Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-120
Chương 120: ĐỐI DIỆN VỚI NGUY CƠ BỊ HỦY HOẠI NHAN SẮC [6]
An Hinh Duyệt trợn mắt, người này không nói chuyện thì ổn lắm, mà vừa mở miệng ra đã khiến người ta có cảm giác muốn bóp chết rồi.
“Không, nhưng bà nội em bị dị ứng với lạc.” An Hinh Duyệt trả lời Sở Lạc Ninh trừng mắt với cô, “Đã bảo ngay từ đầu rồi, đừng vì sắc đẹp mà mất nước, điều này liên quan trực tiếp đến việc hôm nay ông nhỏ3nhà em có bị đuổi đánh ra ngoài không đấy.” Sở Lạc Ninh nói, anh đã đặt một hộp thuốc bổ khác về chỗ cũ.
An Hinh Duyệt: “...” Chị gái hướng dẫn không khỏi bật cười, anh chàng quân nhân này đáng yêu quá. Sở Lạc Ninh nở nụ cười nho nhã.
An Hinh Duyệt giơ tay cấu vào eo anh một cái, rảnh việc chỉ biết ghẹo gái là giỏi.
Sở Lạc Ninh trở tay nắm0lấy tay cô, sau đó quay đầu nhìn chị gái bán hàng, “Mấy hộp này thôi, chị gói lại giúp tôi nhé.”
Nhìn chị gái hướng dẫn kia rời đi, An Hinh Duyệt hất tay anh ra, thản nhiên nói, “Sức hút của Đoàn trưởng Sở thật đáng kinh ngạc.”
“Biết làm sao được, người ta vừa đẹp trai vừa hài hước, em nói xem, sao em tốt số thế, tìm ngay được một anh bạn trai5tốt như vậy.” Sở Lạc Ninh dựa vào quầy hàng, tươi cười phát biểu.
An Hinh Duyệt bị anh chọc tức đến mức bật cười, liếc xéo anh một cái, “Hôm nay anh bảo vệ bản mặt anh cho cẩn thận, bị bà nội em hủy hoại nhan sắc thì em không thích anh nữa đâu đấy.”
“Em không dám đâu, làm sao em có thể nông cạn như thế được, đúng không.” Sở Lạc Ninh nói,4thầy cô gái bán hàng bước tới, anh trả tiền rồi xách túi thuốc bổ rời khỏi đó.
“Thế thì anh phải thất vọng rồi, em chính là người nông cạn thế đấy.” An Hinh Duyệt tươi cười, sau đó dẫn trước, bước ra khỏi trung tâm mua sắm.
Sở Lạc Ninh: “...”
Tiên nữ nhà anh bị anh dạy hư rồi, như thế không tốt, không tốt, không tốt tí nào!
Sau khi khởi động xe, không khí9giữa hai người một lần nữa rơi vào im lặng. Càng về gần đến nhà, trái tim An Hinh Duyệt càng đập nhanh hơn. Lần này khác những lần trước, mục đích của việc về nhà lần này là công kích trực diện với bà nội.
“Em cảm thấy hình như hai ngày nghỉ hơi nhiều, chúng ta hoàn toàn có thể đợi chiều thứ Bảy hẵng về.” An Hinh Duyệt thấy khóe môi mình hơi co giật.
Sở Lạc Ninh liếc có một cái, sau đó nắm chặt bàn tay đang toát mồ hôi của cô, “Người đối mặt với nguy cơ bị hủy hoại nhan sắc là anh, sao em còn căng thẳng hơn cả anh thế.”
“Em sợ nửa đời sau phải đối diện với một người đàn ông xấu hoắc, được chưa?” An Hinh Duyệt nói, tặng cho anh một cái lườm.
Sở Lạc Ninh khẽ cười, anh vỗ lên mu bàn tay cô, “Anh có thể xử trí được.”
An Hinh Duyệt không tin anh.
Minh chứng rõ nhất là lần này Sở Lạc Ninh còn chưa thể vào cửa đã bị bà nội An chặn lại rồi. An Hinh Duyệt bị kéo ra sau lưng bà nội, chỉ có thể nhìn người đàn ông suýt nữa bị hủy hoại nhan sắc bởi một cây chổi đứng ở bên ngoài, cũng may, quà anh chọn do cô xách. “Bà nội, bà làm gì thế?” An Hinh Duyệt vội vàng lên tiếng.
“Con còn muốn thấy bà nội sống vui sống khỏe thì vào nhà ngay cho bà.” Bà nội An mặt mày tái mét, vẫn đang nhìn chằm chằm Sở Lạc Ninh.
Sở Lạc Ninh hít một hơi thật sâu, phất phất tay bảo An Hinh Duyệt vào trước, ở ngoài này có anh rồi.
An Hinh Duyệt đành phải quay người vào nhà trước, nhưng vẫn liên tục ngoái đầu nhìn ra ngoài, chỉ sợ Sở Lạc Ninh bị bà nội đánh. Mân Hinh thấy con gái như vậy liền kéo thẳng An Hinh Duyệt vào nhà, “Được rồi, con đừng ở đây gây phiền phức nữa, lát nữa hẵng đi tìm Lạc Ninh.” Mân Hinh nói rồi ra hiệu cho con gái lên tầng. Đến bây giờ, bà nội An vẫn chưa biết phòng của An Hinh Duyệt và phòng của Sở Lạc Ninh thông với nhau.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
An Hinh Duyệt trợn mắt, người này không nói chuyện thì ổn lắm, mà vừa mở miệng ra đã khiến người ta có cảm giác muốn bóp chết rồi.
“Không, nhưng bà nội em bị dị ứng với lạc.” An Hinh Duyệt trả lời Sở Lạc Ninh trừng mắt với cô, “Đã bảo ngay từ đầu rồi, đừng vì sắc đẹp mà mất nước, điều này liên quan trực tiếp đến việc hôm nay ông nhỏ3nhà em có bị đuổi đánh ra ngoài không đấy.” Sở Lạc Ninh nói, anh đã đặt một hộp thuốc bổ khác về chỗ cũ.
An Hinh Duyệt: “...” Chị gái hướng dẫn không khỏi bật cười, anh chàng quân nhân này đáng yêu quá. Sở Lạc Ninh nở nụ cười nho nhã.
An Hinh Duyệt giơ tay cấu vào eo anh một cái, rảnh việc chỉ biết ghẹo gái là giỏi.
Sở Lạc Ninh trở tay nắm0lấy tay cô, sau đó quay đầu nhìn chị gái bán hàng, “Mấy hộp này thôi, chị gói lại giúp tôi nhé.”
Nhìn chị gái hướng dẫn kia rời đi, An Hinh Duyệt hất tay anh ra, thản nhiên nói, “Sức hút của Đoàn trưởng Sở thật đáng kinh ngạc.”
“Biết làm sao được, người ta vừa đẹp trai vừa hài hước, em nói xem, sao em tốt số thế, tìm ngay được một anh bạn trai5tốt như vậy.” Sở Lạc Ninh dựa vào quầy hàng, tươi cười phát biểu.
An Hinh Duyệt bị anh chọc tức đến mức bật cười, liếc xéo anh một cái, “Hôm nay anh bảo vệ bản mặt anh cho cẩn thận, bị bà nội em hủy hoại nhan sắc thì em không thích anh nữa đâu đấy.”
“Em không dám đâu, làm sao em có thể nông cạn như thế được, đúng không.” Sở Lạc Ninh nói,4thầy cô gái bán hàng bước tới, anh trả tiền rồi xách túi thuốc bổ rời khỏi đó.
“Thế thì anh phải thất vọng rồi, em chính là người nông cạn thế đấy.” An Hinh Duyệt tươi cười, sau đó dẫn trước, bước ra khỏi trung tâm mua sắm.
Sở Lạc Ninh: “...”
Tiên nữ nhà anh bị anh dạy hư rồi, như thế không tốt, không tốt, không tốt tí nào!
Sau khi khởi động xe, không khí9giữa hai người một lần nữa rơi vào im lặng. Càng về gần đến nhà, trái tim An Hinh Duyệt càng đập nhanh hơn. Lần này khác những lần trước, mục đích của việc về nhà lần này là công kích trực diện với bà nội.
“Em cảm thấy hình như hai ngày nghỉ hơi nhiều, chúng ta hoàn toàn có thể đợi chiều thứ Bảy hẵng về.” An Hinh Duyệt thấy khóe môi mình hơi co giật.
Sở Lạc Ninh liếc có một cái, sau đó nắm chặt bàn tay đang toát mồ hôi của cô, “Người đối mặt với nguy cơ bị hủy hoại nhan sắc là anh, sao em còn căng thẳng hơn cả anh thế.”
“Em sợ nửa đời sau phải đối diện với một người đàn ông xấu hoắc, được chưa?” An Hinh Duyệt nói, tặng cho anh một cái lườm.
Sở Lạc Ninh khẽ cười, anh vỗ lên mu bàn tay cô, “Anh có thể xử trí được.”
An Hinh Duyệt không tin anh.
Minh chứng rõ nhất là lần này Sở Lạc Ninh còn chưa thể vào cửa đã bị bà nội An chặn lại rồi. An Hinh Duyệt bị kéo ra sau lưng bà nội, chỉ có thể nhìn người đàn ông suýt nữa bị hủy hoại nhan sắc bởi một cây chổi đứng ở bên ngoài, cũng may, quà anh chọn do cô xách. “Bà nội, bà làm gì thế?” An Hinh Duyệt vội vàng lên tiếng.
“Con còn muốn thấy bà nội sống vui sống khỏe thì vào nhà ngay cho bà.” Bà nội An mặt mày tái mét, vẫn đang nhìn chằm chằm Sở Lạc Ninh.
Sở Lạc Ninh hít một hơi thật sâu, phất phất tay bảo An Hinh Duyệt vào trước, ở ngoài này có anh rồi.
An Hinh Duyệt đành phải quay người vào nhà trước, nhưng vẫn liên tục ngoái đầu nhìn ra ngoài, chỉ sợ Sở Lạc Ninh bị bà nội đánh. Mân Hinh thấy con gái như vậy liền kéo thẳng An Hinh Duyệt vào nhà, “Được rồi, con đừng ở đây gây phiền phức nữa, lát nữa hẵng đi tìm Lạc Ninh.” Mân Hinh nói rồi ra hiệu cho con gái lên tầng. Đến bây giờ, bà nội An vẫn chưa biết phòng của An Hinh Duyệt và phòng của Sở Lạc Ninh thông với nhau.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook