Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 136
Anh đẩy tôi ra, mở cửa đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “tôi thật sự ghét thôn này, ghét tất cả mọi người ở nơi này, tôi ghét bà tôi, tôi cũng ghét cô.”
Tôi cắn môi cố ngăn không cho mình khóc nữa, chỉ có thể đứng đó nhìn anh bước đi. Trong đầu tôi toàn trống rỗng, không biết nên nghĩ như thế nào, trong lòng thật loạn.
Khi Tôi lấy lại tinh thần thì mẹ tôi đang ngồi trước mặt tôi lau nước mắt cho tôi.
Tuy rằng mấy năm nay nhà Tông Thịnh giúp đỡ kinh tế cho nhà tôi nhưng ba mẹ tôi vẫn thật sự vất vả. Mẹ tôi mới năm mươi tuổi thôi nhưng đã gầy đến da bọc xương rồi.
Nhìn tôi khóc, mẹ tôi cũng khóc theo:
“Ưu Tuyền à, nếu khi con sinh ra mẹ có thể chiếu cố cho con tốt không để cho bà ta cho con uống máu thì đã không như bây giờ... Đều là mẹ không tốt, mẹ đời này thực xin lỗi con.”
Tôi vội lau nước mắt đứng lên: “Mẹ, bọn con không có việc gì. Mẹ cũng không cần lo lắng. Đêm nay con ở nhà, ngày mai con đi tìm bà nói chuyện, chuyện như hôm nay sẽ không xảy ra nữa.”
Ngoài cửa tiếng ba tôi khóc nhỏ:
“Là ba vô dụng, khiến ngươi bị nhà bọn họ khi dễ. Khiến cho con ngươi bị quái vật khi dễ.”
“Ba, Tông Thịnh không phải quái vật.” Tôi khẽ thay Tông Thịnh biện giải.
Ba tôi đột nhiên vọt tới trước mặt tôi lạnh giọng hô: “Nó như vậy còn không phải quái vật, thì thế nào mới là quái vật? Nó đã như vậy đối với con, con còn giúp hắn nói chuyện. Con, con, Tông Ưu Tuyền, mày ở nhà bọn họ mấy ngày, liền hướng về nó, ba mẹ mày mặc kệ sao?”
“Ba, ba biết mình đang nói cái gì sao?” Tôi không dám tin nhìn ông. Căn bản không có nghĩ đến ba lại nói như vậy.
“Con gái gả chồng như nước đổ đi. Lúc trước tao cùng mẹ mày nên đem mày đưa cho bà Tông Thịnh nuôi dưỡng, đẻ đứa khác cho rồi.”
Ba tôi nói xong những lời này, xoay người liền hướng ra ngoài đi, thở phì phì.
Mẹ tôi đổi trong mỗi bước của quay trở lại, vừa khóc vừa nói:
“Ba con ban nãy uống rượu, mới có thể nói như vậy. Ở nhà bác Ba, mấy người đều mỉa mai ba. Con cũng đừng để trong lòng.”
Tôi không nói gì mà đi vào phòng cầm chổi bắt đầu dọn dẹp phòng khách. Nhưng trong lòng tôi vẫn hết sức nặng nề, tôi chưa từng nghĩ tới ba tôi lại có thể đối xử với tôi như vậy.
Tối nay tôi chưa ăn cơm, không có tâm trạng để mà ăn uống. Nhìn thấy mẹ ngủ rồi tôi mới về phòng mình.
Trước mặt mẹ, tôi đành phải tự lên tinh thần để chăm soc cho mẹ, nhưng lúc này trở lại trong phòng chỉ có một mình, tôi rốt cuộc không chống đỡ được nữa, tôi ngồi ở giường, khẽ khóc lên.
Trong lòng tôi chỉ toàn nghĩ về những lời Tông Thịnh đã nói.
Ta quệt nước mắt tự nói với chính mình: “Không có việc gì. Anh muốn nói cái gì thì cứ để anh ấy nói đi. Chẳng qua anh ấy sợ mình khổ nên mới như vậy thôi mà.”
Tuy tôi tự nói với mình như vậy, nhưng có cảm giác hoàn toàn không có tác dụng gì, không thể diễn tả được là trong lòng tôi đang cảm thấy như thế nào, dù sao đi nữa thì cũng chỉ muốn khóc mà thôi, giống như là một cách để giảm stress cho bản thân vậy.
Tôi vừa mới bình tĩnh lại được một chút thì nghe tiếng mẹ tôi ở phòng kế bên kêu lên:
“Ưu Tuyền, Ưuu Tuyền, nhanh lên, chúng ta mau đi ra bờ sông nào. Bọn họ nói rằng, bên bờ sông có người bị ngã xuống nước. Ba con còn chưa về nhà, ban nãy lại còn uống nhiều rượu đến vậy...”
mẹ tôi nói đến nơi đây liền khóc lên.
Tôi vội chạy nhanh ra khỏi phòng, an ủi mẹ:
“Không phải là ba đâu, ba uống say đi ra ngoài không phải là lần đầu tiên mat. Chúng ta nhanh ra xem nào.”
Khi tôi và mẹ ra đến bờ sông thì đã thấy một biển người tấp nập, dường như tất cả mọi người trong thôn đều ra tới nơi. Mọi người đều cầm đèn pin, chiếu bờ sông sáng rực.
Người rơi xuống sông đã được vớt lên.
Chính là vớt lên, mà không phải là cứu lên, vì khi chúng tôi tới nơi thì bà Sáu đã quỳ gối trước thi thể nho nhỏ kia mà khóc đến thở không nổi.
Con trai con dâu nhà bà Sáu đều đi làm ở bên ngoài, chỉ để lại đứa cháu nhỏ ở nhà cùng bà.
Giờ đứa nhỏ lại nửa đêm rơi xuống sông... tiếng bà khóc than:
“Tôi biết ăn nói thế nào với con dâu đây? Không bằng để tôi chết đi?! Để cho tôi chết coi như đền bù công đạo cho con dâu đi.”
Rất nhiều người ở đó an ủi bà, cũng có nam nhân tự gọi cho ba mẹ đứa nhỏ. Trong đám người không ít kẻ nghị luận.
“hơn nửa đêm, một đứa bé sáu bảy tuổi, như sao tự mình ra khỏi nhà chứ?”
“Hay là mộng du đi.”
“Mộng du cũng không thể đi xa vậy, đi tới tận bờ sông đó”
“Sông này, mùa hè nào không chết người? Hiện tại cuối tháng 9 rồi, trời trở lạnh, nên đi một người.”
“Ngươi người này làm sao nói chuyện vậy được chứ?!”
“Mọi người đều ở đây vài thập niên rồi, cả đời đều ở trong thôn, ta cũng không tin, việc này mà ngươi lại không biết?”
Không biết vì sao khi nhìn thấy đứa nhỏ thì tim tôi lại đập loạn. Cảm giác thật không ổn!
Tôi chậm rãi rời khỏi đám người, một bàn tay đè ở vị trí trái tim, tay còn lại nắm chặt đèn pin.
Tôi quay lưng lại đám đông, hít sâu vài hơi, cố bình tình lại:
“Sao lại thế này, hơn nửa đêm.” Tôi tự nhủ.
Đám đông ầm ĩ au lưng tôi đột nhiên yên tĩnh lạ. Cái loại Yên Tĩnh một cách đột nhiên này khiến cho tôi cảm thấy thật quỷ dị. Gió cuốn theo hơi nước ở bờ sông vờn trên mặt tôi.
Lạnh quá.d
Cảm giác lạnh đến tận xương cốt.
Cái lạnh nàykhông nên như thế. Ở thôn chúng tôi, cuối tháng chín trời còn rất nóng. Nếu còn ở trong thành phố, thì đêm như thế này vẫn còn rất đông người đi chơi.
Nhưng lúc này lại lạnh đến vậy, giống như giữA ngày mùa đông giá rét, lạnh đến tận xương tận tủy.
Tôi chậm rãi quay người sang chỗ khác, ánh đèn pin lấp loáng quét qua. Bờ sông không một bóng người, không chút ánh sáng, chỉ có ánh sáng từ cây đèn pin bé tí trên tay tôi quét qua.
Những người vừa rồi đâu cả rồi, mẹ tôi đâu? Đứa nhỏ kia đâu?
Tôi sợ hãi, cảm giác mọi chuyện có lẽ không đơn giản.
Tôi cắn môi, quyết định về nhà. Tôi không thể ở chỗ này đợi tới sáng.
Cầm đèn pin, xoay người liền hướng về phía nhà mình chạy tới. Không khí càng ngày càng lạnh, khí lạnh tiến vào đến phổi, làm tôi cảm thấy yết hầu cũng đau lên.
“123, người gỗ.” Lúc này từ nơi xa, giọng trẻ con truyền tới.
Tôi cắn môi cố ngăn không cho mình khóc nữa, chỉ có thể đứng đó nhìn anh bước đi. Trong đầu tôi toàn trống rỗng, không biết nên nghĩ như thế nào, trong lòng thật loạn.
Khi Tôi lấy lại tinh thần thì mẹ tôi đang ngồi trước mặt tôi lau nước mắt cho tôi.
Tuy rằng mấy năm nay nhà Tông Thịnh giúp đỡ kinh tế cho nhà tôi nhưng ba mẹ tôi vẫn thật sự vất vả. Mẹ tôi mới năm mươi tuổi thôi nhưng đã gầy đến da bọc xương rồi.
Nhìn tôi khóc, mẹ tôi cũng khóc theo:
“Ưu Tuyền à, nếu khi con sinh ra mẹ có thể chiếu cố cho con tốt không để cho bà ta cho con uống máu thì đã không như bây giờ... Đều là mẹ không tốt, mẹ đời này thực xin lỗi con.”
Tôi vội lau nước mắt đứng lên: “Mẹ, bọn con không có việc gì. Mẹ cũng không cần lo lắng. Đêm nay con ở nhà, ngày mai con đi tìm bà nói chuyện, chuyện như hôm nay sẽ không xảy ra nữa.”
Ngoài cửa tiếng ba tôi khóc nhỏ:
“Là ba vô dụng, khiến ngươi bị nhà bọn họ khi dễ. Khiến cho con ngươi bị quái vật khi dễ.”
“Ba, Tông Thịnh không phải quái vật.” Tôi khẽ thay Tông Thịnh biện giải.
Ba tôi đột nhiên vọt tới trước mặt tôi lạnh giọng hô: “Nó như vậy còn không phải quái vật, thì thế nào mới là quái vật? Nó đã như vậy đối với con, con còn giúp hắn nói chuyện. Con, con, Tông Ưu Tuyền, mày ở nhà bọn họ mấy ngày, liền hướng về nó, ba mẹ mày mặc kệ sao?”
“Ba, ba biết mình đang nói cái gì sao?” Tôi không dám tin nhìn ông. Căn bản không có nghĩ đến ba lại nói như vậy.
“Con gái gả chồng như nước đổ đi. Lúc trước tao cùng mẹ mày nên đem mày đưa cho bà Tông Thịnh nuôi dưỡng, đẻ đứa khác cho rồi.”
Ba tôi nói xong những lời này, xoay người liền hướng ra ngoài đi, thở phì phì.
Mẹ tôi đổi trong mỗi bước của quay trở lại, vừa khóc vừa nói:
“Ba con ban nãy uống rượu, mới có thể nói như vậy. Ở nhà bác Ba, mấy người đều mỉa mai ba. Con cũng đừng để trong lòng.”
Tôi không nói gì mà đi vào phòng cầm chổi bắt đầu dọn dẹp phòng khách. Nhưng trong lòng tôi vẫn hết sức nặng nề, tôi chưa từng nghĩ tới ba tôi lại có thể đối xử với tôi như vậy.
Tối nay tôi chưa ăn cơm, không có tâm trạng để mà ăn uống. Nhìn thấy mẹ ngủ rồi tôi mới về phòng mình.
Trước mặt mẹ, tôi đành phải tự lên tinh thần để chăm soc cho mẹ, nhưng lúc này trở lại trong phòng chỉ có một mình, tôi rốt cuộc không chống đỡ được nữa, tôi ngồi ở giường, khẽ khóc lên.
Trong lòng tôi chỉ toàn nghĩ về những lời Tông Thịnh đã nói.
Ta quệt nước mắt tự nói với chính mình: “Không có việc gì. Anh muốn nói cái gì thì cứ để anh ấy nói đi. Chẳng qua anh ấy sợ mình khổ nên mới như vậy thôi mà.”
Tuy tôi tự nói với mình như vậy, nhưng có cảm giác hoàn toàn không có tác dụng gì, không thể diễn tả được là trong lòng tôi đang cảm thấy như thế nào, dù sao đi nữa thì cũng chỉ muốn khóc mà thôi, giống như là một cách để giảm stress cho bản thân vậy.
Tôi vừa mới bình tĩnh lại được một chút thì nghe tiếng mẹ tôi ở phòng kế bên kêu lên:
“Ưu Tuyền, Ưuu Tuyền, nhanh lên, chúng ta mau đi ra bờ sông nào. Bọn họ nói rằng, bên bờ sông có người bị ngã xuống nước. Ba con còn chưa về nhà, ban nãy lại còn uống nhiều rượu đến vậy...”
mẹ tôi nói đến nơi đây liền khóc lên.
Tôi vội chạy nhanh ra khỏi phòng, an ủi mẹ:
“Không phải là ba đâu, ba uống say đi ra ngoài không phải là lần đầu tiên mat. Chúng ta nhanh ra xem nào.”
Khi tôi và mẹ ra đến bờ sông thì đã thấy một biển người tấp nập, dường như tất cả mọi người trong thôn đều ra tới nơi. Mọi người đều cầm đèn pin, chiếu bờ sông sáng rực.
Người rơi xuống sông đã được vớt lên.
Chính là vớt lên, mà không phải là cứu lên, vì khi chúng tôi tới nơi thì bà Sáu đã quỳ gối trước thi thể nho nhỏ kia mà khóc đến thở không nổi.
Con trai con dâu nhà bà Sáu đều đi làm ở bên ngoài, chỉ để lại đứa cháu nhỏ ở nhà cùng bà.
Giờ đứa nhỏ lại nửa đêm rơi xuống sông... tiếng bà khóc than:
“Tôi biết ăn nói thế nào với con dâu đây? Không bằng để tôi chết đi?! Để cho tôi chết coi như đền bù công đạo cho con dâu đi.”
Rất nhiều người ở đó an ủi bà, cũng có nam nhân tự gọi cho ba mẹ đứa nhỏ. Trong đám người không ít kẻ nghị luận.
“hơn nửa đêm, một đứa bé sáu bảy tuổi, như sao tự mình ra khỏi nhà chứ?”
“Hay là mộng du đi.”
“Mộng du cũng không thể đi xa vậy, đi tới tận bờ sông đó”
“Sông này, mùa hè nào không chết người? Hiện tại cuối tháng 9 rồi, trời trở lạnh, nên đi một người.”
“Ngươi người này làm sao nói chuyện vậy được chứ?!”
“Mọi người đều ở đây vài thập niên rồi, cả đời đều ở trong thôn, ta cũng không tin, việc này mà ngươi lại không biết?”
Không biết vì sao khi nhìn thấy đứa nhỏ thì tim tôi lại đập loạn. Cảm giác thật không ổn!
Tôi chậm rãi rời khỏi đám người, một bàn tay đè ở vị trí trái tim, tay còn lại nắm chặt đèn pin.
Tôi quay lưng lại đám đông, hít sâu vài hơi, cố bình tình lại:
“Sao lại thế này, hơn nửa đêm.” Tôi tự nhủ.
Đám đông ầm ĩ au lưng tôi đột nhiên yên tĩnh lạ. Cái loại Yên Tĩnh một cách đột nhiên này khiến cho tôi cảm thấy thật quỷ dị. Gió cuốn theo hơi nước ở bờ sông vờn trên mặt tôi.
Lạnh quá.d
Cảm giác lạnh đến tận xương cốt.
Cái lạnh nàykhông nên như thế. Ở thôn chúng tôi, cuối tháng chín trời còn rất nóng. Nếu còn ở trong thành phố, thì đêm như thế này vẫn còn rất đông người đi chơi.
Nhưng lúc này lại lạnh đến vậy, giống như giữA ngày mùa đông giá rét, lạnh đến tận xương tận tủy.
Tôi chậm rãi quay người sang chỗ khác, ánh đèn pin lấp loáng quét qua. Bờ sông không một bóng người, không chút ánh sáng, chỉ có ánh sáng từ cây đèn pin bé tí trên tay tôi quét qua.
Những người vừa rồi đâu cả rồi, mẹ tôi đâu? Đứa nhỏ kia đâu?
Tôi sợ hãi, cảm giác mọi chuyện có lẽ không đơn giản.
Tôi cắn môi, quyết định về nhà. Tôi không thể ở chỗ này đợi tới sáng.
Cầm đèn pin, xoay người liền hướng về phía nhà mình chạy tới. Không khí càng ngày càng lạnh, khí lạnh tiến vào đến phổi, làm tôi cảm thấy yết hầu cũng đau lên.
“123, người gỗ.” Lúc này từ nơi xa, giọng trẻ con truyền tới.
Bình luận facebook