Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-117
Chương 117: ĐỐI MẶT VỚI NGUY CƠ BỊ HỦY HOẠI NHAN SẮC[3]
Mân Hinh báo tin cho Thủy An Lạc, sau đó còn nói thêm, “Hết thuốc chữa rồi, cứ để hai đứa đó tự ra
trận thôi, chị nói không có tác dụng.” “Ha ha ha, chị Mân Hinh, sao chị đáng yêu thế, chị không thấy anh sở không nói năng gì sao. Anh ấy biết không có tác dụng gì mới không ra tay, hơn3nữa anh ấy còn đang đợi xem chuyện cười của con trai, cho nên chị không cần cố gắng vậy đâu.”
“Đến cả hai người cũng mặc kệ, chỉ có mình chị quan tâm thôi à?” Mân Hinh không vui.
“Cũng không phải là mặc kệ gì, mà dù chúng ta cũng là bề dưới mà chị. Nếu như chị không đồng ý, em còn có thể0tìm chị để nói chuyện. Nhưng phía bác gái, chúng ta thực sự khó lòng mở miệng, hơn nữa, đúng là con trai em có lỗi với con gái chị, đây là sự thật mà.” Thủy An Lạc nói, đứng dậy khỏi bàn làm việc, đi tới bên cửa sổ nhìn hàng người bên ngoài, “Chị Mân Hinh, em biết suy nghĩ của chị, nhưng5chuyện này chúng ta thực sự lực bất tòng tâm. Mẹ chồng chị thương cháu gái, trong lòng còn vướng mắc chuyện chị Kỳ Nhu, chúng ta làm thế nào được, lối Phong Phong ra đánh cho một trận à? Chuyện này cũng không hợp lý mà!” Thủy An Lạc thở dài.
Mân Hinh nghĩ, chuyện này căn bản là do chuyện của An Kỳ Nhu,4nhưng An Kỳ Nhu qua đời bao nhiêu năm rồi, chuyện này phải giải quyết sao đây.
“Vậy hai người không quan tâm thì chị cũng không để tâm quá nhiều nữa, chỉ có điều một mình chị ở nhà cũng chán lắm.” Mân Hinh thở dài, “Mấy người ai cũng có công việc, ai cũng bận rộn, em nói xem, một mình chị ở nhà,9không có con trẻ cho chị trông, chỉ có một bà mẹ chồng chẳng mấy khi nói chuyện.”
Thủy An Lạc nghĩ cũng thấy Mân Hinh ở nhà đúng là chán thật, cho nên cô đề nghị, “Chị có thể đi tìm Anh Xinh Trai, anh ấy không thể họp hành từ sáng đến tối được, chị có thể bảo anh ấy ở cùng chị những lúc không học hành.”
Thủy An Lạc vừa dứt câu đã bị người khác ôm lấy từ đằng sau, điện thoại trong tay cô cũng bị người ta cướp
mất, “Đừng bị cô ấy lừa, cô ấy có bận gì đâu, đến bệnh viện quẹt cái thẻ giả vờ bận rộn thôi.” Sở Ninh Dực nói rồi cúp máy luôn. Thủy An Lạc: “...” Ông anh này bị khùng đấy hả!
“Sao anh ngắt điện thoại của em?” Thủy An Lạc kêu ầm lên, tức giận trừng mắt với Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực thản nhiên nhìn cô một cái rồi ném điện thoại của cô sang một bên, “Em có thời gian gọi điện thoại, chi bằng chơi với anh nhiều hơn một chút còn hơn.”
Thủy An Lạc: “...“.
Anh zai à, anh mấy tuổi rồi?
Anh năm mươi tuổi rồi, không phải năm tuổi, tại sao em phải chơi cùng anh?
Bây giờ Thủy An Lạc đã tin cái gì gọi là một già một trẻ bằng nhau, câu này nói đến những người như Sở Ninh Dực đây mà, càng già càng vô lý.
“Anh thực sự không lo lắng cho con trai mình à?” “Lo mình không có kịch hay để xem?”
Thủy An Lạc tạm thời không muốn nói chuyện với người đàn ông này nữa, quá ngứa đòn.
***
Ở quân doanh.
An Hinh Duyệt xuất viện ngay trong chiều hôm đó. Đúng như lời Mân Hinh đã nói, chỉ là vết thương ngoài da, có thể về nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, không cần ở lại chiếm dụng thiết bị y tế của bệnh viện. Bởi vì Sở Lạc Ninh còn phải làm báo cáo chi tiết cho sự việc lần này, cho nên tạm thời họ không có thời gian nghỉ. An Hinh Duyệt đành tiến hành một số huấn luyện cơ bản bình thường. Sở Lạc Ninh phải viết báo cáo rồi đưa cho An Hinh Duyệt sửa lại cho trau chuốt.
Nhưng khi An Hinh Duyệt nhìn thấy báo cáo của anh, cô mở to hai mắt nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, “Anh viết có mỗi hai câu mà còn mặt mũi bảo em sửa lại, sao anh không lên trời luôn đi!”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Mân Hinh báo tin cho Thủy An Lạc, sau đó còn nói thêm, “Hết thuốc chữa rồi, cứ để hai đứa đó tự ra
trận thôi, chị nói không có tác dụng.” “Ha ha ha, chị Mân Hinh, sao chị đáng yêu thế, chị không thấy anh sở không nói năng gì sao. Anh ấy biết không có tác dụng gì mới không ra tay, hơn3nữa anh ấy còn đang đợi xem chuyện cười của con trai, cho nên chị không cần cố gắng vậy đâu.”
“Đến cả hai người cũng mặc kệ, chỉ có mình chị quan tâm thôi à?” Mân Hinh không vui.
“Cũng không phải là mặc kệ gì, mà dù chúng ta cũng là bề dưới mà chị. Nếu như chị không đồng ý, em còn có thể0tìm chị để nói chuyện. Nhưng phía bác gái, chúng ta thực sự khó lòng mở miệng, hơn nữa, đúng là con trai em có lỗi với con gái chị, đây là sự thật mà.” Thủy An Lạc nói, đứng dậy khỏi bàn làm việc, đi tới bên cửa sổ nhìn hàng người bên ngoài, “Chị Mân Hinh, em biết suy nghĩ của chị, nhưng5chuyện này chúng ta thực sự lực bất tòng tâm. Mẹ chồng chị thương cháu gái, trong lòng còn vướng mắc chuyện chị Kỳ Nhu, chúng ta làm thế nào được, lối Phong Phong ra đánh cho một trận à? Chuyện này cũng không hợp lý mà!” Thủy An Lạc thở dài.
Mân Hinh nghĩ, chuyện này căn bản là do chuyện của An Kỳ Nhu,4nhưng An Kỳ Nhu qua đời bao nhiêu năm rồi, chuyện này phải giải quyết sao đây.
“Vậy hai người không quan tâm thì chị cũng không để tâm quá nhiều nữa, chỉ có điều một mình chị ở nhà cũng chán lắm.” Mân Hinh thở dài, “Mấy người ai cũng có công việc, ai cũng bận rộn, em nói xem, một mình chị ở nhà,9không có con trẻ cho chị trông, chỉ có một bà mẹ chồng chẳng mấy khi nói chuyện.”
Thủy An Lạc nghĩ cũng thấy Mân Hinh ở nhà đúng là chán thật, cho nên cô đề nghị, “Chị có thể đi tìm Anh Xinh Trai, anh ấy không thể họp hành từ sáng đến tối được, chị có thể bảo anh ấy ở cùng chị những lúc không học hành.”
Thủy An Lạc vừa dứt câu đã bị người khác ôm lấy từ đằng sau, điện thoại trong tay cô cũng bị người ta cướp
mất, “Đừng bị cô ấy lừa, cô ấy có bận gì đâu, đến bệnh viện quẹt cái thẻ giả vờ bận rộn thôi.” Sở Ninh Dực nói rồi cúp máy luôn. Thủy An Lạc: “...” Ông anh này bị khùng đấy hả!
“Sao anh ngắt điện thoại của em?” Thủy An Lạc kêu ầm lên, tức giận trừng mắt với Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực thản nhiên nhìn cô một cái rồi ném điện thoại của cô sang một bên, “Em có thời gian gọi điện thoại, chi bằng chơi với anh nhiều hơn một chút còn hơn.”
Thủy An Lạc: “...“.
Anh zai à, anh mấy tuổi rồi?
Anh năm mươi tuổi rồi, không phải năm tuổi, tại sao em phải chơi cùng anh?
Bây giờ Thủy An Lạc đã tin cái gì gọi là một già một trẻ bằng nhau, câu này nói đến những người như Sở Ninh Dực đây mà, càng già càng vô lý.
“Anh thực sự không lo lắng cho con trai mình à?” “Lo mình không có kịch hay để xem?”
Thủy An Lạc tạm thời không muốn nói chuyện với người đàn ông này nữa, quá ngứa đòn.
***
Ở quân doanh.
An Hinh Duyệt xuất viện ngay trong chiều hôm đó. Đúng như lời Mân Hinh đã nói, chỉ là vết thương ngoài da, có thể về nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, không cần ở lại chiếm dụng thiết bị y tế của bệnh viện. Bởi vì Sở Lạc Ninh còn phải làm báo cáo chi tiết cho sự việc lần này, cho nên tạm thời họ không có thời gian nghỉ. An Hinh Duyệt đành tiến hành một số huấn luyện cơ bản bình thường. Sở Lạc Ninh phải viết báo cáo rồi đưa cho An Hinh Duyệt sửa lại cho trau chuốt.
Nhưng khi An Hinh Duyệt nhìn thấy báo cáo của anh, cô mở to hai mắt nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, “Anh viết có mỗi hai câu mà còn mặt mũi bảo em sửa lại, sao anh không lên trời luôn đi!”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com