Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-126
Chương 126: ANH SỞ NÓI: ĐÁM NÀY ĐIÊN HẾT RỒI [2]
“Không có chuyện gì.” Bà nội An nói rồi xoay người, bỏ đi một cách kiêu ngạo.
Thủy An Lạc cũng vội vàng chạy theo, tiện tay còn đập nhẹ một cái vào ngực của con trai sau đó trừng mắt lườm anh một cái rồi cuống cuồng nói: “Bác gái, bác đi từ từ thôi ạ, để con tiễn3bác về.”
Sở Lạc Ninh đưa tay xoa xoa lồng ngực của mình, dựa vào cửa nhìn bà nội An đang xuống lầu liền sờ sờ chóp mũi của mình, xem ra hôm nay còn phải đánh một trận ác liệt nữa rồi.
Sau khi bà nội An trở về nhà mình cũng đúng lúc Mân Hinh vừa rời giường: “Mẹ,0mới sáng sớm mẹ đã đi đâu thế?” Mân Hinh giật mình nói, cô không ngờ mới năm giờ sáng ngủ dậy mà đã thấy mẹ chồng mình đi đâu về rồi.
Bà nội An không thèm để ý đến con dâu, đi thẳng lên lầu.
Mân Hinh: “...”
Lúc này An Phong Dương cũng vừa mới ra khỏi phòng. Anh ôm5lấy Mân Hinh rồi nhíu mày nói: “Mẹ, cả ngày lẫn đêm mẹ cứ làm cái gì thế?”
“Không làm gì thì con gái của con mất luôn rồi!” Bà nội An hừ một tiếng, coi như trả lời con trai mình. Mân Hinh thầm nghĩ đúng là cô đã đắc tội với mẹ chồng triệt để rồi.
An Phong Dương4an ủi Mân Hinh, thấy mẹ mình vào phòng An Hinh Duyệt liền nói: “Mẹ, Miên Miên đang ngủ mà, lâu lắm con bé mới có được một kỳ nghỉ, mẹ để yên cho con bé ngủ một giấc thật ngon đi!”
“Ngủ cái gì mà ngủ! Vừa nãy mẹ vào có thấy con bé ở đây đâu!” Bà nội9An vừa nói vừa đưa tay, đẩy cửa ra.
An Hinh Duyệt đang nằm trên giường kinh ngạc bật dậy, sau đó vội vàng bật đèn bàn lên: “Bà nội! Bà làm gì thế?” An Hinh Duyệt nói rồi lại nằm xuống giường: “Bây giờ mới mấy giờ chứ, con cũng có phải đi huấn luyện đâu.”
Bà nội An nhíu mày, nhìn cháu mình bằng ánh mắt khó tin: “Con vẫn ở đây à?” “Đương nhiên là con vẫn ở đây rồi, không ở đây thì con đi đâu được chứ?” An Hinh Duyệt nghiêm túc nói một cách vô tội. “Lúc nãy bà vào có thấy con ở trong phòng đâu?!” Bà nội An lập tức phản bác. “Con không ở trong phòng ấy ạ?” An Hinh Duyệt trợn tròn mắt, nhìn bà nội của mình: “Con không ở trong phòng thì đi đâu được ạ? Con chỉ đi vệ sinh một lát thôi mà.”
“Đi vệ sinh thế sao con không bật đèn?”
“Bà nội, lúc bọn con ở quân doanh, nhà vệ sinh lúc nào cũng tối mò tối mịt, nhắm mắt lại cũng đi được rồi, có ai bật đèn đâu chứ?” An Hinh Duyệt nói rồi nằm lăn ra giường: “Bà nội, con buồn ngủ lắm, bà để con ngủ đi được không ạ?” Bà nội An vẫn còn nghi ngờ nhưng thấy lúc này đúng là cháu gái yêu quý đang nằm trên giường thật, chẳng lẽ vừa rồi bà nhìn nhầm hay sao?
Nhưng khi thấy đôi mắt đỏ đỏ của An Hinh Duyệt, bà nội An liền xót xa An Hinh Duyệt đã nói vậy thì bà cũng chỉ có thể nói một câu nghỉ ngơi cho tốt rồi đi ra ngoài.
Mân Hinh đứng ngoài cửa, sau khi mẹ chồng của mình đi ra ngoài thì lén lút chỉ chỉ vào xương quai xanh của mình. An Hinh Duyệt thoáng sững ra vội cúi đầu nhìn, rên một một tiếng sau đó dứt khoát kéo chăn chùm kín mình lại. Sở Lạc Ninh thối tha kia, dùng nhiều sức như vậy làm gì hả?
May mà mắt bà nội không tốt, thấy không rõ.
Lúc bà nội An ngoảnh lại nhìn thì thấy An Hinh Duyệt đã nằm xuống rồi. “Chắc là đập đầu vào đâu rồi, con bé này, làm lính mấy năm mà càng lúc càng bộp chộp!” Mân Hinh không chút biến sắc nói, sau đó đi đỡ bà nội An xuống lầu.
Bà nội An hừ một tiếng, không nhận sự giúp đỡ của con dâu.
An Phong Dương đưa tay xoa đầu vợ mình, biết cô tủi thân nhưng thấy mẹ mình cứng nhắc như vậy anh cũng thấy bất ngờ.
Sau khi mọi người rời đi hết, An Hinh Duyệt vội vàng chạy ra đóng cửa sau đó đứng trước gương kiểm tra thân thể của mình, bộ đồ ngủ hoàn toàn không che hết được những dấu vết mà Sở Lạc Ninh để lại, đồng nghĩa với việc thời gian sắp tới chắc cô khỏi nghĩ tới việc mặc váy luôn.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Không có chuyện gì.” Bà nội An nói rồi xoay người, bỏ đi một cách kiêu ngạo.
Thủy An Lạc cũng vội vàng chạy theo, tiện tay còn đập nhẹ một cái vào ngực của con trai sau đó trừng mắt lườm anh một cái rồi cuống cuồng nói: “Bác gái, bác đi từ từ thôi ạ, để con tiễn3bác về.”
Sở Lạc Ninh đưa tay xoa xoa lồng ngực của mình, dựa vào cửa nhìn bà nội An đang xuống lầu liền sờ sờ chóp mũi của mình, xem ra hôm nay còn phải đánh một trận ác liệt nữa rồi.
Sau khi bà nội An trở về nhà mình cũng đúng lúc Mân Hinh vừa rời giường: “Mẹ,0mới sáng sớm mẹ đã đi đâu thế?” Mân Hinh giật mình nói, cô không ngờ mới năm giờ sáng ngủ dậy mà đã thấy mẹ chồng mình đi đâu về rồi.
Bà nội An không thèm để ý đến con dâu, đi thẳng lên lầu.
Mân Hinh: “...”
Lúc này An Phong Dương cũng vừa mới ra khỏi phòng. Anh ôm5lấy Mân Hinh rồi nhíu mày nói: “Mẹ, cả ngày lẫn đêm mẹ cứ làm cái gì thế?”
“Không làm gì thì con gái của con mất luôn rồi!” Bà nội An hừ một tiếng, coi như trả lời con trai mình. Mân Hinh thầm nghĩ đúng là cô đã đắc tội với mẹ chồng triệt để rồi.
An Phong Dương4an ủi Mân Hinh, thấy mẹ mình vào phòng An Hinh Duyệt liền nói: “Mẹ, Miên Miên đang ngủ mà, lâu lắm con bé mới có được một kỳ nghỉ, mẹ để yên cho con bé ngủ một giấc thật ngon đi!”
“Ngủ cái gì mà ngủ! Vừa nãy mẹ vào có thấy con bé ở đây đâu!” Bà nội9An vừa nói vừa đưa tay, đẩy cửa ra.
An Hinh Duyệt đang nằm trên giường kinh ngạc bật dậy, sau đó vội vàng bật đèn bàn lên: “Bà nội! Bà làm gì thế?” An Hinh Duyệt nói rồi lại nằm xuống giường: “Bây giờ mới mấy giờ chứ, con cũng có phải đi huấn luyện đâu.”
Bà nội An nhíu mày, nhìn cháu mình bằng ánh mắt khó tin: “Con vẫn ở đây à?” “Đương nhiên là con vẫn ở đây rồi, không ở đây thì con đi đâu được chứ?” An Hinh Duyệt nghiêm túc nói một cách vô tội. “Lúc nãy bà vào có thấy con ở trong phòng đâu?!” Bà nội An lập tức phản bác. “Con không ở trong phòng ấy ạ?” An Hinh Duyệt trợn tròn mắt, nhìn bà nội của mình: “Con không ở trong phòng thì đi đâu được ạ? Con chỉ đi vệ sinh một lát thôi mà.”
“Đi vệ sinh thế sao con không bật đèn?”
“Bà nội, lúc bọn con ở quân doanh, nhà vệ sinh lúc nào cũng tối mò tối mịt, nhắm mắt lại cũng đi được rồi, có ai bật đèn đâu chứ?” An Hinh Duyệt nói rồi nằm lăn ra giường: “Bà nội, con buồn ngủ lắm, bà để con ngủ đi được không ạ?” Bà nội An vẫn còn nghi ngờ nhưng thấy lúc này đúng là cháu gái yêu quý đang nằm trên giường thật, chẳng lẽ vừa rồi bà nhìn nhầm hay sao?
Nhưng khi thấy đôi mắt đỏ đỏ của An Hinh Duyệt, bà nội An liền xót xa An Hinh Duyệt đã nói vậy thì bà cũng chỉ có thể nói một câu nghỉ ngơi cho tốt rồi đi ra ngoài.
Mân Hinh đứng ngoài cửa, sau khi mẹ chồng của mình đi ra ngoài thì lén lút chỉ chỉ vào xương quai xanh của mình. An Hinh Duyệt thoáng sững ra vội cúi đầu nhìn, rên một một tiếng sau đó dứt khoát kéo chăn chùm kín mình lại. Sở Lạc Ninh thối tha kia, dùng nhiều sức như vậy làm gì hả?
May mà mắt bà nội không tốt, thấy không rõ.
Lúc bà nội An ngoảnh lại nhìn thì thấy An Hinh Duyệt đã nằm xuống rồi. “Chắc là đập đầu vào đâu rồi, con bé này, làm lính mấy năm mà càng lúc càng bộp chộp!” Mân Hinh không chút biến sắc nói, sau đó đi đỡ bà nội An xuống lầu.
Bà nội An hừ một tiếng, không nhận sự giúp đỡ của con dâu.
An Phong Dương đưa tay xoa đầu vợ mình, biết cô tủi thân nhưng thấy mẹ mình cứng nhắc như vậy anh cũng thấy bất ngờ.
Sau khi mọi người rời đi hết, An Hinh Duyệt vội vàng chạy ra đóng cửa sau đó đứng trước gương kiểm tra thân thể của mình, bộ đồ ngủ hoàn toàn không che hết được những dấu vết mà Sở Lạc Ninh để lại, đồng nghĩa với việc thời gian sắp tới chắc cô khỏi nghĩ tới việc mặc váy luôn.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook