Chương 1: Xuyên không ngoài ý muốn, bị nhốt trong phòng chứa củi
Edit+beta: Tử Liên Hoa 1612
Lúc Xuyên Nguyệt mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, chỉ cảm thấy một mùi gay mũi xông vào mũi, gần như khiến người ta muốn nôn mửa.
Cô bịt miệng mũi lại theo bản năng, mở mắt ra chỉ thấy xung quanh tối đen như mực, đưa tay không thấy được năm ngón, chỉ có tiếng ruột nhúc nhích truyền đến, cả dạ dày co rút đau đớn.
Thật đói!
Cô rên nhẹ một tiếng, lúc này mới phát hiện cả thân thể đều bủn rủn vô lực, đầu óc choáng váng, hình như thân thể còn nóng rực.
Đây là nơi nào, tại sao cô lại ở đây?
Trí nhớ trôi ngược lại, đột nhiên cô trợn to hai mắt, cô...... Không phải cô ngã từ trên cầu thang xuống à......
Cô tên là Xuyên Nguyệt, hai mươi hai tuổi, mới từ trường học ra ngoài nên quyết tâm phấn đấu vô cùng mãnh liệt, nhưng mụ quản lý trời đánh đoán chừng là đã đến thời mãn kinh, cả ngày tìm cô bới móc. Hôm nay cô đi làm chỉ tới muộn một giây, bà cô chua ngoa kia hết lần này tới lần khác nói cô đã trễ một phút, trừ sạch lương chuyền cần của cô.
Con bà nó bà cô chết tiệt, chẳng lẽ sau khi tiếng chuông mừng năm mới vang lên một giây thì con trai bà được sinh ra, muộn mất một giây, bà có thể nói rằng nó hai tuổi sao?
Người nào mà chẳng biết trẻ con hai tuổi đã chạy nhảy khắp nơi được, nhưng nó còn chưa biết ăn thế nào. Bà nó chứ!
Cô tức giận vội vã chạy đi tranh luận với bà cô kia, kết quả lý còn chưa thành, bà cô kia đã nhằm thẳng mặt cô chửi mắng một trận, mở miệng là một tiếng ‘tiện’, hàng không xuất (ý mắng chị bị ế).
Xuyên Nguyệt cô cả đời hận nhất chính là người khác mắng cô tiện. Vì vậy trong cơn giận dữ, cô bước lên một bước, hai người xông vào đánh loạn lên, nhưng người ta trên cao cô ở phía dưới, sơ ý một chút bản thân lại từ cầu thang thật cao té xuống, trên trán đau xót, sau đó hoàn toàn hôn mê.
Không phải ngã cầu thang thì nên ở bệnh viện à, chẳng lẽ bây giờ cô đã chết rồi sao?
"Phu nhân, thiên chân vạn xác (chính xác 100%), là nô tỳ tận mắt nhìn thấy nàng ta tắt thở, bây giờ phải làm thế nào mới được, ngày mai đã là ngày xuất giá rồi!" Có tiếng nóng nảy của phụ nữ trung niên mơ hồ truyền đến, Xuyên Nguyệt cảm thấy rất đáng ngờ.
"Ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ! Không phải ta sai ngươi bắt nó đồng ý xuất giá sao? Bây giờ thì hay rồi, lúc đưa người cho ngươi thì vẫn còn tốt, vậy mà mới chỉ qua bốn ngày, ngươi lại chạy tới nói với ta rằng người đã chết? Ngươi muốn ta ăn nói với lão gia thế nào hả!" Có giọng của một người phụ nữ trung niên khác đang cực kỳ tức giận, hiển nhiên là có mấy phần hốt hoảng bên trong, hai người đang đi tới bên này.
Xuyên Nguyệt vừa nghe, mắt lập tức mở thật lớn. Đây, đây không phải là giọng của bà cô quản lý đang thời mãn kinh của cô sao!
Không thể ngờ được bà cô kia còn dám sai người nhốt cô, quả nhiên thật là độc ác!
Không phải người gì kia nói mình đã chết rồi sao? Vậy mình liền "chết" cho bà cô quản lý đó nhìn!
Ra được quyết định, Xuyên Nguyệt nhắm chặt hai mắt, nằm xuống lần nữa.
"Két" một tiếng, âm thanh giống như vọng lại từ miền xa xôi. Tiếng khóa từ bên ngoài truyền vào, Xuyên Nguyệt đang đóng giả "thi thể" cảm thấy vô cùng khó hiểu, âm thanh này thật kỳ quái.
Lại "kẽo kẹt" một tiếng, có ánh sáng chói mắt từ bên ngoài chiếu vào, cho dù Xuyên Nguyệt đã nhắm mắt lại cũng vẫn cảm thấy khó chịu.
Tiếng bước chân dẫm trên đất xột xột xoạt xoạt vang dội, chỉ thấy người mà Xuyên Nguyệt nghe thấy đầu tiên sau khi tỉnh lại mở lời: "Phu nhân, nô tỳ đã kiểm tra, quả thật là đã tắt thở, người xem......"
Ánh sáng ban ngày chiếu vào mặt Xuyên Nguyệt, một người phụ nữ mặc áo gai vải thô cẩn thận dẫn người mặc hoa phục sau lưng đến gần. Người sau lưng bà ta tuổi chừng bốn mươi nhưng lại được bảo chăm sóc cực tốt, ngay cả khi đứng ngược sáng cũng có thể nhìn ra làn da mịn màng của bà ta, chỉ là ác độc giữa hai lông mày hơi nặng một chút.
Tóm lại đã là người chết, hai người dù sao cũng hơi kiêng kỵ, bước chân cũng cẩn thận hơn.
Người được gọi là "phu nhân" kia cẩn thận nhìn sắc mặt Xuyên Nguyệt, chỉ thấy quanh hai mắt cô đã biến thành màu đen, khuôn mặt trắng bệch, đôi môi tím xanh, hiển nhiên đã "chết" rất lâu. Bà ta lui về sau nửa bước theo bản năng, rốt cuộc vẫn tăng can đảm tiến lên xem thử hô hấp của cô.
Cảm giác có ống tay áo phất qua gò má, chính là lúc này, Xuyên Nguyệt nắm chặt cơ hội chợt trợn mắt một cái. Phụ nhân kia vốn tưởng rằng cô chết rồi, lúc nhìn thấy cô trợn mắt lên thì ngẩn người, nhưng chỉ một giây sau vẻ mặt đã đại biến. Bà ta a một tiếng chỉ vào Xuyên Nguyệt, sợ tới mức không nói ra lời, Xuyên Nguyệt theo sát đó ngồi dậy. Người phụ nữ mặc áo thô kia hiển nhiên cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lúc này vừa thấy Xuyên Nguyệt đứng dậy thì sợ vỡ mật.
"Có quỷ!!!"
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, cả phủ thừa tướng hỗn loạn tưng bừng.
Mà vừa mới mở mắt ra, hiển nhiên Xuyên Nguyệt cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vẻ mặt ngơ ngác dốt nát nhìn hai người phụ nữ đang hoảng loạn lao ra ngoài kia, đứng dậy đi theo cùng.
Chương 2: Giả quỷ dọa người, nam tử uy nghiêm
Edit+beta: Tử Liên Hoa 1612
Bên ngoài ồn ào vô cùng, Xuyên Nguyệt khó chịu híp mắt nhìn đám người đang lao tới cách đó không xa, dừng bước đứng tại chỗ.
"Ban ngày ban mặt sao lại có quỷ được!" Có tiếng gầm nhẹ của nam tử trung niên, một hàng người vòng qua hành lang chạy thẳng tới.
Cô thấy có rất nhiều người ăn mặc như gia đinh vác gậy to, trong đó dẫn đầu là một nam tử hơn bốn mươi tuổi, quần áo trên người khác hẳn những người khác, bên trong là áo dài màu xanh, bên ngoài khoác áo lam đậm, mặt mũi tuấn tú, giữa hai lông mày còn có khí chất uy nghiêm.
Bên cạnh ông ta là một người phụ nữ cũng hơn bốn mươi tuổi, mái tóc búi kiểu cách, cài trâm vàng nạm đá quý, trên người mặc gấm hoa, xa hoa tới chói mắt, nhưng lúc này bà ta lại đầy hoảng sợ chỉ vào Xuyên Nguyệt, run rẩy nói với nam tử trung niên bên cạnh: "Lão gia người xem, chính là nó, thiếp không hề lừa lão gia!"
Thì ra người có giọng nói giống bà cô quản lí tới thời mãn kinh là bà ta!
Xuyên Nguyệt quay đầu nhìn bốn phía. Đây là một dãy nhà cổ kính, căn phòng sau lưng cô hình như là phòng chứa củi, mà đám người kia đang đi trên hành lang chín khúc, trước mặt cô là một khoảng đất trống rất lớn, có lẽ là do vừa mưa xong, trên mặt đất đọng lại mấy vũng nước, mà hai bên là mấy cây liễu, xen kẽ là rất nhiều loài hoa mà cô không biết tên.
Cô nghi ngờ nhìn đám người mặc toàn đồ cổ trang kia hùng hổ đi tới trước mặt mình, hoàn toàn không tìm được nổi một người bình thường. Chính xác mà nói thì ở đây còn không hề có lấy một người mặc trang phục hiện đại, cắt tóc ngắn hoặc là các loại uốn xoăn điển hình chứ đừng nói gì đến máy quay phim.
"Đây không phải là Bùi Sắt sao? Quỷ ở đâu ra!" Đi tới trước mặt Xuyên Nguyệt, Bùi tướng đương triều Bùi Vĩnh Ngôn cẩn thận nhìn cô, sau đó nghiêm nghị quay lại trách mắng Hoa Ngọc Niệm sau lưng.
Phương tẩu mặc áo gai vải thô đứng bên cạnh Hoa Ngọc Niệm nghe vậy thì khóe miệng run rẩy, bà ta lén lút nhìn Xuyên Nguyệt vẫn đang tốt lành một lúc lâu, sau đó mới kéo Hoa Ngọc Niệm còn đang bị dọa cho chưa kịp hồi hồn: "Phu nhân, hình như là người!"
Hoa Ngọc Niệm rõ ràng là sửng sốt một chút, lúc này mới không chắc chắn nhìn Xuyên Nguyệt: "Ý của ngươi là......"
Bà không dám nói ra hai chữ "chưa chết", lại thấy Phương tẩu nặng nề gật đầu một cái: "Là người!"
"Không phải ngày mai sẽ phải xuất giá à, sao con lại ở đây, lại còn biến thành thế này?" Bùi Vĩnh Ngôn cau mày quát lớn, hiển nhiên là rất bực bội với bộ dáng dơ dáy bẩn thỉu của cô.
Xuyên Nguyệt chu môi, đang muốn nói chuyện lại thấy Hoa Ngọc Niệm vốn đang sợ hãi đã sớm khôi phục vẻ mặt thản nhiên, thong dong bước nhanh về phía trước: "Lão gia, xem ra chuyện này là thiếp thân hoa mắt nhìn lầm rồi, lão gia ngài trở về trước, chuyện của Sắt nhi để thiếp xử lí là được rồi!"
Bùi Vĩnh Ngôn khó chịu nhìn về phía nàng nghiêm nghị nói: "Không có chuyện gì thì cũng đừng bé xé ra to, còn nữa, chuyện ngày mai liên quan tới an nguy của cả Tướng phủ chúng ta, tuyệt đối không thể có nhầm lẫn gì!"
"Lão gia yên tâm, nhất định thiếp thân sẽ để Sắt nhi ăn mặc xinh đẹp bước lên kiệu hoa!"
"Ừ!" Lúc này Bùi Vĩnh Ngôn mới hơi gật đầu, nhìn chằm chằm Xuyên Nguyệt một lúc, xoay người trở về con đường cũ.
Đợi một đám người tản đi, cả khu vườn chỉ còn lại ba người Xuyên Nguyệt, Phương tẩu và Hoa Ngọc Niệm.
Ánh mắt của Xuyên Nguyệt không ngừng đảo qua hai người kia, một lúc lâu sau mới giấu đi vẻ kì quái trong mắt: "Nơi này là Trung Quốc sao?"
"Trung cái đầu ngươi, tiện nhân lại dám giả chết trêu ta!" Phương tẩu vừa nói vừa dùng sức cấu lưng Xuyên Nguyệt Hậu, đau tới mức Xuyên Nguyệt nhảy cẫng lên.
"Bà già đáng chết, bà làm gì đấy!" Cô đã nói rồi, trong đời cô ghét nhất việc người khác mắng cô là "tiện nhân" , hôm nay thật xui xẻo, vậy mà lại gặp được hết một tới hai, hết hai tới ba*. Cô trợn mắt nhìn! (*Xuyên Nguyệt bị quản lí mắng tiện nhân, sau đó lại bị Phương tẩu mắng tiện nhân)
Bình luận facebook