Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32 Anh giống con trai em
Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ VietWriter.vn trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên VietWriter.vn. Xin cảm ơn!
**********
VietWriter.vn trang web cập nhật nhanh nhất
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Vy mím môi, im lặng không đáp vẫn một mực tròn mắt nhìn Gia Khánh chăm chú. Cô say rồi sao? Nếu không sao lại nhìn thấy anh?
Hạ Vy chợt cười ngây ngô, hai tay đang ôm thắt lưng vòng lên ôm lấy cổ, cả người dựa hẳn vào Gia Khánh, mặt dán sát vào khuôn mặt đẹp trai kia, chóp mũi cọ cọ lên má anh, hai mắt híp lại thì thào:
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
“Anh trông thật giống anh Khánh. Mắt này, mũi này, miệng này đến cả dáng người nữa.
Gia Khánh rủ mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp gần ngay trước mắt, có chút dở khóc dở cười, nhẹ giọng nói: “Anh chính là Gia Khánh."
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Vy đột ngột buông Gia Khánh ra, thân thể lảo đảo đứng không vững, trừng mắt chỉ tay vào anh, nghiêm giọng: “Anh không phải anh Khánh. Hạ Vy nói đến đây thì dừng lại, sau đó lầm bầm: “Anh ấy ở chỗ Vân Thi mới đúng."
Câu đó Hạ Vy nói rất nhỏ, Gia Khánh không hề nghe rõ, anh vội đỡ lấy thân thể nghiêng ngã của Hạ Vy, lần nữa ôm người vào lòng dỗ dành: “Ngoan! Anh đưa em về."
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Vy nào chịu, giãy giụa: “Anh tránh ra. Tôi không quen anh."
Gia Khánh không tức giận, nằm cắm Hạ Vy ép
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
cô nhìn anh, kiên nhẫn chứng minh:
“Em nhìn xem. Anh thật sự là Gia Khánh. Anh không có lừa em.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Vy ngừng động đậy, chớp chớp đôi mắt ngấn nước nhìn, vài phút sau đôi mắt sáng lên, cười ngây ngốc: “Đúng là anh rồi."
Gia Khánh thở phào, cúi người bế Hạ Vy theo kiểu công chúa, mới đi được hai bước. Trong ngực truyền đến giọng nói yếu ớt: “Tại sao anh lại đỉnh hôn?”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Bước chân Gia Khánh khựng lại, ngực như bị tảng đá đè nặng, Hạ Vy chôn khuôn mặt nhỏ nhắn vào ngực anh, hỏi xong câu chất vấn đó cũng không nói gì thêm, chỉ là hai tay ôm cổ anh thêm chặt hơn.
Suốt quãng đường về nhà, Hạ Vy đều rất ngoan ngoãn, nhắm mắt dựa vào cửa xe, có vẻ đang ngủ rất say.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Khi xe dừng lại trước nhà Hạ Vy, Gia Khánh không nỡ đánh thức chỉ dịu dàng vươn tay xoa nhẹ đầu cô.
Hạ Vy "ưm" lên một tiếng ngái ngủ, vô thức cọ cọ má vào tay Gia Khánh. Trông cô tựa như con mèo nhỏ làm nũng. Trái tim anh mềm nhũn ra, nhịn không được nghiêng người hôn nhẹ vào má cô.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Gia Khánh đi ra khỏi xe, vòng qua bên kia mở cửa ghế lái phụ, nhẹ nhàng bế Hạ Vy vào nhà. Mặc dù, anh đã cố gắng làm nhẹ nhưng vẫn khiến cô tỉnh giấc.
Hạ Vy mở mắt vì mới ngủ dậy đôi con người vẫn chưa có tiêu cự, phải một lúc sau tầm mắt mới trở nên rõ ràng. Cô chăm chú nhìn sườn mặt nghiêng Gia Khánh đến không chớp mắt. Chẳng biết là thật hay mơ, có lẽ là mơ rồi. Anh đã đính hôn với Vân Thi, không bao lâu nữa hai người sắp trở thành vợ chồng hợp pháp rồi. Trong tim anh sẽ không còn chỗ cho cô nữa. Cô chỉ là một hạt bụi nhỏ nhoi lướt qua trong cuộc đời anh thôi.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Gia Khánh cảm nhận được ánh nhìn chăm chú, anh cúi xuống vừa hay chạm vào tầm mắt Hạ Vy.
“Anh làm em tỉnh rồi?" Anh cất giọng dịu dàng. Thấy anh nhìn mình, Hạ Vy liền nở nụ cười ngốc nghếch, hai mắt cong cong.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Gia Khánh cũng cong môi cười theo. Hạ Vy say rượu giống như biến thành một đứa bé đáng yêu, khiến anh nhịn không được muốn hôn lên khuôn mặt hồng hồng, mềm mềm kia. Trong đầu nghĩ thế anh cũng đã cúi xuống hôn liên tiếp hai bên má cô.
Hạ Vy híp mắt có vẻ rất hưởng thụ cảm giác được anh hôn hôn.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Suốt cả quá trình từ cửa đi vào nhà cho đến khi tiến vào phòng ngủ, Hạ Vy vẫn nhìn Gia Khánh như sợ chỉ cần quay mặt đi, anh sẽ biến mất. Gia Khánh đặt Hạ Vy lên giường, cô vẫn không
chịu buông cổ anh ra. Anh nhướn mày đùa hỏi, thanh âm trầm thấp dễ nghe khiến người khác muốn đắm chìm vào trong đó: “Anh đẹp trai lắm sao?”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Vy cười hề hề, không chút nghĩ ngợi nói ngay: “Anh thật giống con trai em."
Gia Khánh nghe xong sắc mặt đen sì, hai mắt hơi nheo lại, giọng điệu mang theo tia nguy hiểm hỏi lại: “Anh có chỗ nào giống con trai em chứ? Con trai em cao to bằng anh chắc.”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nói đùa, anh muốn làm người đàn ông của cô chứ không muối àm con trai cô.
Hạ Vy vẫn không phát giác ra nguy hiểm, nở cười đắc ý: “Y chang luôn.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Gia Khánh tức giận nghiến răng nói: "Em giỏi
låm."
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hít vào một hơi sâu, đè nén sự bực bội, Gia Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
Khánh gở tay Hạ Vy trên cổ ra toan đứng dậy. Hạ Vy thấy thế ôm càng thêm chặt hơn. Mỗi hơi mím lại, vẻ mặt vô cùng cố chấp. Chợt cô rướn người, hôn chụt vào môi anh, phát ra một tiếng rõ to.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Thấy bản thân làm chuyện xấu thành công Hạ Vy liền cười rộ lên mà không hay biết hành động này của cô không khác nào mỡ dâng miệng mèo.
“Ngày mai tỉnh giấc đừng có trách anh. Là chính em dụ dỗ anh." Đôi mắt anh nhanh chóng tối đi, cất giọng khàn khàn mê người.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Gia Khánh cúi xuống hôn, Hạ Vy chủ động đáp lại. Giống như năng hạn gặp mưa rào, quần áo hai người nhanh chóng rơi đầy đất.
Bên kia Diệp Loan bị Thành Trung lôi lôi, kéo kéo ra khỏi quán bar, dọc đường vẫn không quên mắng chửi, hai tay, hai chân vung loạn xạ.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Thành Trung bị người trong lòng, hết cào lại cắn liền cảm thấy cả người ngưa ngứa, thật muốn đè xuống hung hãng hôn một trận. Anh cất giọng uy hiếp: "Em mà còn hung hãng anh sẽ lập tức đè em ra đường mà làm đấy.
Diệp Loan nghe xong cả người cứng ngắc, cũng không dám động đậy lung tung nữa. Tên này tính cách tùy hứng, cà lơ phất phơ, ai biết những lời hăm dọa ấy là thật, cô cũng đầu ngốc mà để thiệt thân. Với lại hai người đứng giữa đường giằng co thể này đã thu hút không ít ánh mắt hiếu kì của người đi đường. Có người còn đứng ở đẳng xa trưng ra vẻ mặt xem hóng chuyện vui nhìn hai bọn họ. Nếu Thành Trung đè cô làm thật khác nào tẩm bổ mắt cho người ta. Côi vội lắc đầu lia lịa, cô đang nghĩ cái quái gì vậy, ai muốn bị tên điên này đè chứ.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Thấy Diệp Loan yên tĩnh lại, thành thật đi theo, lúc lại nhíu mày đăm chiêu, lúc lại lắc đầu lia lịa. Thành Trung nhịn không được cười to. Mấy năm trôi qua, cô một chút vẫn không thay đổi. Chỉ thích ăn cứng không ăn mềm, đe dọa một chút là ngoan ngoãn ngay. Thật sự quá đáng yêu mà.
VietWriter.vn trang web cập nhật nhanh nhất
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nghe thấy giọng cười đáng ghét của ai kia, Diệp Loan nổi cáu: “Anh cười cái gì? Có tin tôi đánh anh không?”
Thành Trung cổ nén cười, sợ cô thẹn quá hóa giận, anh hỏi sang chuyện khác:
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
“Em có đi xe đến không?”
Diệo Loan hừ lạnh một tiếng nhưng vẫn đáp: "Không
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
“Vậy thì tốt quá, anh đưa em về." Thành Trung xáp mặt đến cười hì.
Diệp Loan không chút do dự đẩy mặt Thành Trung ra xa. Cô muốn tránh thoát khỏi cái tay đang khoác trên vai mình, nhưng cánh tay tựa như gọng kìm cô giãy một lúc vẫn không thoát được, lúc này nghe Thành Trung nói vậy thì trừng mắt hậm hực: "Không cần, tôi tự về được.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Thành Trung nhếch miệng, vẻ mặt rất thiếu đòn: “Phản đối không có hiệu lực.
Diệp Loan tức đến trợn mắt nhe rằng, cái tên này qua bao năm rồi mà vẫn mặt dày như thế. Không đúng phải nói là mặt càng lúc càng dày hơn.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Cuối cùng, Diệp Loan không tình nguyện bị Thành Trung nhét vào trong xe.
Xe đỗ trước nhà, Diệp Loan không thèm nói tiếng cảm ơn, tức giận mở cửa bước xuống. Không ngờ Thành Trung không rời đi mà mở cửa xuống xe, sau đó lẽo đẽo theo sau Diệp Loan, ý định rõ ràng là muốn theo vào nhà.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Diệp Loan quay đầu, tức giận: “Anh theo tôi
làm gì?”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Thành Trung nói rất chi là đương nhiên, không có lấy một chút xấu hổ hay chột dạ: “Em đối xử với người đưa em về tận nhà như thế này? ít nhất cũng phải mời vào nhà uống ít nước.
Diệp Loan tức đến bật cười, người này mặt
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
dày đến mức ngang ngửa với bê tông cốt thép rồi: “Tôi đâu mượn anh đưa về là anh ép tôi lên xe.” Cô nhấn mạnh từ “ép”
Thành Trung nhún vai tỏ vẻ vô tội: “Nhưng kết quả em vẫn lên và anh vẫn đưa em về
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Diệp Loan tức đến toàn thân run rẩy thật muốn bay đến đạp cho Thành Trung mấy phát. Cô trừng mắt, sau đó không thèm đoái hoài đến anh, mở cửa để vào nhà. Cô còn đứng đây để đôi có với anh thêm một lát nữa chắc cô lên cơn đau tim mất.
Trong mắt Diệp Loan chợt lóe lên tia ranh mãnh, cô cẩn thận cắm nằm cửa, trong đầu nhẩm đến đến ba liền vội vã mở cửa chui vào trong nhà. Ý định không cho Thành Trung vào nhà. Nhưng người tính không bằng trời tính, cô chưa kịp đóng cửa, Thành Trung đã nhanh nhẹn chui vào theo.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Diệp Loan quay đầu đối diện với khuôn mặt đầy đắc ý, chân mày nhướn cao đầy thách thức của Thành Trung.
"Anh... Anh..." Nửa ngày mà Diệp Loan vẫn không nói nên lời, cuối cùng xoay người bỏ chạy trối chết vào phòng ngủ đóng sầm cửa lại, đi loanh quanh trong phòng mà buồn bực lầu bầu. Trái tim thì đập thình thịch, loạn cào cào lên.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
“Đúng là đồ mặt dày mà."
“Anh ta sao lại trở về chứ.”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
“Anh ta tìm mình làm gì chứ.”
"Hừ, đồ mặt dày tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu. Tôi mà tha thứ cho anh, tên tôi sẽ viết ngược lại, hừ, hừ.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Diệp Loan càng nghĩ, đầu óc càng loạn, rồi tung rối mù hết cả lên. Thành Trung tập kích bất
Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
**********
VietWriter.vn trang web cập nhật nhanh nhất
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Vy mím môi, im lặng không đáp vẫn một mực tròn mắt nhìn Gia Khánh chăm chú. Cô say rồi sao? Nếu không sao lại nhìn thấy anh?
Hạ Vy chợt cười ngây ngô, hai tay đang ôm thắt lưng vòng lên ôm lấy cổ, cả người dựa hẳn vào Gia Khánh, mặt dán sát vào khuôn mặt đẹp trai kia, chóp mũi cọ cọ lên má anh, hai mắt híp lại thì thào:
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
“Anh trông thật giống anh Khánh. Mắt này, mũi này, miệng này đến cả dáng người nữa.
Gia Khánh rủ mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp gần ngay trước mắt, có chút dở khóc dở cười, nhẹ giọng nói: “Anh chính là Gia Khánh."
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Vy đột ngột buông Gia Khánh ra, thân thể lảo đảo đứng không vững, trừng mắt chỉ tay vào anh, nghiêm giọng: “Anh không phải anh Khánh. Hạ Vy nói đến đây thì dừng lại, sau đó lầm bầm: “Anh ấy ở chỗ Vân Thi mới đúng."
Câu đó Hạ Vy nói rất nhỏ, Gia Khánh không hề nghe rõ, anh vội đỡ lấy thân thể nghiêng ngã của Hạ Vy, lần nữa ôm người vào lòng dỗ dành: “Ngoan! Anh đưa em về."
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Vy nào chịu, giãy giụa: “Anh tránh ra. Tôi không quen anh."
Gia Khánh không tức giận, nằm cắm Hạ Vy ép
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
cô nhìn anh, kiên nhẫn chứng minh:
“Em nhìn xem. Anh thật sự là Gia Khánh. Anh không có lừa em.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Vy ngừng động đậy, chớp chớp đôi mắt ngấn nước nhìn, vài phút sau đôi mắt sáng lên, cười ngây ngốc: “Đúng là anh rồi."
Gia Khánh thở phào, cúi người bế Hạ Vy theo kiểu công chúa, mới đi được hai bước. Trong ngực truyền đến giọng nói yếu ớt: “Tại sao anh lại đỉnh hôn?”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Bước chân Gia Khánh khựng lại, ngực như bị tảng đá đè nặng, Hạ Vy chôn khuôn mặt nhỏ nhắn vào ngực anh, hỏi xong câu chất vấn đó cũng không nói gì thêm, chỉ là hai tay ôm cổ anh thêm chặt hơn.
Suốt quãng đường về nhà, Hạ Vy đều rất ngoan ngoãn, nhắm mắt dựa vào cửa xe, có vẻ đang ngủ rất say.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Khi xe dừng lại trước nhà Hạ Vy, Gia Khánh không nỡ đánh thức chỉ dịu dàng vươn tay xoa nhẹ đầu cô.
Hạ Vy "ưm" lên một tiếng ngái ngủ, vô thức cọ cọ má vào tay Gia Khánh. Trông cô tựa như con mèo nhỏ làm nũng. Trái tim anh mềm nhũn ra, nhịn không được nghiêng người hôn nhẹ vào má cô.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Gia Khánh đi ra khỏi xe, vòng qua bên kia mở cửa ghế lái phụ, nhẹ nhàng bế Hạ Vy vào nhà. Mặc dù, anh đã cố gắng làm nhẹ nhưng vẫn khiến cô tỉnh giấc.
Hạ Vy mở mắt vì mới ngủ dậy đôi con người vẫn chưa có tiêu cự, phải một lúc sau tầm mắt mới trở nên rõ ràng. Cô chăm chú nhìn sườn mặt nghiêng Gia Khánh đến không chớp mắt. Chẳng biết là thật hay mơ, có lẽ là mơ rồi. Anh đã đính hôn với Vân Thi, không bao lâu nữa hai người sắp trở thành vợ chồng hợp pháp rồi. Trong tim anh sẽ không còn chỗ cho cô nữa. Cô chỉ là một hạt bụi nhỏ nhoi lướt qua trong cuộc đời anh thôi.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Gia Khánh cảm nhận được ánh nhìn chăm chú, anh cúi xuống vừa hay chạm vào tầm mắt Hạ Vy.
“Anh làm em tỉnh rồi?" Anh cất giọng dịu dàng. Thấy anh nhìn mình, Hạ Vy liền nở nụ cười ngốc nghếch, hai mắt cong cong.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Gia Khánh cũng cong môi cười theo. Hạ Vy say rượu giống như biến thành một đứa bé đáng yêu, khiến anh nhịn không được muốn hôn lên khuôn mặt hồng hồng, mềm mềm kia. Trong đầu nghĩ thế anh cũng đã cúi xuống hôn liên tiếp hai bên má cô.
Hạ Vy híp mắt có vẻ rất hưởng thụ cảm giác được anh hôn hôn.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Suốt cả quá trình từ cửa đi vào nhà cho đến khi tiến vào phòng ngủ, Hạ Vy vẫn nhìn Gia Khánh như sợ chỉ cần quay mặt đi, anh sẽ biến mất. Gia Khánh đặt Hạ Vy lên giường, cô vẫn không
chịu buông cổ anh ra. Anh nhướn mày đùa hỏi, thanh âm trầm thấp dễ nghe khiến người khác muốn đắm chìm vào trong đó: “Anh đẹp trai lắm sao?”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Vy cười hề hề, không chút nghĩ ngợi nói ngay: “Anh thật giống con trai em."
Gia Khánh nghe xong sắc mặt đen sì, hai mắt hơi nheo lại, giọng điệu mang theo tia nguy hiểm hỏi lại: “Anh có chỗ nào giống con trai em chứ? Con trai em cao to bằng anh chắc.”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nói đùa, anh muốn làm người đàn ông của cô chứ không muối àm con trai cô.
Hạ Vy vẫn không phát giác ra nguy hiểm, nở cười đắc ý: “Y chang luôn.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Gia Khánh tức giận nghiến răng nói: "Em giỏi
låm."
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hít vào một hơi sâu, đè nén sự bực bội, Gia Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
Khánh gở tay Hạ Vy trên cổ ra toan đứng dậy. Hạ Vy thấy thế ôm càng thêm chặt hơn. Mỗi hơi mím lại, vẻ mặt vô cùng cố chấp. Chợt cô rướn người, hôn chụt vào môi anh, phát ra một tiếng rõ to.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Thấy bản thân làm chuyện xấu thành công Hạ Vy liền cười rộ lên mà không hay biết hành động này của cô không khác nào mỡ dâng miệng mèo.
“Ngày mai tỉnh giấc đừng có trách anh. Là chính em dụ dỗ anh." Đôi mắt anh nhanh chóng tối đi, cất giọng khàn khàn mê người.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Gia Khánh cúi xuống hôn, Hạ Vy chủ động đáp lại. Giống như năng hạn gặp mưa rào, quần áo hai người nhanh chóng rơi đầy đất.
Bên kia Diệp Loan bị Thành Trung lôi lôi, kéo kéo ra khỏi quán bar, dọc đường vẫn không quên mắng chửi, hai tay, hai chân vung loạn xạ.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Thành Trung bị người trong lòng, hết cào lại cắn liền cảm thấy cả người ngưa ngứa, thật muốn đè xuống hung hãng hôn một trận. Anh cất giọng uy hiếp: "Em mà còn hung hãng anh sẽ lập tức đè em ra đường mà làm đấy.
Diệp Loan nghe xong cả người cứng ngắc, cũng không dám động đậy lung tung nữa. Tên này tính cách tùy hứng, cà lơ phất phơ, ai biết những lời hăm dọa ấy là thật, cô cũng đầu ngốc mà để thiệt thân. Với lại hai người đứng giữa đường giằng co thể này đã thu hút không ít ánh mắt hiếu kì của người đi đường. Có người còn đứng ở đẳng xa trưng ra vẻ mặt xem hóng chuyện vui nhìn hai bọn họ. Nếu Thành Trung đè cô làm thật khác nào tẩm bổ mắt cho người ta. Côi vội lắc đầu lia lịa, cô đang nghĩ cái quái gì vậy, ai muốn bị tên điên này đè chứ.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Thấy Diệp Loan yên tĩnh lại, thành thật đi theo, lúc lại nhíu mày đăm chiêu, lúc lại lắc đầu lia lịa. Thành Trung nhịn không được cười to. Mấy năm trôi qua, cô một chút vẫn không thay đổi. Chỉ thích ăn cứng không ăn mềm, đe dọa một chút là ngoan ngoãn ngay. Thật sự quá đáng yêu mà.
VietWriter.vn trang web cập nhật nhanh nhất
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nghe thấy giọng cười đáng ghét của ai kia, Diệp Loan nổi cáu: “Anh cười cái gì? Có tin tôi đánh anh không?”
Thành Trung cổ nén cười, sợ cô thẹn quá hóa giận, anh hỏi sang chuyện khác:
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
“Em có đi xe đến không?”
Diệo Loan hừ lạnh một tiếng nhưng vẫn đáp: "Không
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
“Vậy thì tốt quá, anh đưa em về." Thành Trung xáp mặt đến cười hì.
Diệp Loan không chút do dự đẩy mặt Thành Trung ra xa. Cô muốn tránh thoát khỏi cái tay đang khoác trên vai mình, nhưng cánh tay tựa như gọng kìm cô giãy một lúc vẫn không thoát được, lúc này nghe Thành Trung nói vậy thì trừng mắt hậm hực: "Không cần, tôi tự về được.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Thành Trung nhếch miệng, vẻ mặt rất thiếu đòn: “Phản đối không có hiệu lực.
Diệp Loan tức đến trợn mắt nhe rằng, cái tên này qua bao năm rồi mà vẫn mặt dày như thế. Không đúng phải nói là mặt càng lúc càng dày hơn.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Cuối cùng, Diệp Loan không tình nguyện bị Thành Trung nhét vào trong xe.
Xe đỗ trước nhà, Diệp Loan không thèm nói tiếng cảm ơn, tức giận mở cửa bước xuống. Không ngờ Thành Trung không rời đi mà mở cửa xuống xe, sau đó lẽo đẽo theo sau Diệp Loan, ý định rõ ràng là muốn theo vào nhà.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Diệp Loan quay đầu, tức giận: “Anh theo tôi
làm gì?”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Thành Trung nói rất chi là đương nhiên, không có lấy một chút xấu hổ hay chột dạ: “Em đối xử với người đưa em về tận nhà như thế này? ít nhất cũng phải mời vào nhà uống ít nước.
Diệp Loan tức đến bật cười, người này mặt
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
dày đến mức ngang ngửa với bê tông cốt thép rồi: “Tôi đâu mượn anh đưa về là anh ép tôi lên xe.” Cô nhấn mạnh từ “ép”
Thành Trung nhún vai tỏ vẻ vô tội: “Nhưng kết quả em vẫn lên và anh vẫn đưa em về
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Diệp Loan tức đến toàn thân run rẩy thật muốn bay đến đạp cho Thành Trung mấy phát. Cô trừng mắt, sau đó không thèm đoái hoài đến anh, mở cửa để vào nhà. Cô còn đứng đây để đôi có với anh thêm một lát nữa chắc cô lên cơn đau tim mất.
Trong mắt Diệp Loan chợt lóe lên tia ranh mãnh, cô cẩn thận cắm nằm cửa, trong đầu nhẩm đến đến ba liền vội vã mở cửa chui vào trong nhà. Ý định không cho Thành Trung vào nhà. Nhưng người tính không bằng trời tính, cô chưa kịp đóng cửa, Thành Trung đã nhanh nhẹn chui vào theo.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Diệp Loan quay đầu đối diện với khuôn mặt đầy đắc ý, chân mày nhướn cao đầy thách thức của Thành Trung.
"Anh... Anh..." Nửa ngày mà Diệp Loan vẫn không nói nên lời, cuối cùng xoay người bỏ chạy trối chết vào phòng ngủ đóng sầm cửa lại, đi loanh quanh trong phòng mà buồn bực lầu bầu. Trái tim thì đập thình thịch, loạn cào cào lên.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
“Đúng là đồ mặt dày mà."
“Anh ta sao lại trở về chứ.”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
“Anh ta tìm mình làm gì chứ.”
"Hừ, đồ mặt dày tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu. Tôi mà tha thứ cho anh, tên tôi sẽ viết ngược lại, hừ, hừ.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Diệp Loan càng nghĩ, đầu óc càng loạn, rồi tung rối mù hết cả lên. Thành Trung tập kích bất
Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
Bình luận facebook