Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-127
Chương 127: ANH SỞ NÓI: ĐÁM NÀY ĐIÊN HẾT RỒI [3]
An Hinh Duyệt cầm di động lên, chụp vài tấm ảnh rồi gửi cho Sở Lạc Ninh.
[Kẹo bông gòn: Nhìn đi! Đều do anh cả đấy!] [Kẹo bông gòn: Tức chết đi được! Suýt nữa thì bị bà nội em nhìn thấy rồi.] Lúc này Sở Lạc Ninh vừa mới giải quyết vấn đề của bản thân xong thì thấy được mấy tấm ảnh mà An Hinh Duyệt gửi tới, thậm chí vì để chứng minh rõ ràng sự cầm thú của Sở Lạc3Ninh mà cô còn cố tình kéo xuống một chút.
Sở Lạc Ninh: “...”
Mấy năm nay dường như ông trời rất thiên vị cho An Hinh Duyệt, trong khi tất cả mọi người đều đen sạm lại, ai ai cũng bị hành hạ đến làn da dẻ thô ráp thì nước da của An Hinh Duyệt vẫn trắng nõn như trước khiến những dấu hôn càng nổi bật trên đó.
[Sở Lạc Ninh: Lăn qua đây cho anh!] An Hinh Duyệt chớp chớp mắt, sao tự0dưng tên này lại nổi giận như thế, cô còn chưa giận đấy nhé, ok? [Kẹo bông gòn: Quát ai thế hả?] [Kẹo bông gòn: Nếu mà để bà nội em biết được thì để em xem cái hình tượng người tốt của anh có bị sụp đổ hay không nhé, hừ...]
Sở Lạc Ninh có chút đau đầu, thế quái nào trước đây anh lại chọn con đường chính nhân quân tử vậy chứ. [Sở Lạc Ninh: Bé cưng à, anh nói cho cùng5biết nè, bên dưới của em vẫn còn đó, hay là em chụp cho anh xem nữa đi?]
[Kẹo bông gòn: Biến...] [Kẹo bông gòn: Đừng có làm bộ như gã lưu manh, nhỡ cho kỳ hình tượng chính nhân quân tử của anh đi.]. [Sở Lạc Ninh: Thế gọi bảo bối có được không?]
[Sở Lạc Ninh: Vậy không được, cái tên Cố Tỉ Thành ngu ngốc kia cũng gọi đứa não tàn nhà anh như vậy rồi, chẳng có chút sáng tạo nào cả.]
[Kẹo4bông gòn: ...] [Kẹo bông gòn: Có mà anh ngu nhất nhà thì có!] [Sở Lạc Ninh: Ui chao, em đang vì người đàn ông khác mà chửi người đàn ông của em đấy hả?! Đi ra đây, để anh đấu với em cho em biết ai mới lợi hại.]
[Kẹo bông gòn: Tới luôn, tan học đừng trốn, gặp nhau trên sân.] [Sở Lạc Ninh: Trên sân thì không được, lần đầu tiên dã chiến không tốt lắm.]
[Kẹo bông gòn: ...]
[Kẹo bông gòn: Đệch,9anh là đồ lưu manh!] Hai má của An Hinh Duyệt đỏ lựng lên, sau đó dứt khoát ném di động lên trên giường, cái đồ lưu manh giả danh trí thức kia, quả thực quá lưu manh rồi!
Sở Lạc Ninh cười tươi rói nhìn màn hình di động, nói mấy câu tình thú với bã xã nhà mình là chuyện quá đỗi bình thường mà không phải sao?
Sở Lạc Ninh đặt di động xuống, phải vào nhà vệ sinh thêm một lượt nữa, cuộc chiến ngày mới sắp bắt đầu rồi.
Chuyện đầu tiên anh làm là nấu bữa sáng cho mẹ, dù ghét bỏ nhưng vẫn làm thêm một phần cho ba, sau đó sang nhà cách vách. Trong nhà An Phong Dương không có người giúp việc, vì Mân Hinh nói như vậy sẽ khiến cô trở thành một người hoàn toàn vô dụng, cho nên một ngày ba bữa của họ đều do một mình Mân Hinh lo liệu, phần lớn thời gian An Phong Dương cũng sẽ phụ giúp cô.
Bởi vì đa số thời gian là cả hai vợ chồng họ đều ở nhà.
Lúc Sở Lạc Ninh đi qua thì An Phong Dương và Mân Hinh đang chuẩn bị bữa sáng, có ba mẹ chồng ở đây cho nên bữa sáng cũng phong phú hơn mọi khi một chút. Sau khi sở Lạc Ninh đi vào liền khách khí nhận lấy cái thìa.
Mân Hinh mỉm cười, nói: “Bên phía ba mẹ con đã xong rồi sao?” “Tất nhiên rồi ạ, cô chú, hai người nghỉ đi, để đấy con làm cho.” “Được, con nấu đi! Miên Miên thích đồ ăn con nấu.” Mân Hinh cũng không ngăn cản Sở Lạc Ninh mà cùng An Phong Dương ra khỏi nhà bếp. Mân Hinh tiện tay gửi tin nhắn cho con gái của mình, bởi vì cô thật sự không dám lên tiếng, chỉ sợ sẽ đánh thức ba mẹ chồng của mình.
Tin nhắn vừa mới được gửi đi, trên lầu hai lập tức vang lên tiếng bước chân.
Vậy nên mới nói, cô con gái này đã thò cả hai chân ra ngoài rồi.
An Hinh Duyệt thay một bộ áo đồ dài tay mới có thể che được hết những dấu hôn trên người mình.
An Hinh Duyệt nhảy luôn vào nhà bếp: “Giật mình chưa nè!”
Sở Lạc Ninh “hờ” một tiếng rồi quay đầu lại, nhìn cô vợ ngốc nghếch của mình.
“Làm anh sợ chết đi được...” Sở Lạc Ninh nói rồi liếc nhìn An Hinh Duyệt từ trên xuống dưới, một bộ đồ ở nhà màu trắng, ừm, thật bảo thủ.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
An Hinh Duyệt cầm di động lên, chụp vài tấm ảnh rồi gửi cho Sở Lạc Ninh.
[Kẹo bông gòn: Nhìn đi! Đều do anh cả đấy!] [Kẹo bông gòn: Tức chết đi được! Suýt nữa thì bị bà nội em nhìn thấy rồi.] Lúc này Sở Lạc Ninh vừa mới giải quyết vấn đề của bản thân xong thì thấy được mấy tấm ảnh mà An Hinh Duyệt gửi tới, thậm chí vì để chứng minh rõ ràng sự cầm thú của Sở Lạc3Ninh mà cô còn cố tình kéo xuống một chút.
Sở Lạc Ninh: “...”
Mấy năm nay dường như ông trời rất thiên vị cho An Hinh Duyệt, trong khi tất cả mọi người đều đen sạm lại, ai ai cũng bị hành hạ đến làn da dẻ thô ráp thì nước da của An Hinh Duyệt vẫn trắng nõn như trước khiến những dấu hôn càng nổi bật trên đó.
[Sở Lạc Ninh: Lăn qua đây cho anh!] An Hinh Duyệt chớp chớp mắt, sao tự0dưng tên này lại nổi giận như thế, cô còn chưa giận đấy nhé, ok? [Kẹo bông gòn: Quát ai thế hả?] [Kẹo bông gòn: Nếu mà để bà nội em biết được thì để em xem cái hình tượng người tốt của anh có bị sụp đổ hay không nhé, hừ...]
Sở Lạc Ninh có chút đau đầu, thế quái nào trước đây anh lại chọn con đường chính nhân quân tử vậy chứ. [Sở Lạc Ninh: Bé cưng à, anh nói cho cùng5biết nè, bên dưới của em vẫn còn đó, hay là em chụp cho anh xem nữa đi?]
[Kẹo bông gòn: Biến...] [Kẹo bông gòn: Đừng có làm bộ như gã lưu manh, nhỡ cho kỳ hình tượng chính nhân quân tử của anh đi.]. [Sở Lạc Ninh: Thế gọi bảo bối có được không?]
[Sở Lạc Ninh: Vậy không được, cái tên Cố Tỉ Thành ngu ngốc kia cũng gọi đứa não tàn nhà anh như vậy rồi, chẳng có chút sáng tạo nào cả.]
[Kẹo4bông gòn: ...] [Kẹo bông gòn: Có mà anh ngu nhất nhà thì có!] [Sở Lạc Ninh: Ui chao, em đang vì người đàn ông khác mà chửi người đàn ông của em đấy hả?! Đi ra đây, để anh đấu với em cho em biết ai mới lợi hại.]
[Kẹo bông gòn: Tới luôn, tan học đừng trốn, gặp nhau trên sân.] [Sở Lạc Ninh: Trên sân thì không được, lần đầu tiên dã chiến không tốt lắm.]
[Kẹo bông gòn: ...]
[Kẹo bông gòn: Đệch,9anh là đồ lưu manh!] Hai má của An Hinh Duyệt đỏ lựng lên, sau đó dứt khoát ném di động lên trên giường, cái đồ lưu manh giả danh trí thức kia, quả thực quá lưu manh rồi!
Sở Lạc Ninh cười tươi rói nhìn màn hình di động, nói mấy câu tình thú với bã xã nhà mình là chuyện quá đỗi bình thường mà không phải sao?
Sở Lạc Ninh đặt di động xuống, phải vào nhà vệ sinh thêm một lượt nữa, cuộc chiến ngày mới sắp bắt đầu rồi.
Chuyện đầu tiên anh làm là nấu bữa sáng cho mẹ, dù ghét bỏ nhưng vẫn làm thêm một phần cho ba, sau đó sang nhà cách vách. Trong nhà An Phong Dương không có người giúp việc, vì Mân Hinh nói như vậy sẽ khiến cô trở thành một người hoàn toàn vô dụng, cho nên một ngày ba bữa của họ đều do một mình Mân Hinh lo liệu, phần lớn thời gian An Phong Dương cũng sẽ phụ giúp cô.
Bởi vì đa số thời gian là cả hai vợ chồng họ đều ở nhà.
Lúc Sở Lạc Ninh đi qua thì An Phong Dương và Mân Hinh đang chuẩn bị bữa sáng, có ba mẹ chồng ở đây cho nên bữa sáng cũng phong phú hơn mọi khi một chút. Sau khi sở Lạc Ninh đi vào liền khách khí nhận lấy cái thìa.
Mân Hinh mỉm cười, nói: “Bên phía ba mẹ con đã xong rồi sao?” “Tất nhiên rồi ạ, cô chú, hai người nghỉ đi, để đấy con làm cho.” “Được, con nấu đi! Miên Miên thích đồ ăn con nấu.” Mân Hinh cũng không ngăn cản Sở Lạc Ninh mà cùng An Phong Dương ra khỏi nhà bếp. Mân Hinh tiện tay gửi tin nhắn cho con gái của mình, bởi vì cô thật sự không dám lên tiếng, chỉ sợ sẽ đánh thức ba mẹ chồng của mình.
Tin nhắn vừa mới được gửi đi, trên lầu hai lập tức vang lên tiếng bước chân.
Vậy nên mới nói, cô con gái này đã thò cả hai chân ra ngoài rồi.
An Hinh Duyệt thay một bộ áo đồ dài tay mới có thể che được hết những dấu hôn trên người mình.
An Hinh Duyệt nhảy luôn vào nhà bếp: “Giật mình chưa nè!”
Sở Lạc Ninh “hờ” một tiếng rồi quay đầu lại, nhìn cô vợ ngốc nghếch của mình.
“Làm anh sợ chết đi được...” Sở Lạc Ninh nói rồi liếc nhìn An Hinh Duyệt từ trên xuống dưới, một bộ đồ ở nhà màu trắng, ừm, thật bảo thủ.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook