Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 163
Đừng nói là chú mà cả tôi cũng phải nghiêng đầu nhìn anh, quả thật là bất ngờ. Anh từng nói, anh luôn chuyển trường, nhưng chưa từng kể mình đã học đại học. Hơn nữa, anh vẫn đi theo lão tiên sinh nên mọi người đều nghĩ anh chỉ học về phong thủy.
“Mọi người chỉ cần phụ trách việc đoạt lấy khu đất, còn chuyện kiến trúc này nọ cứ để đó cho tôi.”
Ông chú anh lại cười: “Tông Thịnh, cậu cũng đâu cần phải tự khoe mình như vậy. Mấy cái kiến trúc sư mới ra trường chúng ta đâu có dám dùng, toàn phải mời người ở ngoài về thôi. Còn nếu cậu muốn luyện tay nghề thì kêu bà cậu cho cậu sang bộ phận thiết kế một thời gian.”
“Không thích. Đất này tôi muốn. Vì nó là hung trạch nên tôi sẽ tự thiết kế. Nếu các người muốn tự mình tìm chết thì có thể bỏ qua tôi. Việc tôi làm, không phải chỉ thiết kế nhà ở, mà còn là bày trận.” Tông Thịnh là nói với chú mình, ai cũng nhìn ra được, người dám nói với người thừa kế kiểu này cũng chỉ có chú họ anh, mà anh nói ra, lại khiến cho ông ta không có can đảm đi phản đối.
Tông Thịnh buông đũa xuống nói: “Được rồi, mọi người ăn thôi. Còn vài ngày để xây dựng phương án. Còn nữa, khách sạn Sa Ân này là một ngôi nhà của quỷ đó, mọi người có thể thử cảm thụ trước một chút.”
Sau cùng tôi đã hiểu vì sao Tông Thịnh lại đột nhiên đưa mười mấy người tới nơi này ở. Anh đứng dậy nói với tôi:
“Ăn như mèo vậy? Phiền thế? Nếu không ăn, cùng tôi đi tìm Ngưu Lực Phàm nào.”
Anh đi rồi, tôi cũng chỉ có thể đi theo, gật đầu chào chú anh bên cạnh. Không biết chị gái nào phía sau nói một câu: “Cô bé này gặp trúng bạn trai như vậy cũng thật tôi.”
Đi ra khỏi phòng, Tông Thịnh đang lạnh lùng với tôi chợt đưa tay ra, tôi có chút chần chờ, nhưng vẫn nắm lấy tay anh nói: “Anh biết trước tòa nhà đó có quỷ sao?”
“Ừ, ngày đầu tới Sa Ân anh đã biết rồi.”
“Anh cố ý đưa bọn họ tới ở đây để cho bọn họ chút áp lực uy hiếp, để nhất định giúp anh lấy mảnh đất đó?”
“Nếu anh không làm vậy thì dù có bà chống lưng thì bọn họ cũng không tận tâm lấy mảnh đất đó cho anh. Tông Ưu Tuyền, sao hôm nay em thông minh vậy.”
“Sao anh chưa từng nói với em chuyện anh đã học đại học chứ?”
“Em còn có thể ở đây thực tập sau khi học, sao anh không thể tốt nghiệp đại học? chưa tốt nghiệp, sao anh có thể về nhà?” anh thản nhiên đáp.
“Mọi người chỉ cần phụ trách việc đoạt lấy khu đất, còn chuyện kiến trúc này nọ cứ để đó cho tôi.”
Ông chú anh lại cười: “Tông Thịnh, cậu cũng đâu cần phải tự khoe mình như vậy. Mấy cái kiến trúc sư mới ra trường chúng ta đâu có dám dùng, toàn phải mời người ở ngoài về thôi. Còn nếu cậu muốn luyện tay nghề thì kêu bà cậu cho cậu sang bộ phận thiết kế một thời gian.”
“Không thích. Đất này tôi muốn. Vì nó là hung trạch nên tôi sẽ tự thiết kế. Nếu các người muốn tự mình tìm chết thì có thể bỏ qua tôi. Việc tôi làm, không phải chỉ thiết kế nhà ở, mà còn là bày trận.” Tông Thịnh là nói với chú mình, ai cũng nhìn ra được, người dám nói với người thừa kế kiểu này cũng chỉ có chú họ anh, mà anh nói ra, lại khiến cho ông ta không có can đảm đi phản đối.
Tông Thịnh buông đũa xuống nói: “Được rồi, mọi người ăn thôi. Còn vài ngày để xây dựng phương án. Còn nữa, khách sạn Sa Ân này là một ngôi nhà của quỷ đó, mọi người có thể thử cảm thụ trước một chút.”
Sau cùng tôi đã hiểu vì sao Tông Thịnh lại đột nhiên đưa mười mấy người tới nơi này ở. Anh đứng dậy nói với tôi:
“Ăn như mèo vậy? Phiền thế? Nếu không ăn, cùng tôi đi tìm Ngưu Lực Phàm nào.”
Anh đi rồi, tôi cũng chỉ có thể đi theo, gật đầu chào chú anh bên cạnh. Không biết chị gái nào phía sau nói một câu: “Cô bé này gặp trúng bạn trai như vậy cũng thật tôi.”
Đi ra khỏi phòng, Tông Thịnh đang lạnh lùng với tôi chợt đưa tay ra, tôi có chút chần chờ, nhưng vẫn nắm lấy tay anh nói: “Anh biết trước tòa nhà đó có quỷ sao?”
“Ừ, ngày đầu tới Sa Ân anh đã biết rồi.”
“Anh cố ý đưa bọn họ tới ở đây để cho bọn họ chút áp lực uy hiếp, để nhất định giúp anh lấy mảnh đất đó?”
“Nếu anh không làm vậy thì dù có bà chống lưng thì bọn họ cũng không tận tâm lấy mảnh đất đó cho anh. Tông Ưu Tuyền, sao hôm nay em thông minh vậy.”
“Sao anh chưa từng nói với em chuyện anh đã học đại học chứ?”
“Em còn có thể ở đây thực tập sau khi học, sao anh không thể tốt nghiệp đại học? chưa tốt nghiệp, sao anh có thể về nhà?” anh thản nhiên đáp.
Bình luận facebook