao? Mau buông bạn bà ra."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Gã đầu trọc đang giữ chặt hai tay Diệp Loan nghe thế cười ha hả, đưa tay vuốt ve mặt cô, ngả ngón nói:
“Cô em thật hung hãn, tối nay anh với em cùng nhau thăng hoa đi."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Gã béo mập mạp phía sau cười dâm đãng mấy tiếng, cười đến mức mỡ che lấp hết cả mắt gã:
“Anh Bo em cũng muốn tham gia, ha ha, nhìn ngon phết chắc làm sướng... Gã béo chưa nói hết lời đã kêu la thảm thiết trông không khác gì con heo chuẩn bị làm thịt. Gã đang đứng nói thì bị một bàn chân đạp mạnh vào lưng khiến gã mất thăng bằng ngã nhào ôm đất.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đồng thời vang lên một giọng nam mang theo vài phần cợt nhả lại ẩn chứa vẻ lười biếng: “Bắt hạt hai cô gái yếu đuổi thật đáng xấu hổ mà."
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại VietWriter.vn
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mọi người đồng loạt quay sang, chẳng biết từ khi nào trên hành lang đã xuất hiện thêm hai người đàn ông. Nhìn cách ăn mặc và mặt mũi thì chắc không phải mấy tên lưu manh tầm thường đầu đường xó chợ. Người vừa nói chuyện kia đang nở nụ cười nhếch miệng, cả người toát ra vẻ lười nhác và có chút bất cần. Người bên cạnh thì mặt mũi lạnh tanh, vô cảm.
Năm Sẹo hất cắm đe dọa: “Chuyện của bọn tạo không cần hai đứa mày quản. Tốt nhất biết điều mà né xa.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thành Trung nhướn mày ra vẻ đắn đo: “Không quản không được. Chúng mày biết vì sao không?"
Gã mập hùa theo chớp mắt hỏi: “Vì sao?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Gã vừa dứt lời đã bị đầu trọc đánh bốp một cái vào ót, trừng mắt mắng: “Ai mượn mày nhiều chuyện. Thằng ngu
Gã béo tủi thân xoa đầu.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thành Trung nhìn về phía Diệp Loan đang ngơ ngác cười khẽ: “Bởi vì chúng mày dám đụng vào người phụ nữ của tao.
Gia Khánh ở bên cạnh mất kiên nhẫn: “Nhiều lời với bọn nó làm gì.” Anh vừa dứt lời, cả người đã như mũi tên rời cung hướng đến chỗ Hạ Vy đang bị Năm Sẹo tóm lấy, hung hăng vặn ngược cánh tay gã ra sau, chỉ nghe vang lên một tiếng “rắc", sau đó là tiếng hét thất thanh, gã bị hất mạnh cả người đập vào tường, lảo đảo đến thiếu chút nữa đứng không vững.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hạ Vy bị ôm vào một lồng ngực quen thuộc cũng không né tránh, chỉ ngẩng đầu, mở to cặp mắt nhìn Gia Khánh.
Gia Khánh cong môi mỉm cười, nụ cười rất nhạt, khuôn mặt nhanh chóng khôi phục biểu cảm lạnh lùng nhưng Hạ Vy đã kịp nhìn thấy.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Em không sao chứ?"
Chưa đợi Hạ Vy trả lời đã có vài tên xông đến, Gia Khánh dặn dò: “Ôm chặt lấy anh." Anh nhanh chóng bảo vệ Hạ Vy trong lòng, dùng chân đạp mấy kẻ kia. Hạ Vy ngoan ngoãn ôm chặt thắt lưng Gia Khánh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bên kia Thành Trung đã cho mấy tên ngã lăn quay ra đất, một đường đánh nhau đến chỗ Diệp Loan. Hất lấy một gã đang nhào đến chỗ mình ra, cúi xuống kề sát vào tai Diệp Loan nhỏ giọng: “Cá con nhỏ của anh vẫn dũng cảm như xưa nhỉ?”
Diệp Loan lập tức né tránh, liếc mắt tức giận mắng: "Ai là cả con nhỏ của anh, cút." Sau đó không thèm đoái hoài Thành Trung mà bay vào đánh nhau tiếp.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thành Trung lắc đầu bật cười.
Chưa đầy mấy phút sau, lũ đàn ông “to mồm” đã bị đánh cho te tua, bầm giập, người nằm bò ra đất kêu la oai oái, kẻ chật vật ôm đầu, ôm bụng ngã nghiêng, nhìn thảm không sao tả nổi. Đặc biệt là Năm Sẹo mặt mũi bị đánh đến tím xanh, phồng to như đầu heo.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Gia Khánh quét mắt hết đám người kia lạnh lùng phun ra một chữ duy nhất: "Cút" Cả đám nghe mà hoảng sợ, không tự chủ
được run rẩy, vội vàng cong đuôi bỏ chạy.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Diệp Loan muốn chạy qua xem Hạ Vy thế nào liền bị Thành Trung khoác vai không cho qua. Anh hất cằm nói với Gia Khánh: “Lần sau tụ tập vậy. Tao đi trước."
Gia Khánh đáp ứng ngay lập tức: “Được
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Diệp Loan đấm đá lung tung nhưng vẫn không cách nào thoát ra được, tức đến mặt mũi đỏ bừng chửi: “Anh mau buông ra, tên điên này muốn chết hả. Tin tôi giết anh không? Mau buông bà ra
Tất cả uy hiếp của Diệp Loan Thành Trung chẳng để vào mắt, mạnh mẽ lôi Diệp Loan rời đi. Tiếng chửi rủa của cô từ từ xa dần rồi mất hút. Hành lang nhanh chóng chở nên yên tĩnh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Gia Khánh cúi đầu nhìn cô gái trong lòng. Hạ Vy vẫn mở to mắt chăm chú nhìn anh. Gia Khánh nhịn không được bật cười:
"Say rồi?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
VietWriter.vn trang web cập nhật nhanh nhất