Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-102
Chương 102: YÊU EM, LÀ YÊU MỌI THỨ VỀ EM! [8]
Sở Lạc Ninh và các anh em xem đoạn video mà Lữ đoàn trưởng phát, trong đó có ảnh chụp, có cả những hình ảnh không quá sắc nét.
“Đây là đám người trước kia, quy mô không lớn lắm, nhưng tên này là3cố vấn của căn cứ, là một kẻ rất biết cách dụ địch theo mình, cho nên trong hàng ngũ của hắn ta gần như không tồn tại hiện tượng gián điệp. Lúc trước người của chúng ta cũng bị hắn ta xúi0giục. Kẻ cầm đầu là người nước Z, tên thường gọi là Chó Vàng, anh Cẩu.”
“Chó Vàng?” Sở Lạc Ninh nhíu mày. “Là kẻ lúc trước tấn công chị Niệm Niệm?” An Hinh Duyệt nhìn về phía Sở Lạc Ninh.
Sở Lạc Ninh nheo5mắt nhìn ảnh chụp.
“Kẻ này lúc trước từng xuất hiện ở thành phố A, nhưng ba năm trước đã để xông mất, mấy năm nay không có ai bắt được.” Lữ đoàn trưởng nói, “Chính là Chó Vàng mà hai người nói tới.”4“Nhưng tôi cảm thấy, kẻ đáng sợ hơn cả là cố vấn bên cạnh gã, loại người nào cũng dụ dỗ được, hắn ta là phù thủy à?” Chim Chọi chậc chậc vài tiếng. An Hinh Duyệt quay đầu nhìn Chim Chọi ngồi9sau lưng mình, cô nói, “Từ góc độ tâm lý học, sâu thẳm trong nội tâm mỗi người đều tồn tại một thứ như tử huyệt, chỉ cần tìm được nó, tôi hoàn toàn có thể lật đổ tín ngưỡng hiện tại của anh.” “Khủng khiếp thế à?” Khóe miệng Chim Chọi co giật.
An Hinh Duyệt gật đầu, cô học cái này mà. Sở Lạc Ninh vẫn nheo mắt nhìn bức ảnh trên đó, dường như đang cố gắng ghim hết những kẻ kia vào não mình.
“Tôi nhớ ra rồi.” An Hinh Duyệt bỗng thốt lên, sau đó đứng dậy, dùng máy tính tìm hình ảnh của một người, khi bức ảnh của kẻ đó hiện ra trên màn hình, Sở Lạc Ninh khẽ nhướng mày, đúng là vợ anh có khác.
“Sách Đạp Mục, chuyên gia nghiên cứu tâm lý tội phạm nổi tiếng, trước kia tôi từng học giờ dạy của hắn ta.”
“Thời đại này, quả nhiên không phải sợ đám lưu manh, chỉ sợ lưu manh có văn hóa, tên nào cũng là thành phần trí thức cao cấp cả.”
“Bởi vì nếu không cao cấp, chưa ra tay đã bị người ta xử đẹp rồi.” Sở Lạc Ninh thản nhiên lên tiếng, đọc tư liệu của chuyên gia kia.
“Người này thực sự rất biết cách tìm ra điểm yếu của đối thủ. Nghe nói những tội phạm từng nói chuyện với hắn ta đều tự động nhận tội.” An Hinh Duyệt quay về vị trí của mình, vừa đi vừa nói với họ. “Khủng khiếp đến thế cơ á?” Mắt To trợn tròn đôi mắt to của mình, không thể tin nổi.
An Hinh Duyệt khẽ nhún vai, “Khủng khiếp nhất là, sở thích lớn nhất của hắn ta chính là...” An Hinh Duyệt nói rồi lướt mắt nhìn các anh em, “Dung mạo của mấy người rất khá đó.”
“Đậu...” Ba Sứt nhảy dựng, chỉ tay vào mặt Sở Lạc Ninh và gào lên, “Lão Đại chắc chắn được chọn đầu tiên, anh ấy còn đẹp hơn cả phụ nữ nữa.”
An Hinh Duyệt: “...”
Sở Lạc Ninh: “...”
An Hinh Duyệt lạnh lùng liếc Sở Lạc Ninh, “Hủy dung đi thôi.” Ánh mắt của cô như thể Sở Lạc Ninh là người nguy hiểm nhất vậy.
Sở Lạc Ninh thản nhiên nhìn vợ mình, “Không được đâu, không có tài cán gì cả, phải dựa bản mặt này để kiếm cơm.”
An Hinh Duyệt đẹp cho anh một phát, cái tên mặt dày như cái thớt này.
“Được rồi, tóm lại là như vậy đấy, những chuyện khác không có gì cần bổ sung thì giải tán đi, giải tán.” Sở Lạc Ninh nói, anh đứng thẳng dậy đi ra ngoài.
Nếu như anh không nhìn nhầm, kẻ đã theo dõi anh vài ngày trước chính là tên chuyên gia gì gì đó này.
Xem ra hắn ta thực sự “chấm” anh rồi.
An Hinh Duyệt nheo mắt, theo Sở Lạc Ninh ra ngoài. Hai người ra đến bên ngoài, An Hinh Duyệt chạy tới trước mặt anh, nhìn thẳng vào mắt anh và hỏi, “Anh sao the?”
Sở Lạc Ninh nhíu mày, “Không sao.”
“Anh lừa ai hả?” An Hinh Duyệt không tin, cô chặn đường anh lần nữa.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Lạc Ninh và các anh em xem đoạn video mà Lữ đoàn trưởng phát, trong đó có ảnh chụp, có cả những hình ảnh không quá sắc nét.
“Đây là đám người trước kia, quy mô không lớn lắm, nhưng tên này là3cố vấn của căn cứ, là một kẻ rất biết cách dụ địch theo mình, cho nên trong hàng ngũ của hắn ta gần như không tồn tại hiện tượng gián điệp. Lúc trước người của chúng ta cũng bị hắn ta xúi0giục. Kẻ cầm đầu là người nước Z, tên thường gọi là Chó Vàng, anh Cẩu.”
“Chó Vàng?” Sở Lạc Ninh nhíu mày. “Là kẻ lúc trước tấn công chị Niệm Niệm?” An Hinh Duyệt nhìn về phía Sở Lạc Ninh.
Sở Lạc Ninh nheo5mắt nhìn ảnh chụp.
“Kẻ này lúc trước từng xuất hiện ở thành phố A, nhưng ba năm trước đã để xông mất, mấy năm nay không có ai bắt được.” Lữ đoàn trưởng nói, “Chính là Chó Vàng mà hai người nói tới.”4“Nhưng tôi cảm thấy, kẻ đáng sợ hơn cả là cố vấn bên cạnh gã, loại người nào cũng dụ dỗ được, hắn ta là phù thủy à?” Chim Chọi chậc chậc vài tiếng. An Hinh Duyệt quay đầu nhìn Chim Chọi ngồi9sau lưng mình, cô nói, “Từ góc độ tâm lý học, sâu thẳm trong nội tâm mỗi người đều tồn tại một thứ như tử huyệt, chỉ cần tìm được nó, tôi hoàn toàn có thể lật đổ tín ngưỡng hiện tại của anh.” “Khủng khiếp thế à?” Khóe miệng Chim Chọi co giật.
An Hinh Duyệt gật đầu, cô học cái này mà. Sở Lạc Ninh vẫn nheo mắt nhìn bức ảnh trên đó, dường như đang cố gắng ghim hết những kẻ kia vào não mình.
“Tôi nhớ ra rồi.” An Hinh Duyệt bỗng thốt lên, sau đó đứng dậy, dùng máy tính tìm hình ảnh của một người, khi bức ảnh của kẻ đó hiện ra trên màn hình, Sở Lạc Ninh khẽ nhướng mày, đúng là vợ anh có khác.
“Sách Đạp Mục, chuyên gia nghiên cứu tâm lý tội phạm nổi tiếng, trước kia tôi từng học giờ dạy của hắn ta.”
“Thời đại này, quả nhiên không phải sợ đám lưu manh, chỉ sợ lưu manh có văn hóa, tên nào cũng là thành phần trí thức cao cấp cả.”
“Bởi vì nếu không cao cấp, chưa ra tay đã bị người ta xử đẹp rồi.” Sở Lạc Ninh thản nhiên lên tiếng, đọc tư liệu của chuyên gia kia.
“Người này thực sự rất biết cách tìm ra điểm yếu của đối thủ. Nghe nói những tội phạm từng nói chuyện với hắn ta đều tự động nhận tội.” An Hinh Duyệt quay về vị trí của mình, vừa đi vừa nói với họ. “Khủng khiếp đến thế cơ á?” Mắt To trợn tròn đôi mắt to của mình, không thể tin nổi.
An Hinh Duyệt khẽ nhún vai, “Khủng khiếp nhất là, sở thích lớn nhất của hắn ta chính là...” An Hinh Duyệt nói rồi lướt mắt nhìn các anh em, “Dung mạo của mấy người rất khá đó.”
“Đậu...” Ba Sứt nhảy dựng, chỉ tay vào mặt Sở Lạc Ninh và gào lên, “Lão Đại chắc chắn được chọn đầu tiên, anh ấy còn đẹp hơn cả phụ nữ nữa.”
An Hinh Duyệt: “...”
Sở Lạc Ninh: “...”
An Hinh Duyệt lạnh lùng liếc Sở Lạc Ninh, “Hủy dung đi thôi.” Ánh mắt của cô như thể Sở Lạc Ninh là người nguy hiểm nhất vậy.
Sở Lạc Ninh thản nhiên nhìn vợ mình, “Không được đâu, không có tài cán gì cả, phải dựa bản mặt này để kiếm cơm.”
An Hinh Duyệt đẹp cho anh một phát, cái tên mặt dày như cái thớt này.
“Được rồi, tóm lại là như vậy đấy, những chuyện khác không có gì cần bổ sung thì giải tán đi, giải tán.” Sở Lạc Ninh nói, anh đứng thẳng dậy đi ra ngoài.
Nếu như anh không nhìn nhầm, kẻ đã theo dõi anh vài ngày trước chính là tên chuyên gia gì gì đó này.
Xem ra hắn ta thực sự “chấm” anh rồi.
An Hinh Duyệt nheo mắt, theo Sở Lạc Ninh ra ngoài. Hai người ra đến bên ngoài, An Hinh Duyệt chạy tới trước mặt anh, nhìn thẳng vào mắt anh và hỏi, “Anh sao the?”
Sở Lạc Ninh nhíu mày, “Không sao.”
“Anh lừa ai hả?” An Hinh Duyệt không tin, cô chặn đường anh lần nữa.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook