Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-101
Chương 101: YÊU EM, LÀ YÊU MỌI THỨ VỀ EM![7]
Sở Lạc Ninh tu một ngụm nước, “Cô ấy là con gái, trong chiến tranh, quân địch sẽ nhắm vào cô ấy đầu tiên, bởi vì bản thân phụ nữ đã đại diện cho sự yếu ớt!” Sở Lạc Ninh nói. Nhìn cô gái đang cúi đầu bên đó, anh lại một3lần nữa hối hận về quyết định của mình.
Mỗi lần gặp cô, anh chưa bao giờ có quyết định đúng đắn cả. “Nếu đã quyết định để chị dâu gia nhập rồi thì cậu nói chuyện đàng hoàng với chị dâu đi, không cần thiết phải nóng nảy như vậy, cậu huấn0luyện, chỉ mặt đám người ngoài chúng tôi mắng thì còn được, chứ cô ấy chỉ là con gái, liệu có chịu nổi không?” Chim Chọi tựa người vào gốc cây, nhìn Sở Lạc Ninh đang nhíu mày, “Trên thế gian này, không có mấy ai vì cậu mà làm được đến5bước này đâu, đừng ép người ta đi mất mới hối hận.” “Bao nhiêu năm rồi, vẫn nhớ cô ấy à?” Sở Lạc Ninh quay đầu nhìn Chim Chọi, hỏi thẳng vào vấn đề.
“Nhớ thì sao chứ, cô ấy kết hôn rồi, cũng có con nhỏ ba tuổi rồi, có cái gì4để nhớ nữa.”Chim Chọi bật cười trào phúng, nhiều năm trước, cũng có một cô gái tình nguyện làm bộ đội đặc chủng vì anh ta, nhưng lại bị anh ta gat ra.
“Thăng hàm lên Thiếu tá rồi.” Sở Lạc Ninh trầm giọng nói.
“Ừm.” Chim Chọi hơi cúi đầu, che giấu vẻ9mất mát trong ánh mắt.
Sở Lạc Ninh cũng không nói gì thêm, anh đứng dậy, đặt bình nước xuống, đi về phía An Hinh Duyệt. Mắt To và Ba Sứt thấy Sở Lạc Ninh bước tới, cả hai hé miệng định nói gì đó, sau cùng chỉ đi mất. An Hinh Duyệt hơi ngẩng lên, liếc nhìn anh rồi lại cụp mắt xuống. “Đang trách anh mắng em à?” Sở Lạc Ninh điềm đạm hỏi. An Hinh Duyệt khẽ ngẩng lên lần nữa, liếc xéo anh, cuối cùng giơ chân đá đá hòn đá bên cạnh mình. “Em làm sai anh có thể nói chuyện tử tế với em mà, tại sao phải mắng em như mắng con cháu anh vậy?” An Hinh Duyệt lí nhí nói, giọng đầy ấm ức. Sở Lạc Ninh vẫn giữ một khoảng cách nhất định với cô, cúi đầu nhìn cô, sau đó thở dài, “Miên Miên, em phải biết rằng, việc em gia nhập khiến anh thấy áp lực hơn em nhiều.”
Bởi vì đây là cô gái của anh, nếu như xảy ra vấn đề dù chỉ một chút xíu thôi, lỗi lầm cũng thuộc về anh.
Cho nên anh không dám lơi là.
An Hinh Duyệt vẫn cúi đầu, nhưng trong lòng cô hiểu được áp lực của anh. Mấy ngày hôm nay, tất cả căng thẳng của anh đến từ một người mới gia nhập như cô. Anh không thể dùng thái độ của một đội trưởng thực thụ để đối diện với cô. “Em sẽ không làm khó anh đâu.” An Hinh Duyệt nói nhỏ, bộ đồng phục huấn luyện vừa dày vừa nặng dính trên người, có cảm giác nhớp nháp, rất khó chịu. Sở Lạc Ninh đưa tay xoa đầu cô, “Nghỉ ngơi nửa tiếng đồng hồ, lát nữa sẽ tiếp tục.”
An Hinh Duyệt gật đầu, hai tay siết chặt, sau này nhất định cô phải cẩn thận hơn, tỉ mỉ hơn.
Sau lần An Hinh Duyệt bị mắng, các anh em Mắt To càng có lòng giúp đỡ An Hinh Duyệt hơn. Vì cảm kích, An Hinh Duyệt cũng càng cố gắng tiếp xúc và gần gũi với họ, tính tình Sở Lạc Ninh cũng đỡ hơn, ít nhất không còn hở ra là mắng mỏ như trước nữa.
Kỳ huấn luyện kéo dài một tháng kết thúc, họ cũng đã ăn kha khá món ăn dân dã trên núi.
Sau đó Sở Lạc Ninh phát hiện ra một điều, vợ anh càng ngày càng ra dáng đàn ông. Bây giờ cô có thể quàng vai bá cố tán gẫu với các anh em của anh rồi.
một góc ở người khác không thấy được, Sở Lạc Ninh lại tặng cho mình một cái tát thật mạnh thật đau, đúng là ngu quá mà, nhục thật!
Đúng lúc này, Lữ đoàn trưởng báo với họ đã có tin tức về tổ chức kia.
Đám người đang nô đùa lập tức dừng mọi động tác, theo Lữ đoàn trưởng đi vào phòng họp.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Lạc Ninh tu một ngụm nước, “Cô ấy là con gái, trong chiến tranh, quân địch sẽ nhắm vào cô ấy đầu tiên, bởi vì bản thân phụ nữ đã đại diện cho sự yếu ớt!” Sở Lạc Ninh nói. Nhìn cô gái đang cúi đầu bên đó, anh lại một3lần nữa hối hận về quyết định của mình.
Mỗi lần gặp cô, anh chưa bao giờ có quyết định đúng đắn cả. “Nếu đã quyết định để chị dâu gia nhập rồi thì cậu nói chuyện đàng hoàng với chị dâu đi, không cần thiết phải nóng nảy như vậy, cậu huấn0luyện, chỉ mặt đám người ngoài chúng tôi mắng thì còn được, chứ cô ấy chỉ là con gái, liệu có chịu nổi không?” Chim Chọi tựa người vào gốc cây, nhìn Sở Lạc Ninh đang nhíu mày, “Trên thế gian này, không có mấy ai vì cậu mà làm được đến5bước này đâu, đừng ép người ta đi mất mới hối hận.” “Bao nhiêu năm rồi, vẫn nhớ cô ấy à?” Sở Lạc Ninh quay đầu nhìn Chim Chọi, hỏi thẳng vào vấn đề.
“Nhớ thì sao chứ, cô ấy kết hôn rồi, cũng có con nhỏ ba tuổi rồi, có cái gì4để nhớ nữa.”Chim Chọi bật cười trào phúng, nhiều năm trước, cũng có một cô gái tình nguyện làm bộ đội đặc chủng vì anh ta, nhưng lại bị anh ta gat ra.
“Thăng hàm lên Thiếu tá rồi.” Sở Lạc Ninh trầm giọng nói.
“Ừm.” Chim Chọi hơi cúi đầu, che giấu vẻ9mất mát trong ánh mắt.
Sở Lạc Ninh cũng không nói gì thêm, anh đứng dậy, đặt bình nước xuống, đi về phía An Hinh Duyệt. Mắt To và Ba Sứt thấy Sở Lạc Ninh bước tới, cả hai hé miệng định nói gì đó, sau cùng chỉ đi mất. An Hinh Duyệt hơi ngẩng lên, liếc nhìn anh rồi lại cụp mắt xuống. “Đang trách anh mắng em à?” Sở Lạc Ninh điềm đạm hỏi. An Hinh Duyệt khẽ ngẩng lên lần nữa, liếc xéo anh, cuối cùng giơ chân đá đá hòn đá bên cạnh mình. “Em làm sai anh có thể nói chuyện tử tế với em mà, tại sao phải mắng em như mắng con cháu anh vậy?” An Hinh Duyệt lí nhí nói, giọng đầy ấm ức. Sở Lạc Ninh vẫn giữ một khoảng cách nhất định với cô, cúi đầu nhìn cô, sau đó thở dài, “Miên Miên, em phải biết rằng, việc em gia nhập khiến anh thấy áp lực hơn em nhiều.”
Bởi vì đây là cô gái của anh, nếu như xảy ra vấn đề dù chỉ một chút xíu thôi, lỗi lầm cũng thuộc về anh.
Cho nên anh không dám lơi là.
An Hinh Duyệt vẫn cúi đầu, nhưng trong lòng cô hiểu được áp lực của anh. Mấy ngày hôm nay, tất cả căng thẳng của anh đến từ một người mới gia nhập như cô. Anh không thể dùng thái độ của một đội trưởng thực thụ để đối diện với cô. “Em sẽ không làm khó anh đâu.” An Hinh Duyệt nói nhỏ, bộ đồng phục huấn luyện vừa dày vừa nặng dính trên người, có cảm giác nhớp nháp, rất khó chịu. Sở Lạc Ninh đưa tay xoa đầu cô, “Nghỉ ngơi nửa tiếng đồng hồ, lát nữa sẽ tiếp tục.”
An Hinh Duyệt gật đầu, hai tay siết chặt, sau này nhất định cô phải cẩn thận hơn, tỉ mỉ hơn.
Sau lần An Hinh Duyệt bị mắng, các anh em Mắt To càng có lòng giúp đỡ An Hinh Duyệt hơn. Vì cảm kích, An Hinh Duyệt cũng càng cố gắng tiếp xúc và gần gũi với họ, tính tình Sở Lạc Ninh cũng đỡ hơn, ít nhất không còn hở ra là mắng mỏ như trước nữa.
Kỳ huấn luyện kéo dài một tháng kết thúc, họ cũng đã ăn kha khá món ăn dân dã trên núi.
Sau đó Sở Lạc Ninh phát hiện ra một điều, vợ anh càng ngày càng ra dáng đàn ông. Bây giờ cô có thể quàng vai bá cố tán gẫu với các anh em của anh rồi.
một góc ở người khác không thấy được, Sở Lạc Ninh lại tặng cho mình một cái tát thật mạnh thật đau, đúng là ngu quá mà, nhục thật!
Đúng lúc này, Lữ đoàn trưởng báo với họ đã có tin tức về tổ chức kia.
Đám người đang nô đùa lập tức dừng mọi động tác, theo Lữ đoàn trưởng đi vào phòng họp.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook