Chương 3: Trừng trị ác phụ, tức giận đánh gia đinh
Edit: Tử Liên Hoa 1612
"Còn dám mạnh miệng à!” Phương tẩu chuẩn bị quăng thêm một cái tát nữa, lại không ngờ được cổ tay bỗng tê rần, nha đầu chết tiệt kia vậy mà lại dám giữ chặt tay bà, không cho mà động đậy chút nào, Phương tẩu không thể tin mà trợn to hai mắt.
Lúc trước đánh nhau với bà cô quản lí tới thời mãn kinh là do cô không chú ý nên mới trượt chân rơi xuống, nếu không với thân phận là con gái của huấn luyện viên Taekwondo, sao cô có thể thảm hại như vậy.
"Tốt nhất là bà thật thà cho tôi!" Xuyên Nguyệt vung mạnh tay, Phương tẩu theo động tác của cô lui về phía sau mấy bước.
"Chát!" Bị giáng cho một cái tát lên mặt, Xuyên Nguyệt bất ngờ không kịp chuẩn bị lập tức bị đánh tới ngây người, căm tức nhìn người dám đánh mình.
"Tiện nhân, ở đây từ khi nào tời lượt mày đánh trả!" Phụ nhân mặc áo gấm, khuôn mặt đoan trang này vậy mà lại đưa tay đánh cô, hơn nữa cái giọng nói chết tiệt kia còn giống y hệt bà cô quản lí tới thời mãn kinh nữa.
"Tôi nói rồi, đời này tôi ghét nhất việc bị người khác gọi là tiện nhân, giữ cái miệng của bà sạch sẽ một chút! Chát!" Cô bước lên một bước, hung hăng quăng một cái tát lên mặt người phụ nữ kia.
Vô duyên vô cớ lại bị hai kẻ thần kinh kia vừa đánh vừa mắng, dù cô có là thần tiên cũng không nhịn được.
"Phu nhân!" Phương tẩu kinh hãi đỡ lấy Hoa Ngọc Niệm, vẻ mặt không thể tin nói: "Phu nhân, người có đau không...... Ngay cả phu nhân mà ngươi cũng dám đánh, thật là nghịch thiên, hãy xem hôm nay Phương tẩu ta dạy dỗ ngươi thế nào!"
Phương tẩu vung tay lao lên một bước, Xuyên Nguyệt nhìn chằm chằm động tác trên tay của bà ta, lui về phía sau một bước. Nhằm đúng lúc Phương tẩu dồn toàn lực nhao đầu về phía trước, Xuyên Nguyệt nhấc chân hung hăng đạp ngang hông bà ta, trực tiếp đánh ngã Phương tẩu.
"Phương tẩu!" Hoa Ngọc Niệm hiển nhiên không thể ngờ được, trong đôi mắt hừng hực lửa giận giờ tràn đầy vẻ khó tin.
"Bùi Sắt, đừng tưởng rằng ngươi tới đương Kỳ làm vương phi là có thể kiêu ngạo, một ngày ngươi còn chưa bước khỏi cửa chính Tướng phủ thì một ngày còn là thứ nữ hèn mọn trong nhà này, người tới, mau trói nó lại!"
Mấy gia đinh đang đứng ở xa trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này nghe vậy thì chạy tới muốn trói Xuyên Nguyệt.
Nhìn đám người khí thế hung hãn trước mặt, Xuyên Nguyệt thấy một kẻ thì đạp một phát, sau mấy hiệp, trên đất đã ngổn ngang lộn xộn bốn năm kẻ, mà Hoa Ngọc Niệm và Phương tẩu đứng một bên đã sớm kinh sợ tới mức không nói nên lời rồi.
Người trước mắt này vẫn là Bùi Sắt nhu nhược yếu đuối trước kia sao?
Sao đột nhiên nàng ta lại khỏe như vậy, ngay cả bốn, năm tên gia đinh mạnh khỏe cũng có thể đánh gục?
Vuốt vuốt nắm đấm bị đau, Xuyên Nguyệt lạnh lùng liếc hai người đang đỡ nhau kia một cái, tiêu sái xoay người.
Cho đến khi không còn nghe thấy sau lưng có âm thanh gì nữa cô mới dừng bước, vẻ mặt vô cùng nặng nề.
Trong lòng có dự cảm xấu gần như muốn xông ra, từ sau khi tỉnh lại tới giờ, từng chuyện đều không ngừng nhắc nhở cô không có bất cứ thứ gì là chuyện đùa. Thậm chí lúc cô gạt ngã những gia đinh kia, cô còn nghe thấy người phụ nữ mặc áo gai vải thô vừa kêu "phu nhân" vừa lùi lại.
Phu nhân?
Đó không phải là xưng hô ở cổ đại sao?
Còn có phụ nhân kia gọi cô là Bùi Sắt! Đợi chút...... Cô chợt cúi đầu nhìn thoáng qua người mình một cái, mặc dù dơ dáy bẩn thỉu nhưng vậy mà cũng là quần áo cổ trang, cô bước nhanh qua hành lang chín khúc trước mặt đi tới chỗ hồ nước cách đó không xa. Cô không chút do dự ngồi xổm xuống, sau đó sắc mặt trắng bệch ngã ngồi xuống đất.
Khuôn mặt trong nước kia không phải gương mặt vốn có của cô.
Thì ra linh cảm là thật, cô xuyên qua rồi hả?
Chương 4: Nỗ lực bảo vệ thân tỷ tỷ*, trừng trị ác nô
(*Chị gái ruột)
Edit+beta: Tử Liên Hoa 1612
Hiện thực tàn khốc khiến não nàng nháy mắt trống rỗng, ngẩng đầu nhìn sân nhỏ xa lạ, bầu trời xa lạ, trong lòng nàng chỉ còn tuyệt vọng.
Vô duyên vô cớ, làm sao nàng lại đến một thế giới lạ lẫm thế này?
Ba mẹ, bạn bè, A Thành......
Rốt cuộc không thể trở về...... Sao?
"A Sắt —" Đột nhiên có một tiếng hét to đánh tan tất cả suy nghĩ của nàng.
Chưa kịp lau hết nước mắt trên mặt, chỉ thấy cách đó không xa có một đám người đi về phía nàng, có mấy người còn đang giữ chặt một tiểu cô nương chừng mười lăm mười sáu tuổi. Hình như nàng ấy quen biết nàng, tiếng hét vừa rồi là do nàng ấy phát ra.
Bùi Sắt hơi nhíu mày.
"Nha đầu chết tiệt kia, để xem bây giờ ngươi còn kiêu ngạo kiểu gì, nó chính là thân tỷ tỷ của ngươi, đừng nói ngay cả thân tỷ tỷ của mình ngươi cũng không để ý!" Phương tẩu hả hê nhìn nàng, Hoa Ngọc Niệm đứng bên cạnh cũng tỏ vẻ uy nghiêm, giống như lần này đã có thể chế ngự nàng một cách chặt chẽ.
Trong lòng Bùi Sắt hơi trầm xuống một cái, lập tức hiểu rõ chuyện này.
Có lẽ, nàng kia chính là tỷ tỷ ruột của thân thể này, mà tên của nàng ở thế giới này là Bùi Sắt, hình như là còn sắp lấy chồng ở xa, trở thành vương phi gì đó, còn nơi này...... Là tướng phủ.
Trong lòng trong nháy mắt hiểu được, nàng cũng trở nên thông suốt.
"Phu nhân người đại nhân có đại lượng*, kính xin người thả tỷ tỷ ra trước, vừa rồi là do Sắt Nhi hồ đồ, có chuyện gì chúng ta cùng bàn bạc!" (*người lớn phải biết rộng lượng)
Nàng hơi hơi mỉm cười, Hoa Ngọc Niệm lạnh lùng nhìn nàng một lúc lâu, cười lạnh nói: "Giữa ta và ngươi có gì đâu mà phải bàn bạc, ngươi chỉ cần nói có đồng ý xuất giá hay không? Nếu không đồng ý, ta lập tức sẽ bắt tỷ muội các ngươi cùng nhau chịu tội!"
Bùi Sắt khẽ liếc về nơi ban đầu tỉnh lại. Nhốt vào phòng chứa củi sao? Nàng cười lạnh trong lòng.
"Sắt Nhi đồng ý là được rồi."
"Ngươi thật sự đồng ý?" Phu nhân kia nghe vậy, trên mặt lộ vẻ mừng như điên, có lẽ lúc trước Bùi Sắt đã khiến bà ta tốn không ít công sức.
"Đương nhiên, như vậy, phu nhân có thể thả tỷ tỷ ra chưa?"
Hoa Ngọc Niệm nghiêm mặt, nhìn Bùi Nhiên bị gia đinh túm trong tay giống như một mớ rách nhứ một cái, cuối cùng nhả lời: "Thả nó ra!"
Vừa được tự do, Bùi Nhiên lập tức chạy tới chỗ Bùi Sắt, quan sát nàng từ trên xuống dưới một lần, hốc mắt đỏ bừng nói: "A Sắt, đều là tỷ có lỗi với muội, tỷ không che chở được cho muội mới để cho muội bị uất ức thế này!"
Nàng ấy khóc đến đau lòng muốn chết, Bùi Sắt thấy cũng không nhịn được đỏ mắt, rõ ràng không phải nàng muốn nhưng tuyệt vọng trong lòng lại ép nàng phải nói ra lời.
"Tỷ tỷ đừng khóc nữa, tỷ mau mau nói cho muội biết, ở đây là nước nào?" Nhịn đau, nàng đè nước mắt xuống vội vội vàng vàng bắt đầu hỏi han Bùi Nhiên.
Hiển nhiên Bùi Nhiên bị nàng hỏi cho mù mờ, máy móc nói: "Kình quốc."
Kình quốc? Trong lịch sử có quốc gia này sao?
"Vậy chúng ta đang ở đâu?"
"Tướng phủ." Bùi Nhiên đương nhiên đáp.
"Không phải, muội muốn nói, chỗ chúng ta đang ở là chỗ nào Kình quốc?"
"... ... Ly đô." Bùi Nhiên có chút hốt hoảng nhìn nàng, một hồi lâu sau mới lo lắng hỏi: "A Sắt, có phải bọn họ làm gì muội không?"
Nàng ấy hỏi một câu như vậy, Bùi Sắt không đáp lại mà sắc mặt trở nên trắng bệch. Bùi Nhiên kinh hoảng, đang muốn nói gì lại thấy Bùi Sắt nở nụ cười khổ, sau đó lại hỏi: "Thân phận của muội là gì?"
Thấy vẻ mặt nàng khác thường như vậy, Bùi Nhiên không dám hỏi nguyên do, chỉ đành phải đáp lại: "Ngày xưa hai tỷ muội chúng ta là thứ nữ trong Tướng phủ, năm năm trước mẫu thân đã qua đời, chỉ có hai tỷ muội chúng ta sống nương tựa lẫn nhau. Muội là Tĩnh Hòa công chúa do hoàng thượng hạ chỉ ngự phong, sắp lấy chồng ở xa Kỳ quốc, trở thành Tấn vương phi."
Bùi Sắt nghe xong những lời này, trong lòng suy nghĩ hồi lâu, bên kia đã nghe Hoa Ngọc Niệm nói: "Phương tẩu, nhốt chúng vào phòng chứa củi, ngày mai lúc xuất giá mới được thả ra, tránh cho có sơ xuất gì!"
Gia đinh tuân lệnh muốn tới bắt người, Bùi Nhiên lại sống chết không chịu di chuyển: "Hoa Ngọc Niệm, ngày xưa bà gây khó khăn đủ đường mẫu thân ta, nay mẫu thân đã mất, bà lại hành hạ A Sắt. Bà thật độc ác, A Sắt đã bị bà biến thành bộ dáng này rồi, chẳng lẽ bà còn không chịu dừng tay? Hôm nay, dù có chết ta cũng sẽ không để các người nhốt A Sắt vào nơi không thấy mặt trời kia!"
"Nha đầu chết tiệt kia, còn dám cứng miệng như vậy! Kéo vào!" Phương tẩu ra lệnh một tiếng, mấy tên gia đinh đã tới kéo Bùi Nhiên ngăn trước Bùi Sắt đi, Bùi Nhiên thấy không tránh thoát được, cúi đầu cắn xuống cánh tay một tên gia đinh, gia đinh kia bị đau, lập tức quăng một bạt tai tới. Bùi Nhiên vội vàng không kịp chuẩn bị, lập tức liền bị đánh ngã xuống đất, khóe môi rỉ ra tia máu.
"Tỷ tỷ?"
Bùi Sắt nhìn cảnh này khiếp sợ không thôi. Nàng vội vã đỡ Bùi Nhiên dậy, hung dữ nhìn về phía tên gia đinh vừa ra tay, gia đinh kia bị ánh mắt của nàng uy hiếp, không tự chủ lui hai bước, ngay sau đó nhìn đồng bạn một cái, lại cảm thấy mình quá mất mặt mũi, lập tức lấy can đảm quát lên: "Nhìn cái gì mà nhìn, cũng chỉ là một thứ nữ hèn mọn, đánh các ngươi ta còn ngại tay mình bị thương!"
"Bốp!" Bùi Sắt đấm lên mặt hắn một phát, Bùi Nhiên đứng cạnh vội vội vàng vàng đè tay Bùi Sắt lại: "A Sắt......"
"Phu nhân, thân là đương gia chủ mẫu của Tướng phủ, chẳng lẽ đối với loại nô tài dĩ hạ phạm thượng này làm như không thấy?" Bùi Sắt đánh xong thì vỗ vỗ tay, thản nhiên nhìn về phía Hoa Ngọc Niệm.
Không ngờ được nàng lại hỏi như vậy, mặt mũi Hoa Ngọc Niệm cứng đờ, tùy tiện nói: "Là các ngươi vượt qua khuôn phép trước, gia đinh cũng chỉ là thay ta ra tay mà thôi."
"Hả? Phu nhân nói như vậy, Sắt Nhi càng cảm thấy kỳ quái, lại không nói hắn có tư cách thay thế phu nhân hay không, cho dù là có, muốn đánh người của Bổn cung, Bổn cung có đồng ý chưa?"
Bình luận facebook