Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 93 Cô em ngoan nào
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Câu nói của Duy Nam dường như cổ vũ cho Hạ Vy, cô ở trong lòng anh khóc càng thêm dữ dội đến thở không ra hơi.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Duy Nam im lặng tựa cắm lên đỉnh đầu Hạ Vy, bàn tay không ngừng vỗ về lưng cô an ủi. Anh biết bây giờ nói nhiều cũng vô dụng, chỉ có thể để cô tự mình nếm trải nỗi đau, từng chút từng chút một chết tâm với Gia Khánh.
Đến khi Hạ Vy rời khỏi lòng Duy Nam, trước ngực anh đã thấm ướt một mảng. Cô dùng tay lau qua loa nước mắt trên mặt, ngại ngùng nhỏ giọng xin lỗi.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
“Để anh chê cười rồi.”
Nhìn khuôn mặt tèm lem nước mắt, hai mắt hồng hồng Duy Nam vừa đau lòng vừa buồn cười, vươn tay giúp Hạ Vy lau đi. Cô sững ra vài giây rồi vội lùi ra sau một bước, cười gượng nói: “Cảm ơn anh. Em tự làm được." Sợ anh không tin, cô nhanh chóng chùi sạch sẽ.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Cánh tay Duy Nam cứng đờ giữa không trung sau đó gượng gạo thu tay về. Anh dè dặt hỏi: "Em muốn vào lại trong hay muốn anh đưa em về?" Hạ Vy ngại làm phiên Duy Nam cũng không muốn vào sánh nhìn Gia Khánh với Vân Thi thân mật, đang tính bảo sẽ về cùng Diệp Loan. Đúng lúc này, điện thoại lại vang lên, thấy người gọi đến cô mừng rỡ như điên, cảm thấy hai người đúng là đôi bạn tri kỉ, tâm linh tương thông
“Loan gọi đến em nghe máy đã
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Duy Nam xua tay, tỏ ý hai cô cứ trò chuyện thoải mái, trả lời anh sau cũng được. Hạ Vy còn chưa vui mừng được bao lâu, sau khi tắt máy, quyết định rút lại câu tâm linh tương thông. Bởi vì Diệp Loan đã bị Thành Trung dắt đi, bảo cô mở lời nhờ Duy Nam đưa về, trước khi tắt máy không quên mang chửi xối xả Gia Khánh một chân đạp hai thuyền, là kẻ phụ bạc, xấu xa đê tiện, lược bớt n câu.
Hạ Vy đương nhiên hiểu rõ dụng ý Diệp Loan, đây là muốn cô dành nhiều thời gian ở bên Duy Nam trao dồi tình cảm mà quên hẳn Gia Khánh. Cô cất điện thoại vào túi xách, ngước mắt nhìn anh, trả lời câu hỏi vừa rồi:
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
"Anh đưa em về nhé? Loan có việc bận đi trước rồi."
Duy Nam đồng ý ngay lập tức, bồng sực nhớ ra tối nay tham dự tiệc sinh nhật còn chưa kịp tiến đến chào hỏi bố mẹ Vân Thi, nếu bây giờ lắng lặng rời đi luôn thì không phải phép. Anh lên tiếng, giọng điệu ngoài áy nảy ra còn có phần xoắn xuýt, sợ CÔ nghe xong sẽ không vui hoặc tức giận:
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
“Em đứng đây đợi anh một lát, anh quay lại chào chú Uy, cô Uyển rồi chúng ta cùng về. Anh sẽ ra nhanh thôi, thật đấy."
Hạ Vy đã mặt dày nhờ vả người ta rồi, sao có thể không biết xấu hổ mà oán trách hay giận dỗi, bèn cười nói:
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
“Anh vào đi. Em đứng đây đợi anh."
Duy Nam thở phào, căn dặn Hạ Vy đừng đi lung tung, anh sẽ ra ngay. Cô gật đầu nhìn theo bóng lưng anh dần biến mất trong tầm mắt.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Khuôn viên nhà Vân Thị rất rộng, trồng toàn các loại cây cảnh và hoa đắt tiền, có nhiều giống Hạ Vy chưa từng nhìn thấy nhưng hiện tại cô không có tâm trạng thưởng thức.
Hạ Vy tức giận đá đá viên sỏi dưới chân, xem nó như Gia Khánh mà lăn qua A lộn lại, mà giảm mà đạp để phát tiết.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
“Đúng là ngu mới tin anh. Cái gì mà đừng hòng thoát khỏi tay anh, chết cũng muốn buộc cùng một chỗ. Anh cho rằng mình là soái ca ngôn tình? Tổng tài bá đạo?"
Hạ Vy xùy một tiếng rõ dài, khịt khịt mũi, nước mắt lại tràn mi, vội vã vươn tay lau sạch. Cô nhếch miệng cười tự giễu.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tiếng nhạc từ sảnh loáng thoảng truyền vào trong tai. Hạ Vy khó chịu, rảo bước đi thêm một đoạn, đến khi chỉ còn nghe thấy tiếng lá cây xào xạc cô mới chịu dừng lại.
Bất chợt cả người bị ôm lấy, mùi nước hoa xộc thẳng vào mũi. Trên cổ truyền đến tiếng cắn mút. Hạ Vy giật bắn quay đầu thấy gương mặt phóng đại khủng bố của Lâm Thịnh, da gà toàn thân dựng thẳng, khiếp sợ tột độ, hét toáng lên:
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
“Cứu tôi với. Cứu tôi với. Tên điên mau buông ra, buông ra coi.
"Cô em ngoan nào. Chúng ta cùng nhau hưởng thụ đêm xuân cuồng nhiệt, khà khà.” Lâm Thịnh cười ngả ngớn, liếm liếm môi tỏ vẻ thèm thuồng.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Vy rùng mình thất thanh kêu cứu, giãy giụa chống cự kịch liệt, dùng hết mười đầu ngón tay bầu mạnh vào cánh tay đang ôm eo.
Lâm Thịnh đau đớn gào rú lên,
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
tay cũng nới lỏng thừa dịp đó Hạ Vy thoát ra, vụt chạy, đưa tay lên lau nước dãi dính nhớp trên cổ, cảm thấy ghê tởm đến buồn nôn đồng thời cũng bị dọa cho sợ. Cô chạy về phía sánh, một đường trí hồi.
Lâm Thịnh nhìn hai cánh tay có mấy vết cào dài, da tróc thịt bong, máu me lẫn lộn, gã đau đến kêu cha gọi mẹ, trong mắt hừng hực lửa giận, quyết tâm trừng trị Hạ Vy. Gã nhận ra ý đồ của cô, lật đật chạy đuổi theo.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Vy mang giày cao gót chạy rất khó khăn, dưới chân sỏi đá lởm chởm mấy lần suýt ngã. Âm thầm hối hận bản thân trong giây phút bồng bột nhất thời đã bỏ đi xa như vậy.
Lâm Thịnh nhanh chóng đuổi kịp, lớp mặt nạ ngụy trang lịch thiệp xé toạc, hiện ra bộ mặt thật dữ tợn, mất hết tính người. Gã xông tới đẩy mạnh Hạ Vy xuống đất, mặt trợn to chỉ còn tròng trắng, gầm gử: "Con đàn bà để tiện, mày dám cào ông”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Đồng thời Lâm Thịnh vung tay tát xuống. Hạ Vy choáng váng, trước mắt như nổ đom đóm, má trái bỏng rát, cơn đau truyền thẳng vào não, nước mắt chảy ra giàn giụa. Theo lực tay kia, mặt cô nghiêng hẳn sang một bên, cô càng giãy giụa và kêu to hơn:
“Cứu tôi với, cứu tôi với... CƯ....
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
“Ngậm miệng lại coi con chó.
Lâm Thịnh bịt chặt miệng Hạ Vy lại, gã dùng lực rất mạnh, cằm và miệng cô muốn nát ra đến nơi. Lâm Thịnh cười khả khả, dùng bàn tay dơ bẩn còn lại suồng sã sở mó người Hạ Vy, miệng bắt đầu phun ra mấy lời thô tục.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Sắc mặt Hạ Vy trắng bệch, trong mặt ngoài hoảng hốt, khiếp đảm thì chính là tuyệt vọng. Miệng bịt kín không thể phát ra tiếng kêu cứu, cô trơ mắt nhìn gã lè lưỡi ra liếm láp cần cổ. Nước mắt sợ hãi lăn dài đầy mặt Trong lúc quơ loạn, tay cô túm được cục đá, không chút do dự đập mạnh vào đầu gã.
Lâm Thịnh thét lên như heo bị chọc tiết ôm đầu, máu theo kẽ tay chảy ra nhỏ tí tách lên đất. Hạ Vy lồm cồm bò dậy, sợ đến run bần bật, tay chân lạnh ngắt nhưng cô biết bây giờ không phải là lúc nghĩ nhiều, hoảng hốt co giờ bỏ chạy.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
"Mả, con chó." Lâm Thịnh đứng bật dậy đuổi theo.
Hạ Vy vừa khóc vừa chạy, miệng thất thanh kêu cứu. Cách đó không xa, cô trông thấy bóng dáng quen thuộc, liền lập tức mừng như điện nhào đến:
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
“Mau... cứu em."
Hạ Vy túm chặt cánh tay Duy Nam, thần kinh căng cứng thoắt cái thả lỏng, hai chân mềm nhũn ra, lảo đảo muốn ngã xuống. Anh nhanh tay lẹ mắt ôm người vào lòng. Tóc tại Hạ Vy bù xù dính cỏ khô và bụi bặm, trên mặt vươn đầy nước mắt, còn có vết dấu tay hồng hồng Duy Nam kinh hãi, lo lắng hỏi dồn dập. Anh vừa đi chưa bao lâu, sao cô lại biến thành thế này:
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
“Em bị làm sao vậy? Kẻ nào đánh em?"
Hạ Vy khóc nấc lên, ngoái đầu chỉ tay về hướng kia. Duy Nam nhìn theo vừa hay thấy Lâm Thịnh đang xoay người ý đồ bỏ chạy.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Duy Nam đại khái hiểu ra, máu nóng xông thẳng vào đầu, đặt Hạ Vy xuống đất, chạy đuổi theo.
Lâm Thịnh bị túm lấy, gã còn chưa kịp phản kháng đã bị vô số củ đầm đập vào mặt, gã kêu la oai oái
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Duy Nam vật Lâm Thịnh xuống đất, ngồi lên bụng gã, đấm túi bụi đẩm đến mức mu bàn tay tê rần không còn cảm giác. Mỗi cú giảng xuống anh đều hỏi cùng một câu:
"Mày làm gì em ấy hả thằng chó
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
kia?"
Lâm Thịnh đau đến hoa cả mắt nhưng vẫn mạnh miệng lặp lại: "Nó quyến rũ tao."
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Kết quả ăn đau càng nhiều hơn. Lâm Thịnh gào khóc xin tha.
Hạ Vy chưa từng thấy Duy Nam điên cuồng đáng sợ như thế, khác đến ba trăm sáu mươi độ. Dáng vẻ nho nhã, phong độ thường ngày hoàn toàn mất sạch, khiến cô mãi một lúc lâu mới thoát ra được trạng thái ngỡ ngàng.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Ban đầu Hạ Vy hả dạ ghê lắm nhưng càng về sau thì đâm ra lo lắng, rất sợ xảy ra án mạng, cô không muốn Duy Nam gặp phải phiền phức. Cô cố gắng chống tay đứng dậy, chân vẫn còn run, lảo đạo chạy qua khuyên ngăn.
Động tĩnh ở đây quả lớn, vài vị khách đang dạo ở khuôn viên nghe thấy lục tục đi đến xem. Đám người giúp việc ở gần đấy cũng vội vã kéo
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
**********
Câu nói của Duy Nam dường như cổ vũ cho Hạ Vy, cô ở trong lòng anh khóc càng thêm dữ dội đến thở không ra hơi.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Duy Nam im lặng tựa cắm lên đỉnh đầu Hạ Vy, bàn tay không ngừng vỗ về lưng cô an ủi. Anh biết bây giờ nói nhiều cũng vô dụng, chỉ có thể để cô tự mình nếm trải nỗi đau, từng chút từng chút một chết tâm với Gia Khánh.
Đến khi Hạ Vy rời khỏi lòng Duy Nam, trước ngực anh đã thấm ướt một mảng. Cô dùng tay lau qua loa nước mắt trên mặt, ngại ngùng nhỏ giọng xin lỗi.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
“Để anh chê cười rồi.”
Nhìn khuôn mặt tèm lem nước mắt, hai mắt hồng hồng Duy Nam vừa đau lòng vừa buồn cười, vươn tay giúp Hạ Vy lau đi. Cô sững ra vài giây rồi vội lùi ra sau một bước, cười gượng nói: “Cảm ơn anh. Em tự làm được." Sợ anh không tin, cô nhanh chóng chùi sạch sẽ.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Cánh tay Duy Nam cứng đờ giữa không trung sau đó gượng gạo thu tay về. Anh dè dặt hỏi: "Em muốn vào lại trong hay muốn anh đưa em về?" Hạ Vy ngại làm phiên Duy Nam cũng không muốn vào sánh nhìn Gia Khánh với Vân Thi thân mật, đang tính bảo sẽ về cùng Diệp Loan. Đúng lúc này, điện thoại lại vang lên, thấy người gọi đến cô mừng rỡ như điên, cảm thấy hai người đúng là đôi bạn tri kỉ, tâm linh tương thông
“Loan gọi đến em nghe máy đã
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Duy Nam xua tay, tỏ ý hai cô cứ trò chuyện thoải mái, trả lời anh sau cũng được. Hạ Vy còn chưa vui mừng được bao lâu, sau khi tắt máy, quyết định rút lại câu tâm linh tương thông. Bởi vì Diệp Loan đã bị Thành Trung dắt đi, bảo cô mở lời nhờ Duy Nam đưa về, trước khi tắt máy không quên mang chửi xối xả Gia Khánh một chân đạp hai thuyền, là kẻ phụ bạc, xấu xa đê tiện, lược bớt n câu.
Hạ Vy đương nhiên hiểu rõ dụng ý Diệp Loan, đây là muốn cô dành nhiều thời gian ở bên Duy Nam trao dồi tình cảm mà quên hẳn Gia Khánh. Cô cất điện thoại vào túi xách, ngước mắt nhìn anh, trả lời câu hỏi vừa rồi:
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
"Anh đưa em về nhé? Loan có việc bận đi trước rồi."
Duy Nam đồng ý ngay lập tức, bồng sực nhớ ra tối nay tham dự tiệc sinh nhật còn chưa kịp tiến đến chào hỏi bố mẹ Vân Thi, nếu bây giờ lắng lặng rời đi luôn thì không phải phép. Anh lên tiếng, giọng điệu ngoài áy nảy ra còn có phần xoắn xuýt, sợ CÔ nghe xong sẽ không vui hoặc tức giận:
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
“Em đứng đây đợi anh một lát, anh quay lại chào chú Uy, cô Uyển rồi chúng ta cùng về. Anh sẽ ra nhanh thôi, thật đấy."
Hạ Vy đã mặt dày nhờ vả người ta rồi, sao có thể không biết xấu hổ mà oán trách hay giận dỗi, bèn cười nói:
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
“Anh vào đi. Em đứng đây đợi anh."
Duy Nam thở phào, căn dặn Hạ Vy đừng đi lung tung, anh sẽ ra ngay. Cô gật đầu nhìn theo bóng lưng anh dần biến mất trong tầm mắt.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Khuôn viên nhà Vân Thị rất rộng, trồng toàn các loại cây cảnh và hoa đắt tiền, có nhiều giống Hạ Vy chưa từng nhìn thấy nhưng hiện tại cô không có tâm trạng thưởng thức.
Hạ Vy tức giận đá đá viên sỏi dưới chân, xem nó như Gia Khánh mà lăn qua A lộn lại, mà giảm mà đạp để phát tiết.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
“Đúng là ngu mới tin anh. Cái gì mà đừng hòng thoát khỏi tay anh, chết cũng muốn buộc cùng một chỗ. Anh cho rằng mình là soái ca ngôn tình? Tổng tài bá đạo?"
Hạ Vy xùy một tiếng rõ dài, khịt khịt mũi, nước mắt lại tràn mi, vội vã vươn tay lau sạch. Cô nhếch miệng cười tự giễu.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tiếng nhạc từ sảnh loáng thoảng truyền vào trong tai. Hạ Vy khó chịu, rảo bước đi thêm một đoạn, đến khi chỉ còn nghe thấy tiếng lá cây xào xạc cô mới chịu dừng lại.
Bất chợt cả người bị ôm lấy, mùi nước hoa xộc thẳng vào mũi. Trên cổ truyền đến tiếng cắn mút. Hạ Vy giật bắn quay đầu thấy gương mặt phóng đại khủng bố của Lâm Thịnh, da gà toàn thân dựng thẳng, khiếp sợ tột độ, hét toáng lên:
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
“Cứu tôi với. Cứu tôi với. Tên điên mau buông ra, buông ra coi.
"Cô em ngoan nào. Chúng ta cùng nhau hưởng thụ đêm xuân cuồng nhiệt, khà khà.” Lâm Thịnh cười ngả ngớn, liếm liếm môi tỏ vẻ thèm thuồng.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Vy rùng mình thất thanh kêu cứu, giãy giụa chống cự kịch liệt, dùng hết mười đầu ngón tay bầu mạnh vào cánh tay đang ôm eo.
Lâm Thịnh đau đớn gào rú lên,
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
tay cũng nới lỏng thừa dịp đó Hạ Vy thoát ra, vụt chạy, đưa tay lên lau nước dãi dính nhớp trên cổ, cảm thấy ghê tởm đến buồn nôn đồng thời cũng bị dọa cho sợ. Cô chạy về phía sánh, một đường trí hồi.
Lâm Thịnh nhìn hai cánh tay có mấy vết cào dài, da tróc thịt bong, máu me lẫn lộn, gã đau đến kêu cha gọi mẹ, trong mắt hừng hực lửa giận, quyết tâm trừng trị Hạ Vy. Gã nhận ra ý đồ của cô, lật đật chạy đuổi theo.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Vy mang giày cao gót chạy rất khó khăn, dưới chân sỏi đá lởm chởm mấy lần suýt ngã. Âm thầm hối hận bản thân trong giây phút bồng bột nhất thời đã bỏ đi xa như vậy.
Lâm Thịnh nhanh chóng đuổi kịp, lớp mặt nạ ngụy trang lịch thiệp xé toạc, hiện ra bộ mặt thật dữ tợn, mất hết tính người. Gã xông tới đẩy mạnh Hạ Vy xuống đất, mặt trợn to chỉ còn tròng trắng, gầm gử: "Con đàn bà để tiện, mày dám cào ông”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Đồng thời Lâm Thịnh vung tay tát xuống. Hạ Vy choáng váng, trước mắt như nổ đom đóm, má trái bỏng rát, cơn đau truyền thẳng vào não, nước mắt chảy ra giàn giụa. Theo lực tay kia, mặt cô nghiêng hẳn sang một bên, cô càng giãy giụa và kêu to hơn:
“Cứu tôi với, cứu tôi với... CƯ....
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
“Ngậm miệng lại coi con chó.
Lâm Thịnh bịt chặt miệng Hạ Vy lại, gã dùng lực rất mạnh, cằm và miệng cô muốn nát ra đến nơi. Lâm Thịnh cười khả khả, dùng bàn tay dơ bẩn còn lại suồng sã sở mó người Hạ Vy, miệng bắt đầu phun ra mấy lời thô tục.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Sắc mặt Hạ Vy trắng bệch, trong mặt ngoài hoảng hốt, khiếp đảm thì chính là tuyệt vọng. Miệng bịt kín không thể phát ra tiếng kêu cứu, cô trơ mắt nhìn gã lè lưỡi ra liếm láp cần cổ. Nước mắt sợ hãi lăn dài đầy mặt Trong lúc quơ loạn, tay cô túm được cục đá, không chút do dự đập mạnh vào đầu gã.
Lâm Thịnh thét lên như heo bị chọc tiết ôm đầu, máu theo kẽ tay chảy ra nhỏ tí tách lên đất. Hạ Vy lồm cồm bò dậy, sợ đến run bần bật, tay chân lạnh ngắt nhưng cô biết bây giờ không phải là lúc nghĩ nhiều, hoảng hốt co giờ bỏ chạy.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
"Mả, con chó." Lâm Thịnh đứng bật dậy đuổi theo.
Hạ Vy vừa khóc vừa chạy, miệng thất thanh kêu cứu. Cách đó không xa, cô trông thấy bóng dáng quen thuộc, liền lập tức mừng như điện nhào đến:
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
“Mau... cứu em."
Hạ Vy túm chặt cánh tay Duy Nam, thần kinh căng cứng thoắt cái thả lỏng, hai chân mềm nhũn ra, lảo đảo muốn ngã xuống. Anh nhanh tay lẹ mắt ôm người vào lòng. Tóc tại Hạ Vy bù xù dính cỏ khô và bụi bặm, trên mặt vươn đầy nước mắt, còn có vết dấu tay hồng hồng Duy Nam kinh hãi, lo lắng hỏi dồn dập. Anh vừa đi chưa bao lâu, sao cô lại biến thành thế này:
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
“Em bị làm sao vậy? Kẻ nào đánh em?"
Hạ Vy khóc nấc lên, ngoái đầu chỉ tay về hướng kia. Duy Nam nhìn theo vừa hay thấy Lâm Thịnh đang xoay người ý đồ bỏ chạy.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Duy Nam đại khái hiểu ra, máu nóng xông thẳng vào đầu, đặt Hạ Vy xuống đất, chạy đuổi theo.
Lâm Thịnh bị túm lấy, gã còn chưa kịp phản kháng đã bị vô số củ đầm đập vào mặt, gã kêu la oai oái
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Duy Nam vật Lâm Thịnh xuống đất, ngồi lên bụng gã, đấm túi bụi đẩm đến mức mu bàn tay tê rần không còn cảm giác. Mỗi cú giảng xuống anh đều hỏi cùng một câu:
"Mày làm gì em ấy hả thằng chó
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
kia?"
Lâm Thịnh đau đến hoa cả mắt nhưng vẫn mạnh miệng lặp lại: "Nó quyến rũ tao."
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Kết quả ăn đau càng nhiều hơn. Lâm Thịnh gào khóc xin tha.
Hạ Vy chưa từng thấy Duy Nam điên cuồng đáng sợ như thế, khác đến ba trăm sáu mươi độ. Dáng vẻ nho nhã, phong độ thường ngày hoàn toàn mất sạch, khiến cô mãi một lúc lâu mới thoát ra được trạng thái ngỡ ngàng.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Ban đầu Hạ Vy hả dạ ghê lắm nhưng càng về sau thì đâm ra lo lắng, rất sợ xảy ra án mạng, cô không muốn Duy Nam gặp phải phiền phức. Cô cố gắng chống tay đứng dậy, chân vẫn còn run, lảo đạo chạy qua khuyên ngăn.
Động tĩnh ở đây quả lớn, vài vị khách đang dạo ở khuôn viên nghe thấy lục tục đi đến xem. Đám người giúp việc ở gần đấy cũng vội vã kéo
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Bình luận facebook