Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-118
Chương 118: ĐỐI MẶT VỚI NGUY CƠ BỊ HỦY HOẠI NHAN SẮC[4]
“Thì anh thất học mà? Có biết viết đâu, vợ à, em là nhân tài, giao hết cho em nhé.” Sở Lạc Ninh
nói rất hùng hồn.
“Thế trước kia anh viết kiểu gì?” An Hinh Duyệt tức giận hỏi vậy thôi chứ cô đã bắt đầu viết báo cáo giúp anh rồi.
“Trước kia?” Sở Lạc Ninh đang đung đưa chân bỗng khựng lại, anh trả lời, “Trước kia toàn do Ăng-Ten viết giúp anh.” Sở Lạc Ninh trầm giọng, giọng anh có vẻ3bất đắc dĩ. An Hinh Duyệt nghe thấy tên Ăng-Ten, bỗng chốc ngưng lại, trong đội của họ, Ăng-Ten là người có học lực cao nhất, nghĩ thôi cũng biết là làm gì rồi.
Cho nên lúc này An Hinh Duyệt đang yên lặng viết báo cáo giúp anh.
Con người Sở Lạc Ninh cái gì cũng tốt, chỉ có việc bắt anh viết lách là như đòi mạng anh thôi. An Hinh Duyệt nghĩ, ít nhiều gì mình cũng có điểm mạnh hơn0anh ấy. Sở Lạc Ninh nghe tiếng sột soạt khi cô viết, tiếp tục vắt chân nhìn lên trần nhà, “Tại sao cứ nhất định phải đuổi theo bước chân anh?”
Anh hỏi quá đột ngột, cho nên An Hinh Duyệt khựng lại một lúc mới hiểu ra câu hỏi của anh. Tại sao phải đuổi theo bước chân anh? Bởi vì sùng bái anh, bởi vì muốn sóng vai cùng anh, bởi vì... “Không biết.” An Hinh Duyệt lí nhí trả lời,5tiếp tục viết. Sở Lạc Ninh vẫn không đứng dậy, “Năm đầu tiên khi anh rời xa em, anh luyện tập bên cạnh ông ngoại, buổi tối lúc đi ngủ, anh từng khóc, có lần bị ông ngoại phát hiện, ông ngoại hỏi sao anh lại khóc...” An Hinh Duyệt nghe những lời anh nói, cô nhìn về phía Sở Lạc Ninh với vẻ tò mò. Cô thực sự không ngờ người này mà cũng có lúc khóc sao? “Em có biết4vì sao không?” Sở Lạc Ninh nói, anh nghiêng người nhìn về phía An Hinh Duyệt, “Bởi vì anh nhớ em.”
An Hinh Duyệt bất ngờ như trúng đòn, luồng nhiệt lớn trong đầu cô đột nhiên như được mở mạch, khiến cô bỗng chốc quên mất mình phải làm gì, chỉ biết nhìn anh như thế.
“Cho nên, cô ngốc à, anh cũng giống em thôi, anh không phải thần, em không cần phải sùng bái anh, thứ anh cần chỉ có tình9yêu của em, thế là đủ rồi.” Sở Lạc Ninh nói, anh đứng dậy, đi tới bên cạnh An Hinh Duyệt.
An Hinh Duyệt thấy anh đến gần nhưng không biết anh muốn làm gì. Khi Sở Lạc Ninh kéo cô đứng dậy, còn anh ngồi xuống rồi bế cô ngồi lên đùi anh, phản ứng đầu tiên của An Hinh Duyệt là vô thức nhìn ra cửa, cũng may là đóng cửa rồi.
“Đấy em xem, em viết chữ đẹp hơn anh, em viết văn tốt hơn anh, tư duy của em nhanh nhẹn hơn anh, tất cả những điểm này đều là sở trường của em, tại sao cứ phải vì cái thứ gọi là sùng bái kia mà khăng khăng đòi sóng vai cùng anh?” Sở Lạc Ninh chỉ vào bản báo cáo đã viết được vài dòng của cô, sau đó đặt một nụ hôn lên tại cô, “Em là em, không cần thay đổi mình vì anh. Người anh yêu chính là bản thân em.”
An Hinh Duyệt khẽ cụp mắt, không hiểu tại sao anh đột nhiên nhắc tới chủ đề sùng bái và yêu đương này. Mẹ cô cũng nói với cô chuyện này, lẽ nào đây thực sự là vấn đề từ phía cô sao?
An Hinh Duyệt đưa tay nắm lấy bàn tay anh, vì thường xuyên phải tập súng nên trên tay anh có những vết chai cứng, “Em không biết.”
Cô không biết rằng mình không biết cái gì, chỉ có thể trả lời như vậy. Sở Lạc Ninh cũng không cưỡng ép cô phải giải thích, chỉ đặt thêm một nụ hôn nữa lên cổ cô, “Viết tử tế đi nhé, anh ra ngoài xem sao.” An Hinh Duyệt: “...”
An Hinh Duyệt được đặt lên ghế. Cô ngẩng đầu nhìn người vừa đi ra ngoài, bỗng dưng cảm thấy mình bị trêu đùa.
“Sở Lạc Ninh, đậu mè ông lớn nhà anh...”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Thì anh thất học mà? Có biết viết đâu, vợ à, em là nhân tài, giao hết cho em nhé.” Sở Lạc Ninh
nói rất hùng hồn.
“Thế trước kia anh viết kiểu gì?” An Hinh Duyệt tức giận hỏi vậy thôi chứ cô đã bắt đầu viết báo cáo giúp anh rồi.
“Trước kia?” Sở Lạc Ninh đang đung đưa chân bỗng khựng lại, anh trả lời, “Trước kia toàn do Ăng-Ten viết giúp anh.” Sở Lạc Ninh trầm giọng, giọng anh có vẻ3bất đắc dĩ. An Hinh Duyệt nghe thấy tên Ăng-Ten, bỗng chốc ngưng lại, trong đội của họ, Ăng-Ten là người có học lực cao nhất, nghĩ thôi cũng biết là làm gì rồi.
Cho nên lúc này An Hinh Duyệt đang yên lặng viết báo cáo giúp anh.
Con người Sở Lạc Ninh cái gì cũng tốt, chỉ có việc bắt anh viết lách là như đòi mạng anh thôi. An Hinh Duyệt nghĩ, ít nhiều gì mình cũng có điểm mạnh hơn0anh ấy. Sở Lạc Ninh nghe tiếng sột soạt khi cô viết, tiếp tục vắt chân nhìn lên trần nhà, “Tại sao cứ nhất định phải đuổi theo bước chân anh?”
Anh hỏi quá đột ngột, cho nên An Hinh Duyệt khựng lại một lúc mới hiểu ra câu hỏi của anh. Tại sao phải đuổi theo bước chân anh? Bởi vì sùng bái anh, bởi vì muốn sóng vai cùng anh, bởi vì... “Không biết.” An Hinh Duyệt lí nhí trả lời,5tiếp tục viết. Sở Lạc Ninh vẫn không đứng dậy, “Năm đầu tiên khi anh rời xa em, anh luyện tập bên cạnh ông ngoại, buổi tối lúc đi ngủ, anh từng khóc, có lần bị ông ngoại phát hiện, ông ngoại hỏi sao anh lại khóc...” An Hinh Duyệt nghe những lời anh nói, cô nhìn về phía Sở Lạc Ninh với vẻ tò mò. Cô thực sự không ngờ người này mà cũng có lúc khóc sao? “Em có biết4vì sao không?” Sở Lạc Ninh nói, anh nghiêng người nhìn về phía An Hinh Duyệt, “Bởi vì anh nhớ em.”
An Hinh Duyệt bất ngờ như trúng đòn, luồng nhiệt lớn trong đầu cô đột nhiên như được mở mạch, khiến cô bỗng chốc quên mất mình phải làm gì, chỉ biết nhìn anh như thế.
“Cho nên, cô ngốc à, anh cũng giống em thôi, anh không phải thần, em không cần phải sùng bái anh, thứ anh cần chỉ có tình9yêu của em, thế là đủ rồi.” Sở Lạc Ninh nói, anh đứng dậy, đi tới bên cạnh An Hinh Duyệt.
An Hinh Duyệt thấy anh đến gần nhưng không biết anh muốn làm gì. Khi Sở Lạc Ninh kéo cô đứng dậy, còn anh ngồi xuống rồi bế cô ngồi lên đùi anh, phản ứng đầu tiên của An Hinh Duyệt là vô thức nhìn ra cửa, cũng may là đóng cửa rồi.
“Đấy em xem, em viết chữ đẹp hơn anh, em viết văn tốt hơn anh, tư duy của em nhanh nhẹn hơn anh, tất cả những điểm này đều là sở trường của em, tại sao cứ phải vì cái thứ gọi là sùng bái kia mà khăng khăng đòi sóng vai cùng anh?” Sở Lạc Ninh chỉ vào bản báo cáo đã viết được vài dòng của cô, sau đó đặt một nụ hôn lên tại cô, “Em là em, không cần thay đổi mình vì anh. Người anh yêu chính là bản thân em.”
An Hinh Duyệt khẽ cụp mắt, không hiểu tại sao anh đột nhiên nhắc tới chủ đề sùng bái và yêu đương này. Mẹ cô cũng nói với cô chuyện này, lẽ nào đây thực sự là vấn đề từ phía cô sao?
An Hinh Duyệt đưa tay nắm lấy bàn tay anh, vì thường xuyên phải tập súng nên trên tay anh có những vết chai cứng, “Em không biết.”
Cô không biết rằng mình không biết cái gì, chỉ có thể trả lời như vậy. Sở Lạc Ninh cũng không cưỡng ép cô phải giải thích, chỉ đặt thêm một nụ hôn nữa lên cổ cô, “Viết tử tế đi nhé, anh ra ngoài xem sao.” An Hinh Duyệt: “...”
An Hinh Duyệt được đặt lên ghế. Cô ngẩng đầu nhìn người vừa đi ra ngoài, bỗng dưng cảm thấy mình bị trêu đùa.
“Sở Lạc Ninh, đậu mè ông lớn nhà anh...”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com