Chương 25: Tấn vương gảy đàn, múa kiếm trợ hứng
Edit: Tử Liên Hoa 1612
Bùi Sắt ngẩng đầu lên liền thấy hai tròng mắt không chút cảm xúc của U Ly, cảm giác lồng ngực như bị ép chặt.
Trên đại điện, tất cả mọi người nín thở, Bùi Sắt nhìn mọi người, lúc này mới đặt đôi đũa đã bị mồ hôi làm cho nhớp nháp xuống.
"Bổn cung không biết múa."
Cô cúi thấp đầu ngồi tại chỗ, trái tim đập loạn.
"Chẳng lẽ công chúa ghét bỏ hoàng thân Kỳ quốc chúng ta thô lỗ, không muốn hiến vũ hay sao?" Giọng nói thanh thúy như tiếng nước chảy truyền từ trên kia xuống, thái hậu Lăng Họa Phiến dùng cặp mắt sáng ngời nhìn về phía cô, trong đó mơ hồ cất giấu vẻ không vui.
"Bổn cung......"
Bùi Sắt há miệng thở dốc, mặt đỏ lên, nói không ra lời.
Quả thật là cô không biết múa, cầm kỳ thư họa, không biết một cái nào. Cũng không biết có phải là do di truyền không mà tổ tiên kiếp trước đều là tập võ, chỉ là đến đời cha cô lại cứ si mê Taekwondo, vì vậy cô cứ mưa dầm thấm đất, tự nhiên cũng thích vận động, mấy thứ thuộc thể loại đại gia khuê tú này đương nhiên là không có hứng thú.
"Không bằng cứ để nhi thần tới gảy đàn làm nhạc đệm vậy."
Bùi Sắt còn đang băn khoăn lo lắng, chợt nghe ngồi dưới có một người mở miệng, ngẩng đầu nhìn lại thì thấy U Cầm Ca khẽ phẩy vạt áo đứng dậy, quay sang nhìn cô khẽ mỉm cười, nói: "Công chúa muốn đạn khúc nào?" (1612: Ở đây không phải sai chính tả, mà “đạn” là một từ cổ, nghĩa là gảy, đánh)
Nụ cười kia, rõ ràng là không có ý tứ sâu xa gì, cứ như gió nhẹ lướt qua, vậy mà lại vô duyên vô cớ làm cho hoảng loạn trong lòng Bùi Sắt bình ổn xuống.
"A Sắt ——"
Bên cạnh, Bùi Nhiên lo lắng gọi một tiếng. Bùi Sắt nhìn nàng ta một cái, đỏ mặt đứng dậy, rốt cuộc trong ánh mắt của mọi người, hoặc chờ đợi, hoặc khinh bỉ bước ra chính giữa đại điện.
"Nếu thái hậu nương nương đã lên tiếng, Bùi Sắt cung kính không bằng tuân mệnh."
Cô nhìn xung quanh đại điện một cái, đi tới trước mặt thị vệ đang đứng canh ở cửa, xòe tay nói: "Vị đại ca này, có thể cho ta mượn kiếm dùng một chút hay không?"
Thị vệ kia thấy nhiếp chính vương gật đầu đồng ý mới gỡ bội kiếm bên hông xuống đưa cho cô.
Cầm trường kiếm, Bùi Sắt quay trở lại đại điện, đi tới chỗ U Cầm Ca đã chuẩn bị ổn thỏa, nói: "Làm phiền Tấn vương gảy khúc nào mạnh mẽ một chút."
U Cầm Ca nhìn bội kiếm trong tay cô một cái, dường như đã hiểu ra điều gì, lạnh nhạt cong khóe môi. Ngón tay khẽ động, không lâu sau, trong điện liền vang lên một giai điệu hào hùng. Bùi Sắt nghe một lúc, tuy giai điệu hơi lạ lùng nhưng lại vô cùng hợp ý. Sau khi ghi nhớ nhịp điệu, cô quay về phía đài cao cúi người hành lễ, nói: "Bùi Sắt không có sở trường gì, hôm nay mạn phép múa kiếm trợ hứng mọi người thôi."
Tiếng nói vừa dứt, thân thể của cô lập tức chuyển động.
Trường kiếm ra khỏi vỏ, cô theo tiếng đàn hoặc mau hoặc chậm chuyển động cơ thể, thỉnh thoảng lật người, thỉnh thoảng lại xoay tròn, lỗi lần trường kiếm quét qua lại ăn ý với tiếng đàn vô cùng. Chẳng qua tuy nhìn khí thế rào rạt, nhưng chỉ cần là người biết chút võ đều nhìn ra, đây đều là làm dáng mà thôi.
Hết một điệu, Bùi Sắt cũng theo tiếng đàn ôm quyền chuẩn bị lui xuống, đúng lúc ấy chợt thấy trước mắt hoa lên, có người cầm kiếm nhắm thẳng vào mi tâm mà đến. Trái tim Bùi Sắt hốt hoảng, gần như là giơ kiếm lên đỡ theo bản năng, sau đó hậu quả chính là kiếm trong tay gãy thành hai khúc, mà thế công của người kia không giảm chút nào.
Dưới tình thế cấp bách, Bùi Sắt lắc người một cái, dựa vào thân mình linh hoạt tránh thoát tấn công của người kia. Cô lắc mình vòng ra phía sau người kia, quyết định thật nhanh, trong đại não chỉ có một suy nghĩ: bảo vệ tính mạng quan trọng hơn. Ngay sau đó cũng không cho người nọ cơ hội phản kích, một chân bổ xuống, ngay sau đó cộng thêm một đòn ném qua vai.
"Phịch" một tiếng, trong đại điện nhất thời im ắng.
Bùi Sắt thở hổn hển đứng lên. Thân thể này bản quả nhiên là vẫn không được, mới vừa rồi lúc ném qua vai, suýt chút nữa cô đã vì không chịu nổi cân nặng của người nọ mà khụy xuống, cũng may, cô cắn răng cố gắng tới cùng.
Nặng nề thở ra rồi nhìn xuống đất, cô không khỏi cả kinh thất sắc: "Ngươi...... Tại sao lại là...... Ngươi......"
Chương 26: Chúng vương giải vây, định ra hôn kỳ
Edit: Tử Liên Hoa 1612
Cô không ngừng lui về phía sau. Bốn phương tám hướng sớm có cung nhân xông tới đỡ U Ly đứng dậy. Nhất thời trừ tiếng cung nhân hô "Mau! Mau!", trong điện không còn âm thanh nào khác. Ngay cả thái hậu cũng từ thượng vị đi xuống.
Bùi Sắt biết, lần này coi như cô mắc phải lỗi lớn rồi.
Cô quay đầu nhìn mọi người. Hiển nhiên, tầm mắt của mọi người đều bị việc U Ly ngã hút đi. Mà cũng ngay lúc này, U Cầm Ca vừa rồi còn gảy đàn làm nhạc đệm cho cô đã đứng lên, Bùi Sắt cũng không biết thế nào, nhích lại gần hắn theo bản năng.
U Cầm Ca nhìn cô một cái, không nói gì. Một bên Bùi Nhiên thấy lần này lớn chuyện rồi, vội vội vàng vàng tiến lên ngăn chắn trước người Bùi Sắt.
"Lui ra!"
Hiển nhiên, bị ngã như vậy, bao nhiêu mặt mũi của U Ly coi như là ném đi hết rồi. Giọng nói của hắn nghe vào cực kỳ âm trầm, Bùi Sắt run lên, bóng cung nhân tản ra, cô thấy rõ ràng hắn đứng lên, tóc có chút toán loạn, y phục cũng hơi nhàu nhĩ nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng tới phong thái hiên ngang lẫm liệt của hắn lúc này.
Đợi ánh mắt hắn đặt trên mặt Bùi Sắt lần nữa thì cô lại thấy toàn bộ hiên ngang lẫm liệt ấy đều hóa thành băng đao phóng tới, đâm vào gò má phát đau.
Hắn bước từng bước một tới chỗ Bùi Sắt, Bùi Sắt không nhịn được lui về phía sau. Bùi Nhiên chắn ở trước mặt hiển nhiên cũng không ngăn nổi khí thế bức người ấy, sợ tới mức hai chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.
Bùi Sắt cũng không rảnh đi lo cho nàng ta, chỉ cảm thấy trong lòng hốt hoảng như có ma, cho đến, dưới chân đạp phải một vật gì đó.
"Hoàng thúc không việc gì chứ?"
Chợt nghe được một giọng nói thanh thúy như tiếng ngọc va chạm truyền đến từ phía sau, U Cầm Ca không biến sắc rút chân từ dưới gót giày Bùi Sắt ra, nhìn về phía U Ly, ánh mắt cười như không cười.
U Ly nhìn hắn một cái, bước chân đang tiến lên khựng lại. Hắn nheo mắt quan sát U Cầm Ca một lúc, ánh mắt sâu thẳm khiến Bùi Sắt kinh hồn bạt vía.
"Tam ca nói gì vậy, từ trước đến giờ thân thể hoàng thúc rất tốt, hơn nữa vừa rồi cũng chỉ là thử kiếm pháp của Thái Bình công chúa một chút, nghĩ xem, hoàng thúc vẫn là thương hương tiếc ngọc, nhớ lại cảnh vừa rồi là biết, vì không để cho Thái Bình công chúa bị thương mà hoàng thúc tình nguyện để mình bị thương."
Chỉ thấy phía sau U Ly có một người từ chỗ ngồi đi xuống. Một thân hồng Y, ánh mắt câu hồn đoạt phách, không phải U Hi Nhiên thì còn là ai.
Bùi Sắt nuốt một ngụm nước bọt, nhìn về phía hắn, lúc lâu sau lại nhìn về phía U Ly.
Chỉ cảm thấy loại hơi thở làm người ta sợ hãi quanh người U Ly được thu bớt lại, một lúc lâu sau, hắn lạnh mặt chuyển ánh mắt từ chỗ U Hi Nhiên sang Bùi Sắt: "Công chúa không bị thương chứ?"
Rõ ràng là lời hỏi han ân cần, trong mắt hắn lại ngập tràn lạnh lẽo.
Theo bản năng nhìn U Cầm Ca đứng cạnh một cái, chỉ thấy hắn vẫn mang vẻ mặt tươi cười dịu dàng, Bùi Sắt thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía U Ly cười nói: "Nhờ nhiếp chính vương xuống tay lưu tình, Bùi Sắt mới bình yên vô sự."
Cô nói như vậy cũng coi như là xóa sạch mọi lúng túng, mặc dù trong điện không một ai cảm thấy vừa rồi U Ly lưu tình, nhưng chuyện mất mặt như vậy, đâu có ai dám mạo hiểm đắc tội nhiếp chính vương, trong lúc nhất thời, mọi người trong điện cũng dời ánh mắt sang chỗ khác, ăn uống linh đình, tiếp tục ca múa.
"Gia yến hôm nay, ngoài việc đón gió tẩy trần cho Thái Bình công chúa, còn có một chuyện quan trọng khác muốn tuyên bố."
Bữa tiệc chuẩn bị kết thúc, giọng nói của thái hậu Lăng Họa Phiến vang lên, bà ta nhìn về phía Bùi Sắt, nhếch môi cười nói: "Thái Bình công chúa tới Kỳ quốc ta cũng đã nửa tháng, trước bởi vì nàng bị thương nên hôn sự với Tấn vương mới phải kéo dài, hôm nay liền do ai gia định ra hôn sự này, mười lăm tháng tám là tết trung thu, hôn sự cứ tiến hành vào hôm đó là được."
Chương 27: Ngày hội đoàn viên, lễ thành hôn
Edit: Tử Liên Hoa 1612
Mười lăm tháng tám, tết trung thu.
Một buổi sáng tinh mơ, Bùi Sắt bị Bùi Nhiên lôi từ trong chăn ra ngoài. Cô vẫn còn mơ màng chưa tỉnh, Bùi Nhiên đã dẫn theo một toán người vào phòng.
"A Sắt, sao muội còn ngủ được hả, hôm nay chính là ngày thành hôn, kiệu hoa cũng sắp tới rồi, muội lại còn chưa rời giường!"
Bùi Sắt kinh hãi, vội vàng ngồi dậy. Nhìn hàng người xếp dài từ cửa phòng đang lộ vẻ lúng túng, cô đau khổ nhìn Bùi Nhiên nói: "Muội vẫn chưa nghĩ ra rốt cuộc có thật sự cần phải thành thân không!"
"Còn chưa nghĩ ra?" Bùi Nhiên kêu lên một tiếng, chỉ cảm thấy đau hết cả đầu. Nàng xoay người đóng kỹ cửa phòng, lại nhìn Bùi Sắt. "A Sắt, tỷ biết muội không cam tâm, nhưng hiện tại đã tới mức này, mọi chuyện không phải là tự chúng ta có thể quyết định, nếu bây giờ muội đổi ý, không chừng Kỳ quốc sẽ trở mặt, huống hồ...... Tấn vương kia, tỷ thấy cũng không kém gì Tử Dạ, muội nên quên hắn đi!"
Tử Dạ?
Bùi Sắt hơi sững sờ, đây không phải là lần đầu tiên cô nghe thấy cái tên này từ miệng Bùi Nhiên, nghe giọng điệu kia, cõ lẽ chỉ sợ quả thật là tình lang của thân thể này. Nhưng cô cũng không dám hỏi thêm, chỉ sợ Bùi Nhiên lại lôi vấn đề lần trước ra hỏi.
Ngày đó sau khi từ trong cung ra ngoài, Bùi Nhiên kiên trì ở lại trong phòng cô tới hơn nửa đêm không chịu đi, sốt ruột muốn cô nói cho nàng ta vì sao cô lại biết múa kiếm, bởi vì lúc trước khi còn ở Tướng phủ, nàng ta cũng đã tận mắt nhìn thấy Bùi Sắt biết võ công. Chỉ vì vấn đề kia mà dây dưa với Bùi Sắt tới hơn nửa đêm, bất đắc dĩ, cô đành tùy tiện tìm lý do nào đó gạt nàng ta, nhưng hiển nhiên Bùi Nhiên không tin, đến cuối cùng, chuyện kết thúc trong không vui. Nhưng tới hôm sau, Bùi Nhiên lại tới phòng cô thì dường như đã quên mất chuyện không vui lúc trước, mà từ đó tới nay cũng không nhắc lại nữa, ngược lại bắt đầu một lòng một dạ lo lắng cho hôn sự của cô, mặc dù Bùi Sắt không biết vì nguyên nhân gì, cũng coi như là yên tâm.
"A Sắt? A Sắt?" Thấy cô mất hồn, Bùi Nhiên chỉ coi như là cô đang nhớ lại Lưu Tử Dạ, khẽ thở dài một cái. "Nếu tỷ có thể thế chỗ muội thì đã không cần rắc rối như vậy rồi, đáng tiếc, nhiếp chính vương chỉ đích danh muốn muội đi hòa thân, tỷ thật sự không có cách nào."
"Nhiếp chính vương chỉ đích danh muốn muội đi hòa thân?" Bùi Sắt hồi thần lại, nhớ tới cảnh trong Tướng phủ ngày đó, thật sự là trăm mối nghi ngờ không có cách giải, vô duyên vô cớ, vì sao nhất định phải là cô?
Bùi Nhiên gật đầu một cái, vươn tay xoa mặt Bùi Sắt, trong mắt sinh ra cảm xúc khác thường. "Chỉ trách muội số khổ......"
Bùi Sắt thấy nàng hình như muốn rơi lệ, vội vàng xốc góc chăn xuống giường, một bộ thấy chết không sờn nói: "Thôi, tỷ tỷ cũng đừng nghĩ nhiều, gả liền gả, nói cho cùng cũng là muội được lợi!"
Nhớ tới U Cầm Ca, trong lòng cô lại có chút rung động, nam nhân đó thật dịu dàng!
***
Trong tiếng hoan hô vang dội, Bùi Sắt đạp tiếng pháo bước lên kiệu hoa.
Dịch quán cách Tấn vương phủ có chút xa, Bùi Sắt hờ hững ngồi ở trong kiệu hoa. Xuyên qua cửa sổ xe, cô có thể nhìn thấy ánh mắt của những người tụ tập ở hai ven đường, hoặc lạ lẫm, hoặc hâm mộ.
Dưới rèm, hỉ nương cười tới không ngậm miệng được.
Ở thế giới này, có thể gả cho hoàng thân quốc thích chính là vinh dự chí cao vô thượng.
Nhưng...... Cô khẽ thở dài một cái, trước khi lên kiệu cô có hỏi thăm hỉ nương, hỉ nương nói cho cô biết, Tấn vương có tổng cộng bốn vị phu nhân, nói cách khác, từ giờ cô phải cùng bốn nữ nhân ở chung một mái nhà, hơn nữa, là cùng chia sẻ một người chồng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Editor có lời muốn nói.
Trong quá trình edit, Hoa vẫn để nữ chính là "cô" vì nữ chính chưa hoàn toàn chấp nhận cuộc sống ở cổ đại, hơn nữa khả năng rất cao là có những chỗ sẽ bị loạn lên vì quá lắm "nàng".
Bình luận facebook