Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59 Cấu kết làm chuyện xấu
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
VietWriter.vn trang web cập nhật nhanh nhất
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Vy vừa bước vào phòng lập tức đối diện với bốn đôi mắt nóng bỏng dán chặt vào người. Cô lúng túng: "Mọi người đừng nhìn em như thế." Cô đặt bỏ hoa lên bàn, kéo ghế ngồi xuống.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bốn người nhanh chóng vây quanh, người chúc mừng, người cảm thán, người nào người này đều nói cô may mắn, mau đồng ý kết hôn với con trai nhà tài phiệt giàu nhất nhì nước ta. Sau này chẳng lo ăn mặc, chỉ lo làm bà chủ
Hạ Vy qua loa cười nói ứng phó, chẳng bao lâu mọi người liên giải tán, bắt đầu làm tiếp công việc dang dở. Chỉ có Hạ Vy ngồi ngày ra lúc lâu, đầu óc miên man suy nghĩ vẩn vơ, đến khi hoàn hồn đã là giữa trưa. Điện thoại nháy sáng, vụt tắt mấy lần, cô mới sực tỉnh là của Duy Nam gọi đến,
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thức ăn hôm nay đem đến Hạ Vy đưa cho Kha Lê một phần, nhận được lời cảm ơn rối rít từ anh. “Ôi! Cảm ơn em. Em thật tốt." Kha Lê nâng hộp cơm trong tay như nâng báu vật, có trời mới biết anh thương nhớ hộp cơm Hạ Vy bao lâu nay. Hôm nay cuối cùng đã được toại nguyện.
Trưa hôm đó Kha Lê ăn cơm trong trạng thái giấu giếm, lén là lén lút cứ sợ Boss tập kích bất ngờ giành lấy hộp cơm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Vy bảo không cần khách sáo, cầm hộp cơm cuối cùng đưa cho Diệp Loan, bị bạn trêu chọc mấy câu rồi xuống sảnh cùng Duy Nam ăn trưa.
Bên kia Gia Khánh trực tiếp rời khỏi văn phòng Luật lái xe một đường đến bar uống rượu. Anh đã kiên nhẫn, chịu đựng nhiều năm nay, tâm tình luôn không chế rất tốt, hôm nay chợt cảm thấy quá sức, mệt mỏi đến mức khiến lòng anh nặng trĩu. Quan tâm sẽ loạn, anh hiểu rõ đạo lý ấy, cũng là sự kiêng kị trên con đường anh đang từng bước khó nhọc bước đi. Chỉ cần vượt qua con đường chông gai này, vượt qua lớp lớp sương mù dù đặc sẽ nhìn thấy ánh nắng vàng ấm áp, sẽ nhìn thấy mặt trời chói chang. Nhưng liệu anh có còn đủ kiên định vượt qua. Rượu vào cổ họng xuống dạ dày, nóng đến thiêu đốt ruột gan nhưng cũng làm cho anh bình tĩnh hơn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Khánh dựa vào ghế, nới lỏng caravat, lắc lắc ly rượu trong tay. Ánh đèn đủ màu sắc thỉnh thoảng lướt qua người, phác họa lên khuôn mặt điển trai có phần mệt mỏi.
Quán bar không kể ngày hay đêm, trên sản khẩu luôn xuất hiện những bóng dáng uốn éo, lắc lư, chìm đắm trong trụy lạc, bộc lộ bản chất, phát tiết tâm trạng mà tạm thời quên đi tôi là ai, tôi ở đầu, tôi có thân phận gì ở ngoài kia. Tôi đang phiền muộn hay tôi đang vui.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bên cạnh chợt xuất hiện thêm một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, mái đầu hoa râm, khuôn mặt từng trải, mặc bộ pijama sọc xanh thoải mái, chân mang dép lê, trông ông như một người già bình thường, chẳng chờ người bên cạnh đã tự nhiên vươn tay lấy rượu rót vào lỵ, nhấp một ngụm thưởng thức. “Hình như trông cậu không được vui
Ông giơ ly rượu lên, Gia Khánh chạm nhẹ lỵ, đưa lên miệng cũng nhấp một ngụm, môi nhếch lên: "Có lẽ vậy. Anh nhìn vào đôi mắt trái đời của người đàn ông, cất giọng nhẹ tênh, nhanh chóng biến mất trong âm thanh ồn ào náo nhiệt của quán bar.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ông lão đột nhiên lặc đầu cười ha ha, mãi lúc sau mới lên tiếng cảm khái: "Đúng là người trẻ tuổi, nhiệt huyết dâng trào VietWriter.vn trang web cập nhật nhanh nhất
Một già, một trẻ rơi vào trầm mặc, nhất thời chỉ còn tiếng nhạc ồn ào và đám người thác loạn trên sân khấu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vân Thi đuổi theo Gia Khánh kết quả lúc chạy đến thang máy đã đóng lại, cô trừng mắt ai oán nhìn con số chớp nháy. Đợi đến lúc cô chạy xuống sảnh, đã hoàn tàn mất dấu anh.
Vân Thi không cam tâm cứ thế mà bỏ về, buồn bực trở lại tầng sáu. Có lẽ, Gia Khánh ra ngoài ăn trưa, lát nữa sẽ về, cô ôm theo bụng đói mà trở về văn phòng anh. Tay mới chạm vào năm cửa, sau lưng có người kích động gọi Thị mừng quá em đây rồi. Chị tìm em nãy giờ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vừa rồi vụ huyên náo của Hạ Vy cùng con trai nhà tài phiệt Thủy Bình cũng nhìn thấy, bản lĩnh dụ người của Hạ Vy thật ghê gớm. Một chân đạp được hai thuyền mà còn là du thuyền. Cô không cam tâm vì cớ gì Hạ Vy được hai người tài giỏi, giàu có vây quanh còn cô lại chẳng có gì.
Thủy Bình cười như được mùa, bờ môi vẫn son màu đỏ như máu, khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ đến mấy vẫn không giấu nổi vẻ tiêu tụy, cùng đội mat thâm đen như gấu trúc. Cái dáng vẻ kiêu ngạo, mắt nhìn cao hơn trời, luôn bày ra trước mặt mọi người, hôm nay đứng trước mặt Vân Thi lại biến đâu mất, thay bang dáng vẻ thân thiết.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vân Thì có từng gặp qua Thủy Bình vài lần nhưng ấn tượng với cô ta khá kém, bởi mỗi lần trông thấy cô, cô ta đều trưng ra vẻ mặt khó chịu lại xen lẫn ganh tỵ cùng ác ý. Giờ thấy dáng vẻ thiếu sức sống kia liền giật mình. “Làm sao?” Vân Thi hất mặt không kiên nhẫn hỏi, bụng đói meo khiển cô cầu kinh.
Trong lòng Thủy Bình tức chứ, chửi rủa mảng Vân Thi té tát, ngoài mặt vẫn cười đến thân thiện, hoàn toàn như người trước mắt là bạn bè thân thiết mà không phải tình địch. "Em chưa ăn đúng không? May quá chị có đặt hai phần cơm, chị em mình vào văn phòng của chị cùng ăn nhé?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vân Thi cảnh giác, khoanh tay trước ngực, đánh giá Thủy Bình một lượt, cô nhạy bén phát hiện ra đối phương có điều muốn nói: "Có chuyện gì chị cứ nói thẳng đừng vòng vo quanh co nữa." “Em thật thông minh. Thủy Bình nhìn quanh xác định không có ai mới tiến lại gần thấp giọng nói: "Là về Hạ Vy
Lời ít ý nhiều, cả hai đều ngầm hiểu, nhìn nhau trong chốc lát rồi cùng nở nụ cười. Thái độ Vân Thi dịu hắn, đáp ứng tới văn phòng Thủy Bình ăn cơm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cửa phòng vừa khép lại, Vân Thi ngôi xuống ghế, Thủy Bình cũng đến ngôi lấy hộp cơm trong túi giấy đặt đến trước mặt Vân Thi, thở dài tỏ vẻ không đành lòng: "Chị trước giờ không thích xen vào chuyện người khác. Lần này nhịn không được mới mách với em. Em hiền lành chị sơ em bị người khác dắt mũi, bạn trai sắp bị cướp mất mà vẫn không hay biết. "Em bị cướp bạn trai? Chị nói rõ hơn được không? Vẫn Thi cũng rất phối hợp, bày ra dáng vẻ thấp thỏm còn có chút kinh hoàng, muốn xem thử Thủy Bình giở trò gì.
Thủy Bình chỉ chờ câu nói này lập tức kể một mạch chuyện mấy hôm trước tình cờ nhìn thấy Hạ Vy xuống xe Gia Khánh vào sáng sớm, còn mập mờ dừng cách văn phòng Luật hai trăm mét, cử chỉ thân mật, ám muội. Cô hài lòng khi thấy sắc mặt Vân Thi tái mét, giận đến phát run. “Điều đó có nghĩa là gì chứ?" Thủy Bình vừa hỏi vừa tự trả lời: "Là có tật giật mình. Làm chuyện xấu sợ người phát giác. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại VietWriter.vn
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hai người đó vẫn ở sau lưng cô láng phéng, Vân Thi tức đến muốn hộc máu Tay siết chặt góc vậy đến nhăn nhúm.
Thủy Bình đột nhiên bật khóc, bắt đầu kể lể: "Chị thương em, muốn thay em diệt trừ con giáp thứ mười ba này, cho nó mất mặt, ngờ đầu chị đến giáo huấn nó, cố ý ngáng chân trừng trị. Anh Khánh vì nó mà giảng chị từ Senior associate (Luật sư cao cấp) giản chức thành associate (Luật sư). Chị làm việc với anh ấy bao năm không có công lao cũng có góp sức vậy mà anh ấy ra tay tàn nhân như vậy. Rõ ràng bị nó quyến rũ, đầu độc đến đảo lộn trắng đen. Giờ người trong công ty, ai cũng đem chuyện của chị ra làm trò cười giải trí khi rảnh rồi."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vân Thi ngôi nhìn Thủy Bình giả vờ, giả vịt đóng vai người tốt, thay cô đòi lại công bằng trong lòng cười lạnh, không hề cảm động hay đồng tình. Ngu ngốc nhận hậu quả như thế là đáng. Cô biết rõ Thủy Bình thương thầm Gia Khánh, cả công ty đi không biết. Còn ở đây làm mèo khóc chuột, cô ta cùng Hạ Vy có khác gì nhau, đều muốn quyến rũ Gia Khánh, muốn cướp anh từ tay cô.
Vân Thi vừa khuyên nhủ vừa lấy khăn giấy đưa cho Thủy Bình. Cô bây giờ chỉ có thể đẻ nên cơn giận, cô hiểu kẻ địch của kẻ địch chính là bạn. Tạm thời lợi dụng Thủy Bình đối phó với Hạ Vy, sau này quay lại trừng trị có ta sau cũng không muộn. Giữa Hạ Vy và Thủy Bình, kẻ khó đối phó nhất, kẻ làm cô bất an, kẻ có nguy cơ cướp Gia Khánh khỏi tay cô chính là Hạ Vy
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đồng thời nghe Thủy Bình thuật lại, hồi chuông báo động trong đầu vang lên, trong lòng Vân Thi khiếp sợ, bất an, lo lắng cũng rất tức giận. Gia Khánh vì Hạ Vy mà giản chức luật sư nổi tiếng trong giới, anh đưa đón Hạ Vy đi làm, anh thân mật với Hạ Vy.
Vân Thi bắt đầu hồi tưởng, Gia Khánh không chịu để cô dọn đến sống chung, lễ nào vì đang sống cùng với Hạ Vy?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thủy Bình khóc đến mặt mày lem luốc, mascara chảy xuống biển nước mắt thành màu đen. Vân Thi thấy muốn bồn nôn, nhẹ nhàng năm lấy tay cô ta, khỏe mắt cũng đỏ lên: “Chị thật tốt với em. Em cũng không giấu chị. Thật ra em với Hạ Vy là bạn thân từ thời học đại học. Ngày còn đi học em đã biết nó yêu thầm anh Khánh, em ngu em tin tưởng nó. Cuối cùng ở sau lưng em lên lút qua lại với anh Khánh. Em cũng vừa mới biết đây thôi. Hôm nay đến thăm anh Khánh phát hiện ra nó đến đây làm " "Có việc này nữa sao? Chị không ngờ nó là người như thế" Thủy Bình trợn mắt, trong lòng càng thêm khinh miệt Hạ Vy. "Chuyện chị không biết còn nhiều lắm để em kể cho mà nghe." Vân Thi thở dài, bắt đầu cắt xén, thêm bớt.
Thủy Bình và Vân Thi nhanh chóng trở thành chị em tốt, nói về đề tài Hạ Vy đến hài hòa, kẻ xướng người bè, nói đến hãng say.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Từ nói xấu hai người chuyển sang cấu kết, bàn bạc kế hoạch "chỉnh" Hạ Vy, để Hạ Vy sống không dễ dàng ở công ty.
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại VietWriter.vn
**********
VietWriter.vn trang web cập nhật nhanh nhất
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Vy vừa bước vào phòng lập tức đối diện với bốn đôi mắt nóng bỏng dán chặt vào người. Cô lúng túng: "Mọi người đừng nhìn em như thế." Cô đặt bỏ hoa lên bàn, kéo ghế ngồi xuống.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bốn người nhanh chóng vây quanh, người chúc mừng, người cảm thán, người nào người này đều nói cô may mắn, mau đồng ý kết hôn với con trai nhà tài phiệt giàu nhất nhì nước ta. Sau này chẳng lo ăn mặc, chỉ lo làm bà chủ
Hạ Vy qua loa cười nói ứng phó, chẳng bao lâu mọi người liên giải tán, bắt đầu làm tiếp công việc dang dở. Chỉ có Hạ Vy ngồi ngày ra lúc lâu, đầu óc miên man suy nghĩ vẩn vơ, đến khi hoàn hồn đã là giữa trưa. Điện thoại nháy sáng, vụt tắt mấy lần, cô mới sực tỉnh là của Duy Nam gọi đến,
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thức ăn hôm nay đem đến Hạ Vy đưa cho Kha Lê một phần, nhận được lời cảm ơn rối rít từ anh. “Ôi! Cảm ơn em. Em thật tốt." Kha Lê nâng hộp cơm trong tay như nâng báu vật, có trời mới biết anh thương nhớ hộp cơm Hạ Vy bao lâu nay. Hôm nay cuối cùng đã được toại nguyện.
Trưa hôm đó Kha Lê ăn cơm trong trạng thái giấu giếm, lén là lén lút cứ sợ Boss tập kích bất ngờ giành lấy hộp cơm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Vy bảo không cần khách sáo, cầm hộp cơm cuối cùng đưa cho Diệp Loan, bị bạn trêu chọc mấy câu rồi xuống sảnh cùng Duy Nam ăn trưa.
Bên kia Gia Khánh trực tiếp rời khỏi văn phòng Luật lái xe một đường đến bar uống rượu. Anh đã kiên nhẫn, chịu đựng nhiều năm nay, tâm tình luôn không chế rất tốt, hôm nay chợt cảm thấy quá sức, mệt mỏi đến mức khiến lòng anh nặng trĩu. Quan tâm sẽ loạn, anh hiểu rõ đạo lý ấy, cũng là sự kiêng kị trên con đường anh đang từng bước khó nhọc bước đi. Chỉ cần vượt qua con đường chông gai này, vượt qua lớp lớp sương mù dù đặc sẽ nhìn thấy ánh nắng vàng ấm áp, sẽ nhìn thấy mặt trời chói chang. Nhưng liệu anh có còn đủ kiên định vượt qua. Rượu vào cổ họng xuống dạ dày, nóng đến thiêu đốt ruột gan nhưng cũng làm cho anh bình tĩnh hơn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Khánh dựa vào ghế, nới lỏng caravat, lắc lắc ly rượu trong tay. Ánh đèn đủ màu sắc thỉnh thoảng lướt qua người, phác họa lên khuôn mặt điển trai có phần mệt mỏi.
Quán bar không kể ngày hay đêm, trên sản khẩu luôn xuất hiện những bóng dáng uốn éo, lắc lư, chìm đắm trong trụy lạc, bộc lộ bản chất, phát tiết tâm trạng mà tạm thời quên đi tôi là ai, tôi ở đầu, tôi có thân phận gì ở ngoài kia. Tôi đang phiền muộn hay tôi đang vui.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bên cạnh chợt xuất hiện thêm một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, mái đầu hoa râm, khuôn mặt từng trải, mặc bộ pijama sọc xanh thoải mái, chân mang dép lê, trông ông như một người già bình thường, chẳng chờ người bên cạnh đã tự nhiên vươn tay lấy rượu rót vào lỵ, nhấp một ngụm thưởng thức. “Hình như trông cậu không được vui
Ông giơ ly rượu lên, Gia Khánh chạm nhẹ lỵ, đưa lên miệng cũng nhấp một ngụm, môi nhếch lên: "Có lẽ vậy. Anh nhìn vào đôi mắt trái đời của người đàn ông, cất giọng nhẹ tênh, nhanh chóng biến mất trong âm thanh ồn ào náo nhiệt của quán bar.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ông lão đột nhiên lặc đầu cười ha ha, mãi lúc sau mới lên tiếng cảm khái: "Đúng là người trẻ tuổi, nhiệt huyết dâng trào VietWriter.vn trang web cập nhật nhanh nhất
Một già, một trẻ rơi vào trầm mặc, nhất thời chỉ còn tiếng nhạc ồn ào và đám người thác loạn trên sân khấu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vân Thi đuổi theo Gia Khánh kết quả lúc chạy đến thang máy đã đóng lại, cô trừng mắt ai oán nhìn con số chớp nháy. Đợi đến lúc cô chạy xuống sảnh, đã hoàn tàn mất dấu anh.
Vân Thi không cam tâm cứ thế mà bỏ về, buồn bực trở lại tầng sáu. Có lẽ, Gia Khánh ra ngoài ăn trưa, lát nữa sẽ về, cô ôm theo bụng đói mà trở về văn phòng anh. Tay mới chạm vào năm cửa, sau lưng có người kích động gọi Thị mừng quá em đây rồi. Chị tìm em nãy giờ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vừa rồi vụ huyên náo của Hạ Vy cùng con trai nhà tài phiệt Thủy Bình cũng nhìn thấy, bản lĩnh dụ người của Hạ Vy thật ghê gớm. Một chân đạp được hai thuyền mà còn là du thuyền. Cô không cam tâm vì cớ gì Hạ Vy được hai người tài giỏi, giàu có vây quanh còn cô lại chẳng có gì.
Thủy Bình cười như được mùa, bờ môi vẫn son màu đỏ như máu, khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ đến mấy vẫn không giấu nổi vẻ tiêu tụy, cùng đội mat thâm đen như gấu trúc. Cái dáng vẻ kiêu ngạo, mắt nhìn cao hơn trời, luôn bày ra trước mặt mọi người, hôm nay đứng trước mặt Vân Thi lại biến đâu mất, thay bang dáng vẻ thân thiết.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vân Thì có từng gặp qua Thủy Bình vài lần nhưng ấn tượng với cô ta khá kém, bởi mỗi lần trông thấy cô, cô ta đều trưng ra vẻ mặt khó chịu lại xen lẫn ganh tỵ cùng ác ý. Giờ thấy dáng vẻ thiếu sức sống kia liền giật mình. “Làm sao?” Vân Thi hất mặt không kiên nhẫn hỏi, bụng đói meo khiển cô cầu kinh.
Trong lòng Thủy Bình tức chứ, chửi rủa mảng Vân Thi té tát, ngoài mặt vẫn cười đến thân thiện, hoàn toàn như người trước mắt là bạn bè thân thiết mà không phải tình địch. "Em chưa ăn đúng không? May quá chị có đặt hai phần cơm, chị em mình vào văn phòng của chị cùng ăn nhé?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vân Thi cảnh giác, khoanh tay trước ngực, đánh giá Thủy Bình một lượt, cô nhạy bén phát hiện ra đối phương có điều muốn nói: "Có chuyện gì chị cứ nói thẳng đừng vòng vo quanh co nữa." “Em thật thông minh. Thủy Bình nhìn quanh xác định không có ai mới tiến lại gần thấp giọng nói: "Là về Hạ Vy
Lời ít ý nhiều, cả hai đều ngầm hiểu, nhìn nhau trong chốc lát rồi cùng nở nụ cười. Thái độ Vân Thi dịu hắn, đáp ứng tới văn phòng Thủy Bình ăn cơm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cửa phòng vừa khép lại, Vân Thi ngôi xuống ghế, Thủy Bình cũng đến ngôi lấy hộp cơm trong túi giấy đặt đến trước mặt Vân Thi, thở dài tỏ vẻ không đành lòng: "Chị trước giờ không thích xen vào chuyện người khác. Lần này nhịn không được mới mách với em. Em hiền lành chị sơ em bị người khác dắt mũi, bạn trai sắp bị cướp mất mà vẫn không hay biết. "Em bị cướp bạn trai? Chị nói rõ hơn được không? Vẫn Thi cũng rất phối hợp, bày ra dáng vẻ thấp thỏm còn có chút kinh hoàng, muốn xem thử Thủy Bình giở trò gì.
Thủy Bình chỉ chờ câu nói này lập tức kể một mạch chuyện mấy hôm trước tình cờ nhìn thấy Hạ Vy xuống xe Gia Khánh vào sáng sớm, còn mập mờ dừng cách văn phòng Luật hai trăm mét, cử chỉ thân mật, ám muội. Cô hài lòng khi thấy sắc mặt Vân Thi tái mét, giận đến phát run. “Điều đó có nghĩa là gì chứ?" Thủy Bình vừa hỏi vừa tự trả lời: "Là có tật giật mình. Làm chuyện xấu sợ người phát giác. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại VietWriter.vn
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hai người đó vẫn ở sau lưng cô láng phéng, Vân Thi tức đến muốn hộc máu Tay siết chặt góc vậy đến nhăn nhúm.
Thủy Bình đột nhiên bật khóc, bắt đầu kể lể: "Chị thương em, muốn thay em diệt trừ con giáp thứ mười ba này, cho nó mất mặt, ngờ đầu chị đến giáo huấn nó, cố ý ngáng chân trừng trị. Anh Khánh vì nó mà giảng chị từ Senior associate (Luật sư cao cấp) giản chức thành associate (Luật sư). Chị làm việc với anh ấy bao năm không có công lao cũng có góp sức vậy mà anh ấy ra tay tàn nhân như vậy. Rõ ràng bị nó quyến rũ, đầu độc đến đảo lộn trắng đen. Giờ người trong công ty, ai cũng đem chuyện của chị ra làm trò cười giải trí khi rảnh rồi."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vân Thi ngôi nhìn Thủy Bình giả vờ, giả vịt đóng vai người tốt, thay cô đòi lại công bằng trong lòng cười lạnh, không hề cảm động hay đồng tình. Ngu ngốc nhận hậu quả như thế là đáng. Cô biết rõ Thủy Bình thương thầm Gia Khánh, cả công ty đi không biết. Còn ở đây làm mèo khóc chuột, cô ta cùng Hạ Vy có khác gì nhau, đều muốn quyến rũ Gia Khánh, muốn cướp anh từ tay cô.
Vân Thi vừa khuyên nhủ vừa lấy khăn giấy đưa cho Thủy Bình. Cô bây giờ chỉ có thể đẻ nên cơn giận, cô hiểu kẻ địch của kẻ địch chính là bạn. Tạm thời lợi dụng Thủy Bình đối phó với Hạ Vy, sau này quay lại trừng trị có ta sau cũng không muộn. Giữa Hạ Vy và Thủy Bình, kẻ khó đối phó nhất, kẻ làm cô bất an, kẻ có nguy cơ cướp Gia Khánh khỏi tay cô chính là Hạ Vy
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đồng thời nghe Thủy Bình thuật lại, hồi chuông báo động trong đầu vang lên, trong lòng Vân Thi khiếp sợ, bất an, lo lắng cũng rất tức giận. Gia Khánh vì Hạ Vy mà giản chức luật sư nổi tiếng trong giới, anh đưa đón Hạ Vy đi làm, anh thân mật với Hạ Vy.
Vân Thi bắt đầu hồi tưởng, Gia Khánh không chịu để cô dọn đến sống chung, lễ nào vì đang sống cùng với Hạ Vy?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thủy Bình khóc đến mặt mày lem luốc, mascara chảy xuống biển nước mắt thành màu đen. Vân Thi thấy muốn bồn nôn, nhẹ nhàng năm lấy tay cô ta, khỏe mắt cũng đỏ lên: “Chị thật tốt với em. Em cũng không giấu chị. Thật ra em với Hạ Vy là bạn thân từ thời học đại học. Ngày còn đi học em đã biết nó yêu thầm anh Khánh, em ngu em tin tưởng nó. Cuối cùng ở sau lưng em lên lút qua lại với anh Khánh. Em cũng vừa mới biết đây thôi. Hôm nay đến thăm anh Khánh phát hiện ra nó đến đây làm " "Có việc này nữa sao? Chị không ngờ nó là người như thế" Thủy Bình trợn mắt, trong lòng càng thêm khinh miệt Hạ Vy. "Chuyện chị không biết còn nhiều lắm để em kể cho mà nghe." Vân Thi thở dài, bắt đầu cắt xén, thêm bớt.
Thủy Bình và Vân Thi nhanh chóng trở thành chị em tốt, nói về đề tài Hạ Vy đến hài hòa, kẻ xướng người bè, nói đến hãng say.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Từ nói xấu hai người chuyển sang cấu kết, bàn bạc kế hoạch "chỉnh" Hạ Vy, để Hạ Vy sống không dễ dàng ở công ty.
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại VietWriter.vn
Bình luận facebook