• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Bạo quân, thiếp vốn khinh cuồng! (6 Viewers)

  • Chương 19~21

Chương 19: Tra rõ thân phận, gián điệp xấu hổ

Edit: Tử Liên Hoa 1612

Hắn đứng dậy chậm rãi đi tới trước mặt Bùi Sắt, nhìn thoáng qua cả người cô một lượt rồi mới vươn tay bắt mạch cho Bùi Sắt, một khắc sau lại sờ nắn cánh tay của Bùi Sắt, Bùi Sắt dù đang ngủ mê man cũng không nhịn được nhíu mày khổ sở, thấy vậy, U Cầm Ca sáng tỏ cười một tiếng nhìn về phía U Hi Nhiên nói: "Cũng chỉ là té gãy tay cộng thêm bị kinh sợ, sau khi nối xương thì nghỉ ngơi mấy ngày là được."

"Vậy Tam ca nối xương cho nàng ấy giúp đệ." U Hi Nhiên vội vàng tiếp lời.

U Cầm Ca nhìn hắn một cái, lạnh nhạt quay sang chỗ khác: "Lúc nối xương, có thể nàng ta sẽ đau quá mà tỉnh lại, thập nhị đệ nên đưa Thái Bình công chúa về dịch quán nghỉ ngơi trước thì hơn."

Lời vừa nói ra, U Hi Nhiên lập tức biết vừa rồi mình nhất thời nóng lòng nói chuyện ngu xuẩn. Hiện tại mấy huynh đệ bọn họ đang ở cùng nhau, nếu để cho người ngoài bắt gặp thì rơi xuống đầu chính là tội danh kết bè kết cánh, chỉ sợ được không bù nổi mất. "Là đệ suy nghĩ không chu đáo, đệ sẽ mang nàng ta trở về dịch quán."

U Cầm Ca khẽ gật đầu một cái, U Hi Nhiên lại ôm Bùi Sắt ra khỏi quán trà.

"Tam ca, ca nói có phải hình như thập nhị đệ tích cực quá mức không?" Hiển nhiên, U Hi Nhiên khác thường, U Tử Hàm nhìn rõ toàn bộ.

"Tích cực hay không tích cực không cần lo lắng quá, quan trọng là, lai lịch của nữ tử kia." U Cầm Ca trở lại chỗ ngồi khẽ hớp một ngụm trà, nhìn về phía U Tử Hàm. "Đợi thập nhị đệ trở lại, đệ nói nó tới phủ của ta một chuyến."

"Không phải bên ngoài đồn đãi nói cô Thái Bình công chúa kia chỉ là nữ nhi thất sủng của Bùi tướng Kình quốc sao? Chẳng lẽ trong chuyện này còn có ẩn tình gì?" U Quý Minh khó hiểu gãi đầu, theo ý hắn, lần này nhiếp chính vương chọn một nữ nhân thân phận thấp hèn như vậy làm Tấn vương phi, nếu không phải là muốn nhục nhã Tam ca, hắn thật sự không nghĩ ra còn có thâm ý gì khác.

"Đệ đấy!" U Tử Hàm cầm đũa gõ một cái lên đầu hắn, bất đắc dĩ nói: "Sao đệ không nghĩ sâu một chút, ngộ nhỡ những thứ đó chỉ là giả, mục đích của nhiếp chính vương là tìm người giám thị Tam ca thì sao?"

"Giám thị Tam ca? Không thể nào?" U Quý Minh vuốt cái trán bị đánh đau, kháng nghị: "Nếu thật là như vậy thì cũng nên tìm một nữ nhân dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, người kia xấu xí như vậy, nàng ta có thể bắt được trái tim Tam ca sao?"

Hắn dứt lời, ưu buồn nhìn về phía U Cầm Ca, mà U Tử Hàm nghe vậy cũng quay sang nhìn. Người kia đối với hành động thăm dò của hai người thì bỏ mặc, chỉ dời ánh mắt nhìn xuống lầu dưới cười cười không nói. Nơi đó, U Hi Nhiên đang ôm Bùi Sắt đánh ngựa rời đi.

Bùi Sắt là bị đau mà tỉnh, cơn đau thấu tim truyền từ cánh tay tới, cô còn chưa kịp mắng ra thành tiếng đã cảm thấy trong miệng bị nhét gì đó.

U Hi Nhiên tìm một thanh tre cố định cánh tay của cô, lúc này mới đưa tay lấy thứ nhét trong miệng Bùi Sắt ra, nhanh miệng nói trước: "Đừng vội mắng chửi, ta đang nối xương cho cô, vì vậy khó tránh khỏi sẽ bị đau, bây giờ ổn rồi, có lẽ nghỉ ngơi tầm mười ngày nửa tháng, tay của cô sẽ phục hồi như xưa."

"Cái gì...... Ai ui!" Chỉ hơi động một cái đã chạm đến chỗ đau, Bùi Sắt ôm tay đau đến nghiến răng nghiến lợi. "Cái gì khôi phục như trước? Đừng ở chỗ này làm bộ làm tịch nữa, nếu không phải tại ngươi, ta cũng không ra nông nỗi này!"

"Ngươi!" Bị cô chỉ trích như vậy, U Hi Nhiên nhất thời giận đến cả mặt đỏ bừng. "Dù sao ta cũng coi như là đã cứu cô... sao cô có thể lấy oán báo ân như vậy!"

"Ta lấy oán báo ân?" Bùi Sắt chợt bật dậy. "Thì ra ý của ngươi là đánh ta một cái rồi cho thêm viên đường, ta phải cảm động rơi nước mắt sao?"

"Ta......"

"Công chúa điện hạ tỉnh chưa?"

U Hi Nhiên đang muốn nói gì, bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng của thái giám. Trong lòng Bùi Sắt trầm xuống, lại nghe U Hi Nhiên lạnh lùng nói: "Nàng đã tỉnh rồi, công công có thể đi vào tuyên chỉ."

Chương 20: Nghỉ ngơi dưỡng sức ở dịch quán

Edit: Tử Liên Hoa 1612

Đợi tới lúc tên thái giám bột mì mặt hồng răng trắng kia đọc hết thánh chỉ, U Hi Nhiên đã sớm chẳng biết đi đâu.

Thái giám này lúc gần đi chẳng những để lại kha khá đồ Hoàng đế ban thưởng, thậm chí còn có bốn người cung nữ hầu hạ cô. Bùi Sắt không có thói quen đuợc người khác hầu hạ, dứt khoát đuổi họ đi chỗ khác, bản thân thì lười biếng nằm trong phòng nghiên cứu cái thánh chỉ nhàm chán kia, cũng tính toán xem phải làm gì mới rời khỏi chỗ này được.

Khỏi cần phải nói, mấy chữ nghiêng nghiêng ngả ngả trên thánh chỉ này đương nhiên cô nhìn không hiểu, nhưng trước mắt lại không tìm được biện pháp trở về, chẳng lẽ, cô thật sự phải tuân theo chỉ ý gả cho Tấn vương?

Mặc dù không biết Tấn vương là hạng người gì, nhưng mà nam nhân cổ đại, nhất là hoàng thân quốc thích, bên trong phủ tất nhiên là thê thiếp thành đoàn, chưa nói tới đấu đá lục đục giữa cơ thiếp cô có thể chấp nhận hay không, chỉ riêng việc chia sẻ một nam nhân với nhiều nữ nhân, cô đã không thể nhịn được rồi.

"Làm thế nào đây!"

Cô ôm đầu than thở, tới nơi này đã một tháng, nếu vẫn không tìm được biện pháp trở về, cô thật sự là chỉ còn nước gả cho Tấn vương.

"A Sắt? Sao muội lại ngồi ở cửa thế này?"

Ngoài sân truyền đến một giọng nói, Bùi Sắt vừa ngẩng đầu liền thấy Bùi Nhiên mừng rỡ chạy tới.

Chợt nhìn thấy vết thương trên tay cô, nụ cười trên mặt Bùi Nhiên lập tức biến thành đau lòng: "Tay của muội sao vậy?"

"Không có việc gì, chỉ là khi nãy bị ngã ngựa thôi, nhưng mà U Hi Nhiên đã nối xương cho muội rồi, tầm mười ngày nửa tháng là sẽ ổn lại!" Bùi Sắt nhìn cánh tay của mình, nói qua loa, sợ Bùi Nhiên lo lắng.

Quả nhiên, Bùi Nhiên nghe cô nói như vậy, thấp thỏm trong lòng mới vơi bớt, ánh mắt vô tình liếc tới thánh chỉ trong tay cô, vẻ mặt nhất thời lại nặng nề: "Hoàng thượng hạ chiếu có nói ngày nào thành hôn không?"

Bùi Sắt đưa thánh chỉ trong tay cho nàng ấy, lời ít ý nhiều nói: "Ngày thành hôn tạm thời chưa định, xem chừng ngày mai sẽ có thánh chỉ về chuyện đó."

Tên thái giám tuyên chỉ kia có truyền khẩu dụ nói rõ trong cung sẽ bày tiệc khoản đãi cô, nhưng mà bởi vì bị thương, Bùi Sắt liền uyển chuyển từ chối. Cứ nghĩ hoàng thượng sẽ định ngày thành hôn trong bữa tiệc đó, nhưng vì cô không tới nên hôm sau nhất định là hạ thánh chỉ về việc đó.

Nhưng điều khiến Bùi Sắt cảm thấy ngoài ý muốn là, thánh chỉ được hạ xuống ngày hôm sau không phải là thánh chỉ định ngày thành hôn, mà là thánh chỉ ban thưởng cùng với một vị ngự y giúp cô chẩn mạch. Sau khi xác định cánh tay của cô thật sự là chỉ bị thương bên ngoài, tên thái giám tuyên chỉ lại nói: "Nhiếp chính vương nói rồi, nếu trên người công chúa có thương tích, vậy thì cứ chờ vết thương của công chúa tốt lên rồi lại mở tiệc, mấy ngày tới, công chúa cứ an tâm dưỡng thương là được."

"Xem ra, Kỳ quốc này không hổ là một nước lớn, lễ nghi cũng coi như chu đáo." Tiễn thái giám tuyên chỉ đi, Bùi Nhiên nhìn những thứ đồ ban thưởng kia, trừ đồ trang sức ra, thuốc bổ đều là thứ vô cùng trân quý.

"Có phải thật sự chu đáo như vậy hay không, bây giờ bàn luận vẫn còn quá sớm, không phải bên ngoài thường hay đồn đãi về thủ đoạn mà Nhiếp chính vương dùng để nhục nhã Tấn vương ư? Nếu chỉ coi muội là con cờ, có thể thấy Nhiếp chính vương kia chắc chắn là sẽ không tốt bụng như vậy đâu." Hiển nhiên, đối với việc lễ nghi chu đáo này, Bùi Sắt chẳng thèm ngó tới.

"A Sắt...... Muội nghe mấy thứ đó từ đâu, sau này tuyệt đối không được nói lung tung, nếu để người khác nghe được sẽ lớn chuyện đấy!" Bùi Nhiên cẩn thận liếc mắt nhìn bên ngoài, sau khi xác nhận không có ai thì đóng cửa vội vàng vào phòng, vẻ mặt lo lắng. Từ trước tới giờ tỷ muội các nàng vẫn sống rất cẩn thận, thật vất vả thấy muội muội được phi hoàng đằng đạt* trở thành vương phi của Tấn vương, trải qua cuộc sống cẩm y ngọc thực, ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn. (*chữ "phi hoàng" là tên của ngựa thần, hai chữ "đằng đạt" có nghĩa lên cao, thành ngữ này có nghĩa tuấn mã phi nước đại, ví như đắc chí trên đường làm quan.)

"Muội hiểu mà, muội cũng chỉ thuận miệng nói với tỷ một chút thôi." Bùi Sắt hiểu rõ im miệng, lúc này Bùi Nhiên mới yên lòng.

Những ngày dưỡng thương trôi qua thật nhanh, bởi vì không quen thuộc đường xá trong kinh thành, hai tỷ muội cũng rất ít đi ra ngoài. Có một lần hai người đi được một quãng xa, lại phát phát hiện vẫn luôn có thị vệ theo dõi họ, vì vậy một chút xíu hi vọng cũng bị tan biến, bởi vì hai thị vệ này Bùi Sắt nhận ra được, chính là người đã bắt cô về vô số lần trên đường hòa thân.

Thì ra những người này thật sự chính là như hình với bóng, Bùi Sắt bắt đầu hoài nghi, ngăn cản cô trốn chạy, đến tột cùng là người của Bùi tướng, hay là người của Kỳ quốc?

Chỉ là câu hỏi này này, rất nhanh sẽ có đáp án.

Mùng tám tháng tám, trong cung bày yến tiệc, được mời đến dự chẳng những có Bùi Sắt, còn có cả gia quyến của các vương gia, nghĩ tới cuộc sống hôn nhân sắp bị định ra, lúc này Bùi Sắt cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Chương 21: Mỹ nam tụ tập, phong hoa tuyệt đại

Trong nửa tháng dưỡng thương này, Bùi Sắt đã hỏi thăm rõ ràng tình huống của Kỳ quốc.

Nghe nói đương kim hoàng thượng của Kỳ quốc chỉ là một đứa trẻ mới có năm tuổi, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong triều đều do nhiếp chính vương quyết định, nói trắng ra là, nhiếp chính vương chính là hoàng đế ngầm. Mà nói về vị nhiếp chính vương kia, dân chúng kinh thành vậy mà cũng có tật giật mình, Bùi Sắt phí hết tâm tư hỏi thăm mới biết, thì ra nhiếp chính vương kia chính là một ác ma khát máu, điều đó không chỉ thể hiện qua cách xử lý công việc lúc thượng triều. Nghe đồn rằng ba năm trước đây lúc hắn bức vua thoái vị để đoạt vị, hắn đã giết vua, huyết tẩy Thanh Hoa điện, trong một đêm giết chết hơn trăm người không nói, mà ngay cả Thập Tứ hoàng tử mới vừa sanh ra của tiên đế cũng không bỉ qua, có thể nói là mất hết nhân tính.

Mà lý do hắn không trực tiếp kế vị lên ngôi hoàng đế, có người nói rằng nghe đâu đương kim hoàng thượng căn bản không phải máu mủ ruột thịt của tiên đế mà là do hắn có chân trong với đương kim thái hậu mới sinh ra. Con trai ruột lên ngôi, toàn thiên hạ đều về tay hắn, có đăng cơ hay không cũng không khác là bao, chỉ khác là không có quyền sinh quyền sát như hoàng đế mà thôi.

"Công chúa, đến nơi rồi, trước mặt chính là hoàng cung, chúng ta phải xuống kiệu đi bộ vào thôi."

Bên ngoài vang lên tiếng của công công đón cô vào cung dự tiệc, Bùi Sắt đáp lại một tiếng, vội vàng đỡ Bùi Nhiên chui ra khỏi xe ngựa.

Bởi vì phải vào cung, hôm nay cô mặc cung trang theo tập tục của Kỳ quốc, giày kim liên*, tay áo rộng, quần áo này khác Kình quốc rất nhiều. (*Kim liên: gót vàng, ý chỉ bàn chân đẹp của người phụ nữ, tương tự như nói gót sen)

"Tỷ tỷ, sau khi vào cung rồi, chúng ta phải thật cẩn thận, chuyện không nên nói thì tuyệt đối đừng mở miệng!" Bùi Sắt lo lắng không ai ngoài lão đầu nhiếp chính vương kia, dưới mắt một kẻ tàn bạo khát máu như vậy, từ lời nói đến việc làm phải cực kỳ cẩn thận.

"Muội yên tâm, lời này cũng chính là điều tỷ muốn nói với muội đấy!" Bùi Nhiên cầm tay cô cười một tiếng.

Nghe nàng ấy nói như vậy, lúc này Bùi Sắt mới yên tâm, tỷ muội hai người an tĩnh theo thái giám dẫn đường đi nốt đoạn hành lang cửu khúc còn lại, lúc này mới tới địa điểm cần đến.

Chỉ thấy bên ngoài đại điện treo đèn dầu sáng rực, mùi thơm quanh quẩn, tỉ mỉ nhìn lại, lúc này mới thấy thì ra mặt đất ngoài điện trải rất nhiều loại hoa tươi, khó trách sẽ có mùi hương.

"Xin công chúa tới Thiên Điện nghỉ tạm, chỉ một lúc nữa hoàng thượng sẽ tới đây, lúc ấy sẽ khai yến." Thái giám kia cúi xuống nửa người, sau khi thấy Bùi Sắt đáp lại liền dẫn những thái giám cung nữ còn lại rời đi.

"A Sắt, nghe âm thanh, hình như bên trong đã đến không ít người."

Bên trong Thiên Điện, bóng người di chuyển, âm thanh huyên náo, cho dù là đứng cách xa mười mét cũng có thể nghe nhất thanh nhị sở (rõ ràng rành mạch). Đúng như Bùi Nhiên nói, bên trong đã có rất nhiều người tới rồi.

"Vậy chúng ta nên mau chóng vào đi thôi, cũng không thể để cho người khác cảm thấy chúng ta đang ra oai."

"Được."

Hai người dắt nhau đi vào, quả nhiên như trong phỏng đoán của họ, trong điện có rất nhiều người, nhìn bộ dáng của những người này, không chỉ có vương gia công chúa, ngay cả phi tần cũng có, tuấn nam mỹ nữ xem tới hoa cả mắt, xem ra, gia yến này cũng được tổ chức đầy đủ quá rồi.

Nhìn thấy Bùi Sắt đi vào, trong phòng lập tức yên tĩnh lại, ánh mắt của mọi người lướt qua khuôn mặt cô một cái rồi nhanh chóng thu về. Có khnh thường, có cười nhạt, có ngạc nhiên, thậm chí còn có hâm mộ, đối mặt với nhiều loại ánh mắt như vậy, dạ dày Bùi Sắt liên tục co rút, nhưng rốt cuộc vẫn giả bộ lễ phép mỉm cười chào mọi người, sau đó mới tìm một vị trí khuất nhất ngồi xuống.

"Ha, tới trễ như thế, lại còn trấn định tự nhiên như vậy, không hổ là Thái Bình công chúa!"

Từ phía trên bước xuống một người, Bùi Sắt ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy người nọ một thân áo gấm hoa lệ, vẫn là một thân hồng y, tóc buộc cao, khuôn mặt đẹp trai tuấn mỹ, chính là U Hi Nhiên đã nửa tháng không thấy.

Mà bên cạnh hắn có mấy nam tử cũng cùng tới đây, một người trong đó mặt mày như vẽ, áo trắng thoát tục, trên vẻ mặt dịu dàng lại phảng phất sự lạnh lùng, nhưng tinh tế nhìn kỹ lại không có gì cả. Nhìn thấy Bùi Sắt nhìn mình, hắn khẽ mỉm cười, Bùi Sắt chỉ cảm thấy nụ cười kia cực kỳ ưu nhã, cũng bởi vì nụ cười này, hắn càng giống như là bước từ trong tranh ra, phong hoa tuyệt đại.

Lời editor: Ở đây xin giải thích một chút, nữ9 liên tục bị lấy danh hào “thái bình” ra châm chọc, bởi vì tác giả dùng lối chơi chữ. Vòng một của nữ9 nho nhỏ, rất “yên ổn thái bình”.

* * *
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom