Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 162
Bạn học kia kề sát tai tôi thì thâm: “Ưu Tuyền, sáng nay sau khi tan tầm bạn về rồi nên không thấy đó.”
“Thấy cái gì?” tôi hỏi.
“Ở trạm xe bus trước cửa khách sạn có khách từ trong đi ra đột nhiên té xỉu trên đường bị một cái xe khác cán lên đứt nguyên cánh tay. Giờ trên mặt đất còn máu lênh láng kia.”
“Không thể nào.” Trong lòng tôi đoan chắc là khách phòng 1601 rồi. Tông Thịnh đã nói nếu vận khí không tốt, bị âm khí ảnh hưởng thì bọn họ… vốn đã bị nữ quỷ làm cả đêm tới quầng thâm mắt, rồi trên trán có hắc khí… thiếu ngủ, lại thêm tinh thần không tốt nên mới té đây mà.
Bạn học cười nói, “Ngại quá, bạn nói tới ăn cơm mà tôi lại nói mấy cái này. Quên mất, quên mất. ăn ngon miệng nhé, đừng ăn sốt cà chua hay tương ớt gì mất công lại nghĩ tới.”
Vốn tôi cho rằng chỉ có hai chúng tôi ăn cơm, không nghĩ tới khi tìm thấy Tông Thịnh thì trong phòng đã có những người trong công ty anh.
So Tông Thịnh với bọn họ quả thật thiếu mất phần lão luyện trên thương trường. Nhưng rõ ràng anh rất nổi bật, vì so tuổi tác thì anh là người trẻ nhất ở đây. Mà anh cũng chỉ hơn tôi có m ột tuổi. Anh lại còn vô cùng đẹp trai, đúng vậy, tuấn tú! Quần áo cũng tăng thêm điểm nữa.
Chỉ là, nhìn đến người ngồi cạnh anh thì tôi có chút nhức nhối. Tôi còn tưởng giỏi lắm có thêm Ngưu Lực Phàm kế bên, kiểu tổng kết lại sau vụ đêm qua, ai ngờ trong phòng có tới hơn hai bàn đầy người, hơn nữa, bọn họ còn vừa ăn cơm vừa họp công việc.
Vốn dĩ cho rằng, liền chúng ta hai ăn cơm trưa, không nghĩ tới, chờ ta dựa theo Tông Thịnh chia ta tin tức, tìm được nhà ăn ghế lô thời điểm, ở bên trong lại là bọn họ công ty những người đó.
Tôi đứng ở cửa, có chút ngại: “Cái kia… mọi người từ từ ăn, tôi đi…”
“Lại đây ngồi.” Tông Thịnh kéo một chiếc ghế ở bên cạnh, ý bảo tôi ngồi đó, rồi lại quay sang nghe những người kia nói chuyện đất đai.
Tôi vẫn đứng do dự một lát. Nếu bỏ đi, thì có vẻ không phóng khoáng quá. Sau cùng vẫn ngồi xuống bên cạnh anh. Mà bên kia, cạnh anh là chú họ của anh.
Chú ta nói nhỏ: “Tông ưu Tuyền, mạng cô thật tốt đó. Đợi nhiều năm như vậy cuối cùng tiểu tử Tông Thịnh này đã thật sự trở lại. Mà vừa về đã vung quyền rồi. Nó thật sự coi Tông An là dồ chơi của nó đó.”
Có vẻ là những lời này, bọn họ cũng chỉ dám nói với tôi chứ đố dám nói với Tông Thịnh.
Tôi cũng không tiếp lời, nhìn Tông Thịnh vừa nghe bọn họ nói chuyện vừa giúp tôi chuẩn bị chén đũa mà trong lòng ấm áp.
Nam nhân đeo kính bên kia đang nói: “Từ hôm qua, tôi đã điều tra nguyên nhân đấu giá lô đất bên kia. Cao ốc Linh Linh bắt đầu xây dựng từ năm 1998, mà năm đó tại Lạc Thành, chủ nhân cao ốc này đã bị tai nạn bỏ mạng, cao ốc được chuyển tên cho vợ ông ta. Bà Linh Linh năm trước nữa, sau khi con gái lấy chồng cũng đã nhảy lầu tự tử chết. Con gái họ trở thành người thừa kế tòa cao ốc. Nhưng cũng do năm ngoái con rể của bà Linh Linh vì có liên quan tới một vụ án nên phải bồi thường, nhà bọn họ mới bất đắc dĩ mà bán đi cao ốc này.”
Chú họ Tông Thịnh hỏi: “Kiện tụng gì mà bồi thường nhiều vậy, bán cả một tòa cao ốc?”
“Chỉ có án kiện kinh tế mới to đến thế.” Một phụ nữ nói.
Nam nhân đeo kính tiếp tục nói: “Tòa nhà từng được tòa án cho đấu thầu rồi, lần đầu tiên không thành công, lần thứ hai không thành công, tới lần thứ ba có người tham dự nhưng chưa thực hiện thì sau khi bọn họ đi dạo một vòng quanh cao ốc liền từ bỏ ý định. Sau nỗ lực tìm hiểu, cuối cùng nguyên nhân được tìm thấy.
Tông Thịnh dựa lưng vào ghế, xoay xoay đũa trong tay: “Từ lúc tôi đề nghị thu mua cao ốc Linh Linh tới giờ đã ba ngày rồi, anh kêu thật sự nỗ lực sao? Nói vào điểm chính đi.”
Tông thịnh bày cái dạng này thật sự làm cho người ta không yêu nổi. Người ta đang thổi phồng chút cũng chỉ muốn lập công, đâu cần phải nói toẹt ra như thế.
Người đàn ông có vẻ mất hứng, có vẻ trước đây cũng như vậ ynhưng không bị tạt nước lạnh đến thế, Tông Thịnh tuy ở công ty không chức vị, chỉ là người thừa kế thôi, nhưng mà chính vì vậy mà có quyền phủ quyết. Nhà bọn họ không phải là công ty cổ phần, hội đồng quản trị gì mà chỉ có người nhà nắm quyền, nên là người nhà thì có quyền.
Anh ta đẩy đẩy mắt kính tiếp tục nói: “Nghe nói, trong tòa nhà đó có ma đó. Hơn nữa, từ sau khi nữ sĩ Linh Linh nhảy lầu, thì những người trong tòa nhà đó đều dọn đihết, ở trong đó hiện tại hầu hết là những người thuê ngắn hạn làm việc ở quanh đây. Nếu chúng ta mua lại toàn bộ tòa nhà thì tốt nhất là phải quy hoạch lại.”
Tông Thịnh vẫn xoay xoay chiếc đũa nói: “Không thành vấn đề, kế hoạch của tôi chính là xây dựng lại. Nếu là hung trạch, vậy sẽ không có nhiều người cạnh tranh.”
“Tông Thịnh a.” Chú họ anh nói, “Cậu từ bên ngoài trở về cũng không mấy ngày, còn không hiểu biết gì cả. Nếu như xây cao ốc không phải ở nông thôn, thì không phải tìm người xây là xong, nào là quản đất, nào xây dựng, nào phòng cháy, tất cả phải đả thông quan hệ đó. Hơn nữa, chúng ta đang ở nội thàngh, đừng có nói tới mấy khu nhà ở ngoại thành chúng ta, muốn xây sao thì xây, dáng vẻ ra sao cũng không ai quản.
Xây ở nội thành thì còn phải mời kiến trúc sư thiết kế này nọ, phiền toài lắm! nên nếu làm lần này, có khi kiếm chả được bao nhiêu tiền.”
Tông Thịnh cười lạnh một tiếng nói: “Chú, tôi quên nói với mọi người rằng tôi tốt nghiệp ngành kiến trúc sao?”
Ui cha cha, em cũng mới biết nha anh Thịnh, em ngưỡng mộ anh rồi nhaaaaaaa
Anh vừa coi phong thủy, anh vừa bắt ma, anh vừa mua đất xây nhà, tiền của anh, đời này, Tuyền Tuyền đếm sao cho hết?!?
“Thấy cái gì?” tôi hỏi.
“Ở trạm xe bus trước cửa khách sạn có khách từ trong đi ra đột nhiên té xỉu trên đường bị một cái xe khác cán lên đứt nguyên cánh tay. Giờ trên mặt đất còn máu lênh láng kia.”
“Không thể nào.” Trong lòng tôi đoan chắc là khách phòng 1601 rồi. Tông Thịnh đã nói nếu vận khí không tốt, bị âm khí ảnh hưởng thì bọn họ… vốn đã bị nữ quỷ làm cả đêm tới quầng thâm mắt, rồi trên trán có hắc khí… thiếu ngủ, lại thêm tinh thần không tốt nên mới té đây mà.
Bạn học cười nói, “Ngại quá, bạn nói tới ăn cơm mà tôi lại nói mấy cái này. Quên mất, quên mất. ăn ngon miệng nhé, đừng ăn sốt cà chua hay tương ớt gì mất công lại nghĩ tới.”
Vốn tôi cho rằng chỉ có hai chúng tôi ăn cơm, không nghĩ tới khi tìm thấy Tông Thịnh thì trong phòng đã có những người trong công ty anh.
So Tông Thịnh với bọn họ quả thật thiếu mất phần lão luyện trên thương trường. Nhưng rõ ràng anh rất nổi bật, vì so tuổi tác thì anh là người trẻ nhất ở đây. Mà anh cũng chỉ hơn tôi có m ột tuổi. Anh lại còn vô cùng đẹp trai, đúng vậy, tuấn tú! Quần áo cũng tăng thêm điểm nữa.
Chỉ là, nhìn đến người ngồi cạnh anh thì tôi có chút nhức nhối. Tôi còn tưởng giỏi lắm có thêm Ngưu Lực Phàm kế bên, kiểu tổng kết lại sau vụ đêm qua, ai ngờ trong phòng có tới hơn hai bàn đầy người, hơn nữa, bọn họ còn vừa ăn cơm vừa họp công việc.
Vốn dĩ cho rằng, liền chúng ta hai ăn cơm trưa, không nghĩ tới, chờ ta dựa theo Tông Thịnh chia ta tin tức, tìm được nhà ăn ghế lô thời điểm, ở bên trong lại là bọn họ công ty những người đó.
Tôi đứng ở cửa, có chút ngại: “Cái kia… mọi người từ từ ăn, tôi đi…”
“Lại đây ngồi.” Tông Thịnh kéo một chiếc ghế ở bên cạnh, ý bảo tôi ngồi đó, rồi lại quay sang nghe những người kia nói chuyện đất đai.
Tôi vẫn đứng do dự một lát. Nếu bỏ đi, thì có vẻ không phóng khoáng quá. Sau cùng vẫn ngồi xuống bên cạnh anh. Mà bên kia, cạnh anh là chú họ của anh.
Chú ta nói nhỏ: “Tông ưu Tuyền, mạng cô thật tốt đó. Đợi nhiều năm như vậy cuối cùng tiểu tử Tông Thịnh này đã thật sự trở lại. Mà vừa về đã vung quyền rồi. Nó thật sự coi Tông An là dồ chơi của nó đó.”
Có vẻ là những lời này, bọn họ cũng chỉ dám nói với tôi chứ đố dám nói với Tông Thịnh.
Tôi cũng không tiếp lời, nhìn Tông Thịnh vừa nghe bọn họ nói chuyện vừa giúp tôi chuẩn bị chén đũa mà trong lòng ấm áp.
Nam nhân đeo kính bên kia đang nói: “Từ hôm qua, tôi đã điều tra nguyên nhân đấu giá lô đất bên kia. Cao ốc Linh Linh bắt đầu xây dựng từ năm 1998, mà năm đó tại Lạc Thành, chủ nhân cao ốc này đã bị tai nạn bỏ mạng, cao ốc được chuyển tên cho vợ ông ta. Bà Linh Linh năm trước nữa, sau khi con gái lấy chồng cũng đã nhảy lầu tự tử chết. Con gái họ trở thành người thừa kế tòa cao ốc. Nhưng cũng do năm ngoái con rể của bà Linh Linh vì có liên quan tới một vụ án nên phải bồi thường, nhà bọn họ mới bất đắc dĩ mà bán đi cao ốc này.”
Chú họ Tông Thịnh hỏi: “Kiện tụng gì mà bồi thường nhiều vậy, bán cả một tòa cao ốc?”
“Chỉ có án kiện kinh tế mới to đến thế.” Một phụ nữ nói.
Nam nhân đeo kính tiếp tục nói: “Tòa nhà từng được tòa án cho đấu thầu rồi, lần đầu tiên không thành công, lần thứ hai không thành công, tới lần thứ ba có người tham dự nhưng chưa thực hiện thì sau khi bọn họ đi dạo một vòng quanh cao ốc liền từ bỏ ý định. Sau nỗ lực tìm hiểu, cuối cùng nguyên nhân được tìm thấy.
Tông Thịnh dựa lưng vào ghế, xoay xoay đũa trong tay: “Từ lúc tôi đề nghị thu mua cao ốc Linh Linh tới giờ đã ba ngày rồi, anh kêu thật sự nỗ lực sao? Nói vào điểm chính đi.”
Tông thịnh bày cái dạng này thật sự làm cho người ta không yêu nổi. Người ta đang thổi phồng chút cũng chỉ muốn lập công, đâu cần phải nói toẹt ra như thế.
Người đàn ông có vẻ mất hứng, có vẻ trước đây cũng như vậ ynhưng không bị tạt nước lạnh đến thế, Tông Thịnh tuy ở công ty không chức vị, chỉ là người thừa kế thôi, nhưng mà chính vì vậy mà có quyền phủ quyết. Nhà bọn họ không phải là công ty cổ phần, hội đồng quản trị gì mà chỉ có người nhà nắm quyền, nên là người nhà thì có quyền.
Anh ta đẩy đẩy mắt kính tiếp tục nói: “Nghe nói, trong tòa nhà đó có ma đó. Hơn nữa, từ sau khi nữ sĩ Linh Linh nhảy lầu, thì những người trong tòa nhà đó đều dọn đihết, ở trong đó hiện tại hầu hết là những người thuê ngắn hạn làm việc ở quanh đây. Nếu chúng ta mua lại toàn bộ tòa nhà thì tốt nhất là phải quy hoạch lại.”
Tông Thịnh vẫn xoay xoay chiếc đũa nói: “Không thành vấn đề, kế hoạch của tôi chính là xây dựng lại. Nếu là hung trạch, vậy sẽ không có nhiều người cạnh tranh.”
“Tông Thịnh a.” Chú họ anh nói, “Cậu từ bên ngoài trở về cũng không mấy ngày, còn không hiểu biết gì cả. Nếu như xây cao ốc không phải ở nông thôn, thì không phải tìm người xây là xong, nào là quản đất, nào xây dựng, nào phòng cháy, tất cả phải đả thông quan hệ đó. Hơn nữa, chúng ta đang ở nội thàngh, đừng có nói tới mấy khu nhà ở ngoại thành chúng ta, muốn xây sao thì xây, dáng vẻ ra sao cũng không ai quản.
Xây ở nội thành thì còn phải mời kiến trúc sư thiết kế này nọ, phiền toài lắm! nên nếu làm lần này, có khi kiếm chả được bao nhiêu tiền.”
Tông Thịnh cười lạnh một tiếng nói: “Chú, tôi quên nói với mọi người rằng tôi tốt nghiệp ngành kiến trúc sao?”
Ui cha cha, em cũng mới biết nha anh Thịnh, em ngưỡng mộ anh rồi nhaaaaaaa
Anh vừa coi phong thủy, anh vừa bắt ma, anh vừa mua đất xây nhà, tiền của anh, đời này, Tuyền Tuyền đếm sao cho hết?!?
Bình luận facebook