Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-116
Chương 116: ĐỐI MẶT VỚI NGUY CƠ BỊ HỦY HOẠI NHAN SẮC [2]
Mắt To cười như một con vịt già, khặc khặc khặc khặc, cười váng cả hành lang.
Sở Lạc Ninh khựng lại, mặt không biến sắc, “Ở quân doanh còn có việc, anh đi trước đây.” Nói rồi anh chạy trối chết.
Khóe miệng An Hinh Duyệt co giật. Cô bước vào3nhìn Mắt To đang cười đến mức vết thương cũng đau, sau đó giơ chân đá đá vào chân giường, “Vui gì mà vui, anh tự hào lắm đấy à!”
Mắt To cười đến mức chảy cả nước mắt, tít mắt lại, gật đầu, đúng là rất đáng tự hào đó!
Nhất0là dáng vẻ ban nãy của Lão Đại, đáng yêu chết đi được.
****
Thấm Tâm Viên chìm trong bầu không khí tĩnh mịch. Lúc này đang là giữa trưa, Mân Hinh vừa về đến nhà. Bà nội An ngồi chờ trong phòng khách. Thấy Mân Hinh bước vào cửa, bà vội5vàng đứng dậy, “Thế nào rồi? Vết thương có nghiêm trọng lắm không?” “Không có vấn đề gì lớn, vết thương ngoài da thôi, chiều nay là xuất viện được rồi ạ.” Mân Hinh đặt hộp cơm trong tay xuống, lại đỡ bà nội An ngồi xuống ghế, “Mẹ không4cần lo cho nó từ sáng đến tối như vậy, nó cũng có phải là trẻ con nữa đâu.”
“Con đó, làm mẹ nó, sao không thấy con lo lắng chút nào vậy, nó là con gái con cơ mà.” Bà nội An nhìn con dâu với vẻ không hài lòng,9“Một đứa con gái mà cứ nhất quyết đòi làm bộ đội vì Sở Lạc Ninh, thế mà con với Phong Dương còn thích thằng nhóc nhà họ Sở đấy, mẹ thấy thằng nhóc đó không có gì tốt cả.”
Mân Hinh khẽ cười, cô bước tới rót nước cho bà, “Con sẽ không nói đỡ cho thằng nhóc Lạc Ninh nữa, để mẹ đỡ phải thấy con không thương con gái mình, sau này mẹ sẽ hiểu thôi.”
Bà nội An hừ một tiếng, hiển nhiên không mấy để tâm tới lời con dâu nói. “Hai đứa làm cha làm mẹ mà không quan tâm đến con gái gì cả, năm đó con gái mẹ...”
“Mẹ, chuyện năm đó không ai mong muốn cả. Bây giờ Phong Phong cũng vì chuyện đó mà tự trách mình, mẹ hà tất phải nhắc những chuyện này mãi, hơn nữa mẹ nên tin tưởng, Miên Miên đi được những bước đường như hôm nay là vì nó có năng lực, có bản lĩnh, với cả nó muốn đi theo Lạc Ninh, con không thấy chuyện này có gì không tốt cả.” Mân Hinh ngồi xuống bên cạnh bà nội, lên tiếng khuyên giải.
“Cuối cùng mẹ cũng hiểu rồi, hai đứa thích thằng nhóc đó, mẹ có nói cái gì cũng thành trở ngại hạnh phúc của cháu gái mẹ đúng không?” Bà cụ nói rồi tức giận đứng dậy bỏ lên tầng.
Mân Hinh còn định nói gì đó, nhưng thấy bà nội An như vậy, chỉ hít một hơi thật sâu rồi đặt cái cốc lên bàn, đúng là có nói thế nào mẹ chồng cô cũng không chịu hiểu.
Cho nên chuyện này cứ để hai đứa kia tự giải quyết vậy.
Mân Hinh gọi điện thoại cho An Phong Dương, nói chuyện này cho An Phong Dương biết.
An Phong Dương cười khẽ, “Em vẫn không hiểu mẹ anh, em xem, anh còn chẳng dám nói gì, bây giờ nói chuyện với ba mẹ anh thì có khác gì đối đầu với lần với rồng đầu, đừng rảnh rỗi kiếm việc vào người nữa, chuyện này cứ để hai đứa nó tự giải quyết đi.”
Mân Hinh lại không yên tâm, “Bây giờ hai đứa nó bận đến sứt đầu mẻ trán, làm gì còn thời gian đi giải quyết những vấn đề này nữa.”
“Thế em giải quyết được chắc? Bây giờ còn đắc tội thêm với mẹ anh. Được rồi, vợ à, anh đang họp, chuyện này để tối nay anh về rồi nói.” “Vâng, thế anh về sớm một chút nhé, hình như em đắc tội với mẹ anh thật rồi.” Mân Hinh thở dài, ngẩng đầu nhìn lên tầng. Tuy rằng mẹ chồng cô đối xử với cô không bạc, nhưng ban nãy cô thực sự đã trái ý bà rồi. Chung quy cô vẫn chỉ là một cô con dâu thôi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Mắt To cười như một con vịt già, khặc khặc khặc khặc, cười váng cả hành lang.
Sở Lạc Ninh khựng lại, mặt không biến sắc, “Ở quân doanh còn có việc, anh đi trước đây.” Nói rồi anh chạy trối chết.
Khóe miệng An Hinh Duyệt co giật. Cô bước vào3nhìn Mắt To đang cười đến mức vết thương cũng đau, sau đó giơ chân đá đá vào chân giường, “Vui gì mà vui, anh tự hào lắm đấy à!”
Mắt To cười đến mức chảy cả nước mắt, tít mắt lại, gật đầu, đúng là rất đáng tự hào đó!
Nhất0là dáng vẻ ban nãy của Lão Đại, đáng yêu chết đi được.
****
Thấm Tâm Viên chìm trong bầu không khí tĩnh mịch. Lúc này đang là giữa trưa, Mân Hinh vừa về đến nhà. Bà nội An ngồi chờ trong phòng khách. Thấy Mân Hinh bước vào cửa, bà vội5vàng đứng dậy, “Thế nào rồi? Vết thương có nghiêm trọng lắm không?” “Không có vấn đề gì lớn, vết thương ngoài da thôi, chiều nay là xuất viện được rồi ạ.” Mân Hinh đặt hộp cơm trong tay xuống, lại đỡ bà nội An ngồi xuống ghế, “Mẹ không4cần lo cho nó từ sáng đến tối như vậy, nó cũng có phải là trẻ con nữa đâu.”
“Con đó, làm mẹ nó, sao không thấy con lo lắng chút nào vậy, nó là con gái con cơ mà.” Bà nội An nhìn con dâu với vẻ không hài lòng,9“Một đứa con gái mà cứ nhất quyết đòi làm bộ đội vì Sở Lạc Ninh, thế mà con với Phong Dương còn thích thằng nhóc nhà họ Sở đấy, mẹ thấy thằng nhóc đó không có gì tốt cả.”
Mân Hinh khẽ cười, cô bước tới rót nước cho bà, “Con sẽ không nói đỡ cho thằng nhóc Lạc Ninh nữa, để mẹ đỡ phải thấy con không thương con gái mình, sau này mẹ sẽ hiểu thôi.”
Bà nội An hừ một tiếng, hiển nhiên không mấy để tâm tới lời con dâu nói. “Hai đứa làm cha làm mẹ mà không quan tâm đến con gái gì cả, năm đó con gái mẹ...”
“Mẹ, chuyện năm đó không ai mong muốn cả. Bây giờ Phong Phong cũng vì chuyện đó mà tự trách mình, mẹ hà tất phải nhắc những chuyện này mãi, hơn nữa mẹ nên tin tưởng, Miên Miên đi được những bước đường như hôm nay là vì nó có năng lực, có bản lĩnh, với cả nó muốn đi theo Lạc Ninh, con không thấy chuyện này có gì không tốt cả.” Mân Hinh ngồi xuống bên cạnh bà nội, lên tiếng khuyên giải.
“Cuối cùng mẹ cũng hiểu rồi, hai đứa thích thằng nhóc đó, mẹ có nói cái gì cũng thành trở ngại hạnh phúc của cháu gái mẹ đúng không?” Bà cụ nói rồi tức giận đứng dậy bỏ lên tầng.
Mân Hinh còn định nói gì đó, nhưng thấy bà nội An như vậy, chỉ hít một hơi thật sâu rồi đặt cái cốc lên bàn, đúng là có nói thế nào mẹ chồng cô cũng không chịu hiểu.
Cho nên chuyện này cứ để hai đứa kia tự giải quyết vậy.
Mân Hinh gọi điện thoại cho An Phong Dương, nói chuyện này cho An Phong Dương biết.
An Phong Dương cười khẽ, “Em vẫn không hiểu mẹ anh, em xem, anh còn chẳng dám nói gì, bây giờ nói chuyện với ba mẹ anh thì có khác gì đối đầu với lần với rồng đầu, đừng rảnh rỗi kiếm việc vào người nữa, chuyện này cứ để hai đứa nó tự giải quyết đi.”
Mân Hinh lại không yên tâm, “Bây giờ hai đứa nó bận đến sứt đầu mẻ trán, làm gì còn thời gian đi giải quyết những vấn đề này nữa.”
“Thế em giải quyết được chắc? Bây giờ còn đắc tội thêm với mẹ anh. Được rồi, vợ à, anh đang họp, chuyện này để tối nay anh về rồi nói.” “Vâng, thế anh về sớm một chút nhé, hình như em đắc tội với mẹ anh thật rồi.” Mân Hinh thở dài, ngẩng đầu nhìn lên tầng. Tuy rằng mẹ chồng cô đối xử với cô không bạc, nhưng ban nãy cô thực sự đã trái ý bà rồi. Chung quy cô vẫn chỉ là một cô con dâu thôi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook