Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-115
Chương 115: ĐỐI DIỆN VỚI NGUY CƠ BỊ HỦY HOẠI NHAN Sốc[1]
Không cần đối đầu với ba mẹ vợ, nhưng mức độ uy hiếp của ông bà còn căng thẳng hơn hai đối tượng
kể trên cộng lại. An Hinh Duyệt tươi cười nhìn Sở Lạc Ninh ngã vật ra giường, “Anh có thể không cần để tâm.” “Em muốn đi đâu thì em lăn đi chỗ đấy đi.” Sở Lạc Ninh vỗ nhẹ một cái lên đầu cô, sau đó kéo cô vào lòng. Bảo người ta lăn ra xa nhưng lại ôm người ta rất chặt, nói một đồng nghĩ một nẻo đến mức3này, e rằng không ai còn làm được như anh. Chính vì thế nên An Hinh Duyệt không thể nào không yêu người đàn ông này được. Hiếm hoi lắm hai người mới có thời gian rảnh rỗi, Sở Lạc Ninh liền kể về việc thuyết phục cậu trai gác cổng kia.
An Hinh Duyệt khẽ mím môi, “Sao anh có thể nói ra câu này được nhỉ, em vẫn còn nằm trên giường bệnh đấy, lương tâm của anh không thấy cắn rứt thật à?”
Sở Lạc Ninh đưa tay lên ôm ngực, sau đó0nghiêm túc nói, “Thực tế chứng minh, nó nóng nè, không lạnh đầu.” An Hinh Duyệt vỗ bụp một phát lên ngực anh, tặng cho anh một ánh mắt “tự hiểu đi” rồi nói, “Chỉ có điều em nghĩ người ta cũng biết rồi đấy, chưa biết chừng bây giờ đang chơi trò mai phục với anh cũng nên, anh tự giải quyết đi, đừng tìm em.”
Sở Lạc Ninh nghe vợ mình nói vậy, cảm thấy câu này cũng không sai. Tên nhóc kia khôn lắm, rất có khả năng bây giờ đang nghĩ5vậy thật.
Sở Lạc Ninh ở lại cùng An Hinh Duyệt một lúc rồi mới qua thăm Mắt To. Lúc này Mắt To vẫn chưa tỉnh, nhưng đã qua giai đoạn nguy hiểm, Ba Sứt luôn ở bên cạnh cậu ta. Sở Lạc Ninh giơ tay vỗ vai Ba sứt, “Được rồi, cũng không sao nữa rồi mà? Mắt To tỉnh dậy mà nhìn thấy đức hạnh này của cậu chắc lại ngất đi mất.”
“Cái mạng hèn này của tôi được Mắt To cứu về.” Ba Sứt nhìn Mắt To, không phải ủy mị gì,4chỉ như trần thuật lại một sự thật, sau này cậu sẽ càng trân trọng tính mạng của mình hơn, Mắt To là anh em vào sinh ra tử của cậu. “Cái gì mà cứu với không cứu, lên chiến trường, mạng của các anh em buộc chặt vào nhau.” Sở Lạc Ninh ngồi xuống sofa, “Mau về nghỉ ngơi đi, cậu cứ thức như thế, tôi không thừa hơi chọn thêm một tên Bốn Sứt nữa đâu.”
Ba Sứt ngẩng phắt lên, nghiến răng nghiến lợi đáp trả một câu, “Anh gắt quá đấy.”9Dám dùng cách này để ép cậu về nghỉ ngơi. Sở Lạc Ninh tươi cười nhìn Ba sứt rời khỏi phòng bệnh, có phải anh tàn nhẫn lần đầu đâu, có gì đáng kể nhỉ. Sau khi Ba sứt rời khỏi đó, Sở Lạc Ninh đứng dậy, đi tới bên cạnh giường, giơ chân đạp vào chân giường, “Được rồi, người ta đi rồi, cậu diễn cái gì nữa?” Mắt To ban đầu chỉ mở hé một mắt, không thấy Ba sút, sau đó mới mở bừng hai mắt, vỗ vỗ ngực mình mà nói, “Tôi sợ nhất là kiểu người như Ba Sứt, cứ như phải nhận người thân luôn ấy? Cũng may Lão Đại hiểu tôi, ha ha ha...”
Sở Lạc Ninh lạnh lùng nhìn anh, chỉ bỏ lại một câu “nghỉ ngơi cho tốt” rồi quay người đi luôn.
Mắt To không khỏi oán thầm. Anh đấy, anh ở bên cạnh với chị dâu mấy tiếng đồng hồ thì được, đến chỗ tôi chỉ để lại một câu vậy thôi hả?
Quả nhiên, đúng là phân biệt đối xử! Sở Lạc Ninh đi đến cửa, quay đầu nhìn Mắt To đang bừng bừng tức giận, anh chậc chậc vài tiếng, “Thái độ thể này là muốn làm vợ tôi đấy hả? Nếu cậu làm vợ tôi thì cậu cũng sẽ được đãi ngộ như vậy đấy.” Sau đó, An Hinh Duyệt vừa ra khỏi cửa định tới thăm Mắt To kinh hãi đứng ở cửa chớp mắt nhìn Sở Lạc Ninh vừa quay đầu lại.
“Gì, em bị bỏ rồi à? Lại còn vì một người đàn ông á?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Không cần đối đầu với ba mẹ vợ, nhưng mức độ uy hiếp của ông bà còn căng thẳng hơn hai đối tượng
kể trên cộng lại. An Hinh Duyệt tươi cười nhìn Sở Lạc Ninh ngã vật ra giường, “Anh có thể không cần để tâm.” “Em muốn đi đâu thì em lăn đi chỗ đấy đi.” Sở Lạc Ninh vỗ nhẹ một cái lên đầu cô, sau đó kéo cô vào lòng. Bảo người ta lăn ra xa nhưng lại ôm người ta rất chặt, nói một đồng nghĩ một nẻo đến mức3này, e rằng không ai còn làm được như anh. Chính vì thế nên An Hinh Duyệt không thể nào không yêu người đàn ông này được. Hiếm hoi lắm hai người mới có thời gian rảnh rỗi, Sở Lạc Ninh liền kể về việc thuyết phục cậu trai gác cổng kia.
An Hinh Duyệt khẽ mím môi, “Sao anh có thể nói ra câu này được nhỉ, em vẫn còn nằm trên giường bệnh đấy, lương tâm của anh không thấy cắn rứt thật à?”
Sở Lạc Ninh đưa tay lên ôm ngực, sau đó0nghiêm túc nói, “Thực tế chứng minh, nó nóng nè, không lạnh đầu.” An Hinh Duyệt vỗ bụp một phát lên ngực anh, tặng cho anh một ánh mắt “tự hiểu đi” rồi nói, “Chỉ có điều em nghĩ người ta cũng biết rồi đấy, chưa biết chừng bây giờ đang chơi trò mai phục với anh cũng nên, anh tự giải quyết đi, đừng tìm em.”
Sở Lạc Ninh nghe vợ mình nói vậy, cảm thấy câu này cũng không sai. Tên nhóc kia khôn lắm, rất có khả năng bây giờ đang nghĩ5vậy thật.
Sở Lạc Ninh ở lại cùng An Hinh Duyệt một lúc rồi mới qua thăm Mắt To. Lúc này Mắt To vẫn chưa tỉnh, nhưng đã qua giai đoạn nguy hiểm, Ba Sứt luôn ở bên cạnh cậu ta. Sở Lạc Ninh giơ tay vỗ vai Ba sứt, “Được rồi, cũng không sao nữa rồi mà? Mắt To tỉnh dậy mà nhìn thấy đức hạnh này của cậu chắc lại ngất đi mất.”
“Cái mạng hèn này của tôi được Mắt To cứu về.” Ba Sứt nhìn Mắt To, không phải ủy mị gì,4chỉ như trần thuật lại một sự thật, sau này cậu sẽ càng trân trọng tính mạng của mình hơn, Mắt To là anh em vào sinh ra tử của cậu. “Cái gì mà cứu với không cứu, lên chiến trường, mạng của các anh em buộc chặt vào nhau.” Sở Lạc Ninh ngồi xuống sofa, “Mau về nghỉ ngơi đi, cậu cứ thức như thế, tôi không thừa hơi chọn thêm một tên Bốn Sứt nữa đâu.”
Ba Sứt ngẩng phắt lên, nghiến răng nghiến lợi đáp trả một câu, “Anh gắt quá đấy.”9Dám dùng cách này để ép cậu về nghỉ ngơi. Sở Lạc Ninh tươi cười nhìn Ba sứt rời khỏi phòng bệnh, có phải anh tàn nhẫn lần đầu đâu, có gì đáng kể nhỉ. Sau khi Ba sứt rời khỏi đó, Sở Lạc Ninh đứng dậy, đi tới bên cạnh giường, giơ chân đạp vào chân giường, “Được rồi, người ta đi rồi, cậu diễn cái gì nữa?” Mắt To ban đầu chỉ mở hé một mắt, không thấy Ba sút, sau đó mới mở bừng hai mắt, vỗ vỗ ngực mình mà nói, “Tôi sợ nhất là kiểu người như Ba Sứt, cứ như phải nhận người thân luôn ấy? Cũng may Lão Đại hiểu tôi, ha ha ha...”
Sở Lạc Ninh lạnh lùng nhìn anh, chỉ bỏ lại một câu “nghỉ ngơi cho tốt” rồi quay người đi luôn.
Mắt To không khỏi oán thầm. Anh đấy, anh ở bên cạnh với chị dâu mấy tiếng đồng hồ thì được, đến chỗ tôi chỉ để lại một câu vậy thôi hả?
Quả nhiên, đúng là phân biệt đối xử! Sở Lạc Ninh đi đến cửa, quay đầu nhìn Mắt To đang bừng bừng tức giận, anh chậc chậc vài tiếng, “Thái độ thể này là muốn làm vợ tôi đấy hả? Nếu cậu làm vợ tôi thì cậu cũng sẽ được đãi ngộ như vậy đấy.” Sau đó, An Hinh Duyệt vừa ra khỏi cửa định tới thăm Mắt To kinh hãi đứng ở cửa chớp mắt nhìn Sở Lạc Ninh vừa quay đầu lại.
“Gì, em bị bỏ rồi à? Lại còn vì một người đàn ông á?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook