Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 137
Tôi dừng bước, ngay lúc đó xung quanh không còn tiếng động, tới cả tiếng côn trùng cũng chẳng còn, tiếng gió cũng chẳng có, làm gì có tiếng trẻ con kêu?
Chắc tôi nghe lầm.
Tôi vội bước tới trước, lúc này thật sự tôi đã quá mệt, họng cũng đau rát, thở thôi cũng nghe tiếng khò khè.
“123, người gỗ”
[Mèo: Trò 123 người gỗ giống như mình chơi đập tường đó mấy bạn]
Tiếng trẻ con lại vang lên.
Tôi dừng bước, tiếng nói lại im bặt.
Tuy nhiên, lần này tôi nghe rất rõ ràng, tôi biết đây không phải là ảo giác.
Lông gà dựng cả lên, sau những chuyện đã trải qua ở khách sạn và n hững việc kinh dị sau này, tôi tự nhiên liên tưởng t ới việc sau lưng tôi có quỷ.
Tôi không dám quay đầu lại, chỉ ước gì có thể lập tức về tới nhà, vội bước nhanh về phía trước. nhưng ngay lúc đó, sau lưng lại vang lên tiếng đứa nhỏ
“123, người gỗ”.
Tôi lại dừng chân. Giờ tôi đã biết quy luật, khi tôi đi tới, thì tiếng đứa nhỏ sẽ vang lên. Tôi muốn chứng minh nghi vấn của mình nên từ từ nhấc chân, phía sau vẫn không nghe tiếng động, trong lòng tôi nghi vấn, không phải là tôi suy đoán sai chứ?! Hay là tất cả chỉ là ảo giác của tôi, tự mình hù mình?
Tôi vừa bước tới trước thì đã nghe tiếng đứa bé vang lên sau lưng
“123, người gỗ”
Vậy là đúng rồi, chỉ cần tôi buóc tới thì tiếng sẽ vang lên. Chân tôi như đông cứng. Tim đập loạn xạ, tôi há miệng cố thở gấp, trong lòng nghĩ tới Tông Thịnh đã dùng máu vẽ nhiều bùa như vậy lên người tôi, còn bảo là yêu ma quỷ quái không thể hại tôi mà.
Cổ tôi cứng đơ, từ từ quay lại phía sau. Tôi thật sự sợ sẽ nhìn thấy mấy thứ đó, nhưng lại không thể không đối mặt với bọn họ. Tôi không muốn đứng ở đây tới tận khi trời sáng, mà cũng chẳng biết phải làm gì bây giờ.
Sau lưng tôi vốn là bờ sông tối đen, vậy mà lại có lấp lánh ánh sáng. Ánh sáng thật mờ, nhưng lại chiếu sáng thân hình hai đứa nhỏ, một trước một sau cười với tôi. Một trong hai đứa là bé trai răng sún, cười với tôi nói: “Chị không đi nữa sao? Chị muốn ở lại chơi 123 người gỗ với em không?” Đứa nhỏ này tôi còn nhớ, chính là cháu của bà Sáu, ban nãy còn nằm kia, không phải nó chết rồi sao? Sao lại ở đây rủ tôi chơi 123 người gỗ?
Tôi nên trả lời thế nào? Tôi nên làm gì bây giờ? Nếu tôi nói ở lại có phải cũng sẽ chết như bọn nó không? Nhưng nếu tôi nói là không ở lại, có khi nào nó trở mặt rồi dìm tôi chết đuối không?
Trong lòng tôi hốt hoảng, mỗi câu nói, mỗi hành động của tôi đều có thể ảnh hưởng tới sống chết của tôi!
Ngay lúc đó, đứa bé kia nói: “Buồn ngủ quá, muốn đi ngủ rồi.” rồi nằm xuống ngủ.
Đứa còn lại đột nhiên kêu lên chói tai, nó không nói gì, mà chỉ thét lên chói tai khiến người ta khiếp sợ, đứa nhỏ đó lui về phía sau, lùi dần lùi dần rồi ngã nhào xuống sông.
Theo bản năng, tôi vọt tới phía trước, mới được hai bước thì có một đôi tay mạnh mẽ kéo tôi lại ôm vào lòng… mùi hương lành lạnh khiến tôi biết, chính là Tông Thịnh.
Ngay khi anh xuất hiện, bao bất an và sợ hãi trong lòng tôi đều biến mất! Anh cúi đầu, thì thầm bên tai tôi: “Đừng đuổi theo!”
Chắc tôi nghe lầm.
Tôi vội bước tới trước, lúc này thật sự tôi đã quá mệt, họng cũng đau rát, thở thôi cũng nghe tiếng khò khè.
“123, người gỗ”
[Mèo: Trò 123 người gỗ giống như mình chơi đập tường đó mấy bạn]
Tiếng trẻ con lại vang lên.
Tôi dừng bước, tiếng nói lại im bặt.
Tuy nhiên, lần này tôi nghe rất rõ ràng, tôi biết đây không phải là ảo giác.
Lông gà dựng cả lên, sau những chuyện đã trải qua ở khách sạn và n hững việc kinh dị sau này, tôi tự nhiên liên tưởng t ới việc sau lưng tôi có quỷ.
Tôi không dám quay đầu lại, chỉ ước gì có thể lập tức về tới nhà, vội bước nhanh về phía trước. nhưng ngay lúc đó, sau lưng lại vang lên tiếng đứa nhỏ
“123, người gỗ”.
Tôi lại dừng chân. Giờ tôi đã biết quy luật, khi tôi đi tới, thì tiếng đứa nhỏ sẽ vang lên. Tôi muốn chứng minh nghi vấn của mình nên từ từ nhấc chân, phía sau vẫn không nghe tiếng động, trong lòng tôi nghi vấn, không phải là tôi suy đoán sai chứ?! Hay là tất cả chỉ là ảo giác của tôi, tự mình hù mình?
Tôi vừa bước tới trước thì đã nghe tiếng đứa bé vang lên sau lưng
“123, người gỗ”
Vậy là đúng rồi, chỉ cần tôi buóc tới thì tiếng sẽ vang lên. Chân tôi như đông cứng. Tim đập loạn xạ, tôi há miệng cố thở gấp, trong lòng nghĩ tới Tông Thịnh đã dùng máu vẽ nhiều bùa như vậy lên người tôi, còn bảo là yêu ma quỷ quái không thể hại tôi mà.
Cổ tôi cứng đơ, từ từ quay lại phía sau. Tôi thật sự sợ sẽ nhìn thấy mấy thứ đó, nhưng lại không thể không đối mặt với bọn họ. Tôi không muốn đứng ở đây tới tận khi trời sáng, mà cũng chẳng biết phải làm gì bây giờ.
Sau lưng tôi vốn là bờ sông tối đen, vậy mà lại có lấp lánh ánh sáng. Ánh sáng thật mờ, nhưng lại chiếu sáng thân hình hai đứa nhỏ, một trước một sau cười với tôi. Một trong hai đứa là bé trai răng sún, cười với tôi nói: “Chị không đi nữa sao? Chị muốn ở lại chơi 123 người gỗ với em không?” Đứa nhỏ này tôi còn nhớ, chính là cháu của bà Sáu, ban nãy còn nằm kia, không phải nó chết rồi sao? Sao lại ở đây rủ tôi chơi 123 người gỗ?
Tôi nên trả lời thế nào? Tôi nên làm gì bây giờ? Nếu tôi nói ở lại có phải cũng sẽ chết như bọn nó không? Nhưng nếu tôi nói là không ở lại, có khi nào nó trở mặt rồi dìm tôi chết đuối không?
Trong lòng tôi hốt hoảng, mỗi câu nói, mỗi hành động của tôi đều có thể ảnh hưởng tới sống chết của tôi!
Ngay lúc đó, đứa bé kia nói: “Buồn ngủ quá, muốn đi ngủ rồi.” rồi nằm xuống ngủ.
Đứa còn lại đột nhiên kêu lên chói tai, nó không nói gì, mà chỉ thét lên chói tai khiến người ta khiếp sợ, đứa nhỏ đó lui về phía sau, lùi dần lùi dần rồi ngã nhào xuống sông.
Theo bản năng, tôi vọt tới phía trước, mới được hai bước thì có một đôi tay mạnh mẽ kéo tôi lại ôm vào lòng… mùi hương lành lạnh khiến tôi biết, chính là Tông Thịnh.
Ngay khi anh xuất hiện, bao bất an và sợ hãi trong lòng tôi đều biến mất! Anh cúi đầu, thì thầm bên tai tôi: “Đừng đuổi theo!”
Bình luận facebook