Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37 Cá cược
Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + VietWriter.vn và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại VietWriter.vn
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Diệp Loan nhấn chuông không biết bao nhiêu lần nhưng cánh cửa vẫn đóng chặt không có một chút động tĩnh. Rõ ràng, Hạ Vy không đi làm, lại nhìn số giờ hiển thị trên đồng hồ đeo tay, đã gần chín giờ rồi. Người còn ngủ chưa dậy, chuông kêu đến mức muốn kinh động hàng xóm xung quanh, Hạ Vy vẫn ngủ say như chết? Cô khó hiểu, hôm qua đã đồng ý hôm nay cùng đi rồi mà. Thế là cô lấy điện thoại ra gọi hết cuộc này đến cuộc khác cũng không có người bắt máy.
Gia Bảo chớp chớp mắt nhìn một loạt hành động của Diệp Loan, khẽ kéo góc áo cất giọng non nớt hỏi: “Mẹ nuôi, mẹ Sóc không mở cửa cho chúng ta hở?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Diệp Loan ngồi xổm xuống, xoa đầu Gia Bảo an ủi: “Nào có, mẹ Sóc còn ngủ chưa dậy."
Gia Bảo mở to mắt, há miệng ngạc nhiên: “Bây giờ đã trễ rồi mà, bà cổ bảo dậy trễ không phải là bé ngoan, phải dậy sớm tập thể dục để rèn luyện thân thể, mới lớn thật nhanh thật nhanh được."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Diệp Loan bật cười, hôn má Gia Bảo một cái: “Sóc nói rất đúng, mẹ nuôi phải tiếp tục gọi mẹ Sóc dậy tập thể dục để trở thành bé ngoan mới được.”
Diệp Loan đứng lên tiếp tục công cuộc nhấn chuông, phải hơn mười lần như thế, cánh cửa mới mở ra.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hạ Vy mắt nhắm mắt mở, cả người uể oải, đau nhức đặc biệt là phần eo, không khỏi mắng thầm Gia Khánh trong bụng. Đêm qua mặc cho cô khóc lóc cầu xin tha thứ vô số lần, anh vẫn không chút động lòng, ép cô làm đến gần sáng mới hài lòng mà tha cho. Cô mới mệt đến mức không nghe thấy chuông cửa. Đập vào mắt là Diệp Loan và Gia Bảo, một lớn một nhỏ đang dùng ánh mắt tò mò nhìn mình, cô lập tức tỉnh ngủ cũng nhớ ra hôm nay sẽ đứa Gia Bảo đi thư viện thành phố.
Thấy dáng vẻ luộm thuộm, tóc tai bù xù, trên cổ và xương quai xanh đầy vết hôn xanh tím, Diệp Loan chậc một tiếng, ánh mắt mang theo rất nhiều hàm xúc.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Gia Bảo ôm chân Hạ Vy, ngước mắt nhìn lên, ngây thơ hỏi: "Mẹ bị thương có đau không? Sóc thổi thổi cho mẹ hết đau nhé."
Hạ Vy vội lấy tay che cổ, lúng túng bế Gia Bảo vào lòng, cười nói: “Mẹ không đau, vết thương lành rồi."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thầm mắng chính mình dạy hư con nít. Diệp Loan đứng ở một bên nghe thế không chút nể mặt mà cười ha ha, bị Hạ Vy lườm cho một cái.
Bật ti vi mở kênh hoạt hình cho Gia Bảo, Hạ Vy vào phòng ngủ thay đồ, Diệp Loan cũng lẽo đẽo theo sau.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vừa bước vào phòng đập vào mắt là hai, ba chiếc gối và thú bông nằm la liệt trên sàn, chăn một nửa rơi dưới đất một nửa mắc trên giường, ga giường nhăn nhúm. Diệp Loan chậc thêm một tiếng trêu: “Mày và anh ta cũng khá mãnh liệt đấy!”
Hạ Vy đang mở tủ lấy quần áo nghe thế liền ngại ngùng, quay đầu lườm Diệp Loan một cái, trêu lại: “Mày còn là xử nữ đấy. Nói mấy chuyện nhạy cảm nhiều quá coi chừng mấy anh sợ chạy mất dép, không thể gả đi đó."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Diệp Loan nghe liền dựng tóc gáy, toàn thân nổi đầy da gà, da vịt, hất cằm kiêu ngạo nói: “Tao sẽ nhanh chóng phá đi tấm thân trong trắng này. Mày chống mắt mà chờ xem chị đây của mấy anh trai.
Diệp Loan nhón chân qua đồng “chiến tích trên sàn, muốn ngồi xuống giường lại sực nhớ đêm qua hai người kia đã làm chuyện bậy bạ trên đây liền xấu hổ, lóng ngóng không biết nên ngồi đầu, cuối cùng nhìn thấy chiếc ghế ngay bàn trang điểm, cô đi đến ngồi xuống.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hạ Vy lấy xong quần áo tính bước vào nhà tầm, nghe xong liền cho rằng Diệp Loan nói đùa nên hơi dừng bước, quay đầu hùa theo: "Vậy mau lên nha, phá xong chị em mình đi ăn mừng." Nói đến đây cô đã không nhịn được mà cười rộ lên.
Diệp Loan tức đến muốn đấm ngực giảm chân, mở miệng hùng hồn tuyên bố: “Tao sẽ nhanh chóng không còn là xử nữ nữa mà thoát xác trở thành phụ nữ." Để tăng thêm độ tin cậy, Diệp Loan nhíu mày suy nghĩ, vài phút sau hai mắt sáng rực lên bật dậy khỏi ghế xáp đến chỗ Hạ Vy thách thức: “Tao với mày cá cược mới vui. Nếu tạo làm được mày hãy đi trộm quần sịp anh Khánh yêu dấu của mày. Sao hả dám cược không?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hạ Vy đang lấy kem súc răng, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại gật đầu đồng ý. Vì cô cho rằng Diệp Loan chỉ mạnh miệng mà thôi.
“Tạo đồng ý hai chân hai tay luôn. Vậy em đi đánh răng, rửa mặt, thay đồ đây, chị cứ từ từ mà nghĩ cách phá thân nha."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Hừ, mày cứ chờ xem, lo mà nghĩ cách trộm quần sịp của anh ta đi.” Diệp Loan hừ hừ, vô cùng không cam lòng đồng thời trái tim yếu ớt bị tổn thương nghiêm trọng khi bị bạn xem thường. Cô cũng thuộc dạng xinh đẹp xuất chúng đó, do mấy chục năm nay không thèm để ý mấy anh trai thôi, chứ không phải là gái ế đâu, cô cực kì cực kì có sức hút và quyến rũ, người gặp người mê.
Ba giờ chiều, ba người một đường đi thẳng đến thư viện thành phố. Thư viện thành phố được thiết kế theo hình khối năm tầng với bốn mặt là sự kết hợp giữa kính thủy tinh và bê tông. Đứng trong sảnh có thể nhìn thấy những giá sách cao đầy ắp sách ở trên các tầng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Gia Bảo hưng phấn kéo tay Hạ Vy và Diệp Loan đi khắp nơi. Khuôn mặt nhỏ nhắn dáo dác ngó nghiêng hết nhìn đồng rồi lại nhìn sang tây, dáng vẻ thích thú và hưng phần làm cho hai cô cũng vui lây.
Dạo quanh một lúc, Diệp Loan nhanh chóng bị sách bên trong thư viện làm cho choáng váng đầu óc, cô đứng dựa vào lan can tầng hai nhìn hai mẹ con Hạ Vy ở bên kia lựa sách, liền chậc lưỡi than thở: "Đúng là mình không hợp với học hành mà, chưa gì đã bị say sách rồi.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mười lăm phút sau, Diệp Loan buồn chán ngáp dài một hơi đến chảy cả nước mắt mà bên kia Hạ Vy và Gia Bảo vẫn chưa chọn xong sách. Cô chép miệng, uể oải vươn vai, vươn chân, chán chường ngó nghiêng nhìn người ta đang chăm chủ lựa sách, nhìn người ta tập trung đọc sách.
Hai mươi phút sau, Diệp Loan dựa hẳn nửa người trên vào lan can, ánh mắt đờ đẫn nhìn xuống sảnh lớn bên dưới. Dòng người tấp nập ra ra vào vào, kẻ đến người đi. Bỗng cô nhìn thấy một người đàn ông cao ráo đang từ cửa lớn bước vào sảnh, hai mắt đờ đẫn lập tức hoảng sợ, sợ bản thân nhìn nhầm, trông gà hóa cuốc cô đưa tay dụi dụi mắt, rồi mở to mắt nhìn lần nữa. Cô thiếu chút nữa hét toáng lên. Là Thành Trung. Anh ta sao đột nhiên lại đến đây. Đúng là gặp quỷ mà.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Diệp Loan đang muốn chạy lại thông báo với Hạ Vy nhưng thấy Thành Trung đã nhanh chóng rảo bước về phía cầu thang, ý định vô cũng rõ ràng, anh đang muốn lên tầng. Cô vội đưa ra quyết định, đó chính là phải ngăn cản anh lên đây, thông báo cho Hạ Vy sau vậy, đuổi người đi quan trọng hơn.
Diệp Loan dùng tốc độ ánh sáng chạy một mạch xuống cầu thang, đến chỗ khúc rẽ tầng một cô và Thành Trung chạm mặt nhau.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thành Trung trông thấy Diệp Loan liền ngẩn
ra, khó tin thốt lên: “Loan.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Diệp Loan dựa vào thành cầu thang thở hổn hển, ngắt quãng hỏi: “Anh... anh đến đây... làm gì?"
Thấy dáng vẻ như vừa chạy marathon về của Diệp Loan, Thành Trung hơi nhướn mày, nghi hoặc: "Em bị ai đuổi à? Anh đến đây lấy sách." Nói xong anh nhìn quanh, xem thử cô có thật sự bị người đuổi không.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Diệp Loan khoác tay, hít vào thở ra mấy lần để bình ổn lại nhịp tim, chớp chớp mắt tỏ vẻ không sao: "Một lát sẽ ổn thôi, tôi tập thể dục đó mà Sau đó cô bắt đầu tiêu hóa hết câu nói cuối cùng của Thành Trung thì không nhịn được ôm bụng cười ha ha: “Anh mà cũng đọc sách?
Cô không thể hình dung được cảnh tượng cái người cà lơ phất phơ như Thành Trung lại có một dáng vẻ nghiêm túc, ngồi ngay ngắn thẳng lưng, yên tĩnh chăm chú mà đọc sách. Cười chết cô rồi, ha ha.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thành Trung xị mặt, cảm thấy trái tim bé nhỏ của mình bị tổn thương nghiêm trọng, hơi buồn bực hỏi: “Mắc cười lắm à?"
Diệp Loan không chút do dự mà gật đầu, tiếp tục ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Ngày trước tôi có thấy anh đọc đâu? Mấy năm ra nước ngoài thay đổi môi trường, tiếp xúc nền tri thức mới liền thay đổi tính cách?" Diệp Loan hiếu kì. Ngày trước tên này trốn học là số một, lần nào lên dò bài, nói nhiều nhất là câu “Cho em nợ ạ! Tiết sau em sẽ trả" Mới mấy năm không gặp mà vận đổi sao dời, lột xác thành con người mới chăng?
Thành Trung nhìn Diệp Loan lắc đầu, vô cùng vô cùng bất lực nhắc lại chuyện cũ: "Ngày trước, anh có nói với em rồi mỗi khi rảnh rỗi việc anh thích làm nhất là đọc sách. Cập nhật nhanh nhất trên VietWriter.vn Nhớ đọc truyện trên VietWriter.vn để ủng hộ team nha !!!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Diệp Loan kinh ngạc: "Có ư? Tôi không có một chút ấn tượng." Vẻ mắt hiện lên dòng chữ “Anh đang lừa gạt tôi đúng không?”
Thành Trung thở dài đáp: “Lúc đó em đang chơi game, anh nói em chỉ gật đầu ậm ừ rồi sau đó không nhắc cũng không hỏi lại anh nữa. Anh cho rằng em đã biết."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hồ! Ra thế." Diệp Loan được gợi lại kí ức xưa cũ, đại khái có chút ấn tượng.
Thành Trung tiếp tục bước lên, Diệp Loan chợt nhớ ra chuyện chính là ngăn cản anh lên, chứ không phải đứng đây tâm sự, ôn lại chuyện ngày xưa. Cô vội túm lấy tay anh, cảnh giác: “Anh muốn đi đâu?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Anh lên tầng hai lấy sách.” Thành Trung nhìn cánh tay đang bị Diệp Loan túm chặt, trái tim nhảy nhót. Lẽ nào, cô đang muốn làm hòa với anh.
Tầng hai? Diệp Loan nghe mà muốn rớt tim. Trùng hợp đến mức đáng sợ như thế. Cô càng túm chặt hơn, hất mặt ngang ngược nói: “Anh không được đi. Đọc sách gì chứ. Anh không hợp đọc sách đâu.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thành Trung khó hiểu chăm chú nhìn, khiến Diệp Loan chảy mồ hôi lạnh nhưng vẫn bày ra vẻ mặt quật cường nhìn lại. Qua một lúc anh đành đầu hàng, không khỏi thở dài nói:
“Em vẫn trẻ con như trước đây. Vậy chúng ta
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhớ đọc truyện trên VietWriter.vn để ủng hộ team nha !!!
**********
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại VietWriter.vn
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Diệp Loan nhấn chuông không biết bao nhiêu lần nhưng cánh cửa vẫn đóng chặt không có một chút động tĩnh. Rõ ràng, Hạ Vy không đi làm, lại nhìn số giờ hiển thị trên đồng hồ đeo tay, đã gần chín giờ rồi. Người còn ngủ chưa dậy, chuông kêu đến mức muốn kinh động hàng xóm xung quanh, Hạ Vy vẫn ngủ say như chết? Cô khó hiểu, hôm qua đã đồng ý hôm nay cùng đi rồi mà. Thế là cô lấy điện thoại ra gọi hết cuộc này đến cuộc khác cũng không có người bắt máy.
Gia Bảo chớp chớp mắt nhìn một loạt hành động của Diệp Loan, khẽ kéo góc áo cất giọng non nớt hỏi: “Mẹ nuôi, mẹ Sóc không mở cửa cho chúng ta hở?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Diệp Loan ngồi xổm xuống, xoa đầu Gia Bảo an ủi: “Nào có, mẹ Sóc còn ngủ chưa dậy."
Gia Bảo mở to mắt, há miệng ngạc nhiên: “Bây giờ đã trễ rồi mà, bà cổ bảo dậy trễ không phải là bé ngoan, phải dậy sớm tập thể dục để rèn luyện thân thể, mới lớn thật nhanh thật nhanh được."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Diệp Loan bật cười, hôn má Gia Bảo một cái: “Sóc nói rất đúng, mẹ nuôi phải tiếp tục gọi mẹ Sóc dậy tập thể dục để trở thành bé ngoan mới được.”
Diệp Loan đứng lên tiếp tục công cuộc nhấn chuông, phải hơn mười lần như thế, cánh cửa mới mở ra.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hạ Vy mắt nhắm mắt mở, cả người uể oải, đau nhức đặc biệt là phần eo, không khỏi mắng thầm Gia Khánh trong bụng. Đêm qua mặc cho cô khóc lóc cầu xin tha thứ vô số lần, anh vẫn không chút động lòng, ép cô làm đến gần sáng mới hài lòng mà tha cho. Cô mới mệt đến mức không nghe thấy chuông cửa. Đập vào mắt là Diệp Loan và Gia Bảo, một lớn một nhỏ đang dùng ánh mắt tò mò nhìn mình, cô lập tức tỉnh ngủ cũng nhớ ra hôm nay sẽ đứa Gia Bảo đi thư viện thành phố.
Thấy dáng vẻ luộm thuộm, tóc tai bù xù, trên cổ và xương quai xanh đầy vết hôn xanh tím, Diệp Loan chậc một tiếng, ánh mắt mang theo rất nhiều hàm xúc.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Gia Bảo ôm chân Hạ Vy, ngước mắt nhìn lên, ngây thơ hỏi: "Mẹ bị thương có đau không? Sóc thổi thổi cho mẹ hết đau nhé."
Hạ Vy vội lấy tay che cổ, lúng túng bế Gia Bảo vào lòng, cười nói: “Mẹ không đau, vết thương lành rồi."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thầm mắng chính mình dạy hư con nít. Diệp Loan đứng ở một bên nghe thế không chút nể mặt mà cười ha ha, bị Hạ Vy lườm cho một cái.
Bật ti vi mở kênh hoạt hình cho Gia Bảo, Hạ Vy vào phòng ngủ thay đồ, Diệp Loan cũng lẽo đẽo theo sau.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vừa bước vào phòng đập vào mắt là hai, ba chiếc gối và thú bông nằm la liệt trên sàn, chăn một nửa rơi dưới đất một nửa mắc trên giường, ga giường nhăn nhúm. Diệp Loan chậc thêm một tiếng trêu: “Mày và anh ta cũng khá mãnh liệt đấy!”
Hạ Vy đang mở tủ lấy quần áo nghe thế liền ngại ngùng, quay đầu lườm Diệp Loan một cái, trêu lại: “Mày còn là xử nữ đấy. Nói mấy chuyện nhạy cảm nhiều quá coi chừng mấy anh sợ chạy mất dép, không thể gả đi đó."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Diệp Loan nghe liền dựng tóc gáy, toàn thân nổi đầy da gà, da vịt, hất cằm kiêu ngạo nói: “Tao sẽ nhanh chóng phá đi tấm thân trong trắng này. Mày chống mắt mà chờ xem chị đây của mấy anh trai.
Diệp Loan nhón chân qua đồng “chiến tích trên sàn, muốn ngồi xuống giường lại sực nhớ đêm qua hai người kia đã làm chuyện bậy bạ trên đây liền xấu hổ, lóng ngóng không biết nên ngồi đầu, cuối cùng nhìn thấy chiếc ghế ngay bàn trang điểm, cô đi đến ngồi xuống.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hạ Vy lấy xong quần áo tính bước vào nhà tầm, nghe xong liền cho rằng Diệp Loan nói đùa nên hơi dừng bước, quay đầu hùa theo: "Vậy mau lên nha, phá xong chị em mình đi ăn mừng." Nói đến đây cô đã không nhịn được mà cười rộ lên.
Diệp Loan tức đến muốn đấm ngực giảm chân, mở miệng hùng hồn tuyên bố: “Tao sẽ nhanh chóng không còn là xử nữ nữa mà thoát xác trở thành phụ nữ." Để tăng thêm độ tin cậy, Diệp Loan nhíu mày suy nghĩ, vài phút sau hai mắt sáng rực lên bật dậy khỏi ghế xáp đến chỗ Hạ Vy thách thức: “Tao với mày cá cược mới vui. Nếu tạo làm được mày hãy đi trộm quần sịp anh Khánh yêu dấu của mày. Sao hả dám cược không?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hạ Vy đang lấy kem súc răng, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại gật đầu đồng ý. Vì cô cho rằng Diệp Loan chỉ mạnh miệng mà thôi.
“Tạo đồng ý hai chân hai tay luôn. Vậy em đi đánh răng, rửa mặt, thay đồ đây, chị cứ từ từ mà nghĩ cách phá thân nha."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Hừ, mày cứ chờ xem, lo mà nghĩ cách trộm quần sịp của anh ta đi.” Diệp Loan hừ hừ, vô cùng không cam lòng đồng thời trái tim yếu ớt bị tổn thương nghiêm trọng khi bị bạn xem thường. Cô cũng thuộc dạng xinh đẹp xuất chúng đó, do mấy chục năm nay không thèm để ý mấy anh trai thôi, chứ không phải là gái ế đâu, cô cực kì cực kì có sức hút và quyến rũ, người gặp người mê.
Ba giờ chiều, ba người một đường đi thẳng đến thư viện thành phố. Thư viện thành phố được thiết kế theo hình khối năm tầng với bốn mặt là sự kết hợp giữa kính thủy tinh và bê tông. Đứng trong sảnh có thể nhìn thấy những giá sách cao đầy ắp sách ở trên các tầng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Gia Bảo hưng phấn kéo tay Hạ Vy và Diệp Loan đi khắp nơi. Khuôn mặt nhỏ nhắn dáo dác ngó nghiêng hết nhìn đồng rồi lại nhìn sang tây, dáng vẻ thích thú và hưng phần làm cho hai cô cũng vui lây.
Dạo quanh một lúc, Diệp Loan nhanh chóng bị sách bên trong thư viện làm cho choáng váng đầu óc, cô đứng dựa vào lan can tầng hai nhìn hai mẹ con Hạ Vy ở bên kia lựa sách, liền chậc lưỡi than thở: "Đúng là mình không hợp với học hành mà, chưa gì đã bị say sách rồi.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mười lăm phút sau, Diệp Loan buồn chán ngáp dài một hơi đến chảy cả nước mắt mà bên kia Hạ Vy và Gia Bảo vẫn chưa chọn xong sách. Cô chép miệng, uể oải vươn vai, vươn chân, chán chường ngó nghiêng nhìn người ta đang chăm chủ lựa sách, nhìn người ta tập trung đọc sách.
Hai mươi phút sau, Diệp Loan dựa hẳn nửa người trên vào lan can, ánh mắt đờ đẫn nhìn xuống sảnh lớn bên dưới. Dòng người tấp nập ra ra vào vào, kẻ đến người đi. Bỗng cô nhìn thấy một người đàn ông cao ráo đang từ cửa lớn bước vào sảnh, hai mắt đờ đẫn lập tức hoảng sợ, sợ bản thân nhìn nhầm, trông gà hóa cuốc cô đưa tay dụi dụi mắt, rồi mở to mắt nhìn lần nữa. Cô thiếu chút nữa hét toáng lên. Là Thành Trung. Anh ta sao đột nhiên lại đến đây. Đúng là gặp quỷ mà.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Diệp Loan đang muốn chạy lại thông báo với Hạ Vy nhưng thấy Thành Trung đã nhanh chóng rảo bước về phía cầu thang, ý định vô cũng rõ ràng, anh đang muốn lên tầng. Cô vội đưa ra quyết định, đó chính là phải ngăn cản anh lên đây, thông báo cho Hạ Vy sau vậy, đuổi người đi quan trọng hơn.
Diệp Loan dùng tốc độ ánh sáng chạy một mạch xuống cầu thang, đến chỗ khúc rẽ tầng một cô và Thành Trung chạm mặt nhau.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thành Trung trông thấy Diệp Loan liền ngẩn
ra, khó tin thốt lên: “Loan.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Diệp Loan dựa vào thành cầu thang thở hổn hển, ngắt quãng hỏi: “Anh... anh đến đây... làm gì?"
Thấy dáng vẻ như vừa chạy marathon về của Diệp Loan, Thành Trung hơi nhướn mày, nghi hoặc: "Em bị ai đuổi à? Anh đến đây lấy sách." Nói xong anh nhìn quanh, xem thử cô có thật sự bị người đuổi không.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Diệp Loan khoác tay, hít vào thở ra mấy lần để bình ổn lại nhịp tim, chớp chớp mắt tỏ vẻ không sao: "Một lát sẽ ổn thôi, tôi tập thể dục đó mà Sau đó cô bắt đầu tiêu hóa hết câu nói cuối cùng của Thành Trung thì không nhịn được ôm bụng cười ha ha: “Anh mà cũng đọc sách?
Cô không thể hình dung được cảnh tượng cái người cà lơ phất phơ như Thành Trung lại có một dáng vẻ nghiêm túc, ngồi ngay ngắn thẳng lưng, yên tĩnh chăm chú mà đọc sách. Cười chết cô rồi, ha ha.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thành Trung xị mặt, cảm thấy trái tim bé nhỏ của mình bị tổn thương nghiêm trọng, hơi buồn bực hỏi: “Mắc cười lắm à?"
Diệp Loan không chút do dự mà gật đầu, tiếp tục ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Ngày trước tôi có thấy anh đọc đâu? Mấy năm ra nước ngoài thay đổi môi trường, tiếp xúc nền tri thức mới liền thay đổi tính cách?" Diệp Loan hiếu kì. Ngày trước tên này trốn học là số một, lần nào lên dò bài, nói nhiều nhất là câu “Cho em nợ ạ! Tiết sau em sẽ trả" Mới mấy năm không gặp mà vận đổi sao dời, lột xác thành con người mới chăng?
Thành Trung nhìn Diệp Loan lắc đầu, vô cùng vô cùng bất lực nhắc lại chuyện cũ: "Ngày trước, anh có nói với em rồi mỗi khi rảnh rỗi việc anh thích làm nhất là đọc sách. Cập nhật nhanh nhất trên VietWriter.vn Nhớ đọc truyện trên VietWriter.vn để ủng hộ team nha !!!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Diệp Loan kinh ngạc: "Có ư? Tôi không có một chút ấn tượng." Vẻ mắt hiện lên dòng chữ “Anh đang lừa gạt tôi đúng không?”
Thành Trung thở dài đáp: “Lúc đó em đang chơi game, anh nói em chỉ gật đầu ậm ừ rồi sau đó không nhắc cũng không hỏi lại anh nữa. Anh cho rằng em đã biết."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hồ! Ra thế." Diệp Loan được gợi lại kí ức xưa cũ, đại khái có chút ấn tượng.
Thành Trung tiếp tục bước lên, Diệp Loan chợt nhớ ra chuyện chính là ngăn cản anh lên, chứ không phải đứng đây tâm sự, ôn lại chuyện ngày xưa. Cô vội túm lấy tay anh, cảnh giác: “Anh muốn đi đâu?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Anh lên tầng hai lấy sách.” Thành Trung nhìn cánh tay đang bị Diệp Loan túm chặt, trái tim nhảy nhót. Lẽ nào, cô đang muốn làm hòa với anh.
Tầng hai? Diệp Loan nghe mà muốn rớt tim. Trùng hợp đến mức đáng sợ như thế. Cô càng túm chặt hơn, hất mặt ngang ngược nói: “Anh không được đi. Đọc sách gì chứ. Anh không hợp đọc sách đâu.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thành Trung khó hiểu chăm chú nhìn, khiến Diệp Loan chảy mồ hôi lạnh nhưng vẫn bày ra vẻ mặt quật cường nhìn lại. Qua một lúc anh đành đầu hàng, không khỏi thở dài nói:
“Em vẫn trẻ con như trước đây. Vậy chúng ta
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhớ đọc truyện trên VietWriter.vn để ủng hộ team nha !!!
Bình luận facebook