Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-130
Chương 130: ANH SỞ NÓI: ĐÁM NÀY ĐIÊN HẾT RỒI [6]
Vậy nên mới nói, đừng tìm Sở Lạc Ninh chơi đòn tâm lý, điều đó chỉ tốn công thôi.
Sở Lạc Ninh nheo mắt chú ý động tác của ông nội An, sau đó anh đi tới để bàn cờ vua lên bàn: “Ông nội, để con đi giúp Miên Miên một lát rồi chốc nữa ra con chơi cờ với ông nhé.” Sở Lạc Ninh nói xong đã đi thẳng vào trong.
“Lão già đáng3chết, ông làm cái gì thế hả?” Bà nội An ghét bỏ nhìn chồng mình. Ông nội An cười ha hả đáp: “Bộ cờ này là bộ cờ cuối cùng của lão Chung làm trước khi qua đời. Năm đó người nào ra giá bao nhiêu cũng không bán, khăng khăng chỉ bán cho thằng nhóc Sở Ninh Dực kia thôi đấy! Có người nói năm đó lão Chung bại dưới tay Sở Ninh0Dực nên tặng miễn phí, thế nhưng Sở Ninh Dực vẫn trả một cái giá cao rồi dùng tiền này phát triển giáo dục ở vùng núi đó.”
Sở Lạc Ninh đi vào bếp liền nhận lấy công việc trên tay An Hinh Duyệt rồi nhìn ai đó đang trề môi ra.
“Sao đây? Anh vừa tới em đã lại có ý hạnh họe rồi. Gái à, em ghét anh đến mức nào thể hả?” Sở5Lạc Ninh trêu cô.
An Hinh Duyệt liếc mắt nhìn Sở Lạc Ninh một cái, sau đó tựa người trên bàn bếp bằng đá nhìn anh đang thuần thục rửa chén bát: “Rửa cho sạch vào, anh tới đúng lúc quá nhỉ.”
Sở Lạc Ninh chỉ cười nhẹ không nói, rửa sạch bát đũa cho An Hinh Duyệt. Cô nhận lấy sau đó lấy dùng khăn sạch lau sạch sẽ xong mới để vào chạn bát:4“Anh làm như vậy cũng vô ích thôi, bà nội em căn bản sẽ không dính cái bẫy này đâu.” “Thế là em không hiểu rồi.” Sở Lạc Ninh nói rồi đưa món đồ trong tay đưa cho cô: “Đã chuẩn bị xong thẻ căn cước cùng với chứng nhận sĩ quan rồi, em cứ chờ ngày làm cô Sở đi là được.”
Sau khi rửa chén bát sạch sẽ, Sở Lạc Ninh đẩy An9Hinh Duyệt đi ra ngoài: “Khó khăn lắm mới có một lần về nhà, em đi tán gẫu với bà nội đi, anh đi chơi cờ với ông nội.”
Lúc này An Phong Dương với ông cụ đã bắt đầu rồi, thấy Sở Lạc Ninh đi vào, ông cụ liền phất tay: “Con đi đi, con đi đi, để Lạc Ninh chơi với ba, con ngốc quá.”
An Phong Dương nhún vai, đứng dậy để lại ván cờ thua thảm hại cho Sở Lạc Ninh, vỗ vỗ vai anh rồi ra khỏi phòng. Sở Lạc Ninh khẽ cười, ngồi xuống chỗ An Phong Dương rồi nói: “Chú Ba đánh cờ hay lắm đấy ạ.” “Đừng có kiếm cớ cho nó, hồi xưa chơi cờ nó cũng có thắng nổi ba con đâu.” Ông nội An cười ha hả nói, nhìn Sở Lạc Ninh hạ nước cờ.
Sở Lạc Ninh chỉ cười không nói, anh không thể nào trả lời lại câu này được, nếu nói chú Ba lợi hại thì có vẻ như có chút giả dối còn nói ba mình lợi hại thì cũng không tốt lắm.
Vậy nên Sở Lạc Ninh lại dùng nụ cười vạn năng của mình để qua cửa.
Ông nội An cũng không tức giận, tiếp tục chơi cờ: “Đã chắc chưa? Đời này không phải con bé thì không được hả?”
Sở Lạc Ninh nghe ông nội An nói như vậy cũng không tiếp tục lòng vòng nữa mà nói thẳng luôn: “Con chưa bao giờ hoài nghi cũng không cần xác định gì cả, chính là cô ấy, không có gì cần phải nghi ngờ.”
Ông nội An khẽ gật đầu: “Con có biết tại sao bà nội con bé lại phản đối chuyện hai đứa như vậy không?”
“Miên Miên vì con mà tham gia quân đội, năm đó cô Kỳ Nhu cũng gặp phải tình huống như vậy, con có thể hiểu được.” Sở Lạc Ninh nói một cách thấu hiểu nhưng không có ý tán thành.
Hiểu được suy nghĩ của bà nội An nhưng không đồng nghĩa với việc tán thành cách làm đó. “Miên Miên là đứa cháu gái duy nhất của hai ông bà già này, cho nên bà nội của con bé mới phản đối gay gắt và kiên quyết như vậy, con có thể hiểu được là tốt rồi.” Ông nội An nói rồi hạ một nước cờ, ăn quân mã của Sở Lạc Ninh.
Sở Lạc Ninh hơi rũ mắt xuống, nhìn bàn cờ trước mặt. “Con có biết ba con có được bộ cờ này như thế nào không?” Ông nội An bỗng cất tiếng hỏi.
Sở Lạc Ninh ngẩng lên nhìn ông: “Mẹ con nói ba con dùng một cái giá cao để mua được từ một vị đại sư cờ vua.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Vậy nên mới nói, đừng tìm Sở Lạc Ninh chơi đòn tâm lý, điều đó chỉ tốn công thôi.
Sở Lạc Ninh nheo mắt chú ý động tác của ông nội An, sau đó anh đi tới để bàn cờ vua lên bàn: “Ông nội, để con đi giúp Miên Miên một lát rồi chốc nữa ra con chơi cờ với ông nhé.” Sở Lạc Ninh nói xong đã đi thẳng vào trong.
“Lão già đáng3chết, ông làm cái gì thế hả?” Bà nội An ghét bỏ nhìn chồng mình. Ông nội An cười ha hả đáp: “Bộ cờ này là bộ cờ cuối cùng của lão Chung làm trước khi qua đời. Năm đó người nào ra giá bao nhiêu cũng không bán, khăng khăng chỉ bán cho thằng nhóc Sở Ninh Dực kia thôi đấy! Có người nói năm đó lão Chung bại dưới tay Sở Ninh0Dực nên tặng miễn phí, thế nhưng Sở Ninh Dực vẫn trả một cái giá cao rồi dùng tiền này phát triển giáo dục ở vùng núi đó.”
Sở Lạc Ninh đi vào bếp liền nhận lấy công việc trên tay An Hinh Duyệt rồi nhìn ai đó đang trề môi ra.
“Sao đây? Anh vừa tới em đã lại có ý hạnh họe rồi. Gái à, em ghét anh đến mức nào thể hả?” Sở5Lạc Ninh trêu cô.
An Hinh Duyệt liếc mắt nhìn Sở Lạc Ninh một cái, sau đó tựa người trên bàn bếp bằng đá nhìn anh đang thuần thục rửa chén bát: “Rửa cho sạch vào, anh tới đúng lúc quá nhỉ.”
Sở Lạc Ninh chỉ cười nhẹ không nói, rửa sạch bát đũa cho An Hinh Duyệt. Cô nhận lấy sau đó lấy dùng khăn sạch lau sạch sẽ xong mới để vào chạn bát:4“Anh làm như vậy cũng vô ích thôi, bà nội em căn bản sẽ không dính cái bẫy này đâu.” “Thế là em không hiểu rồi.” Sở Lạc Ninh nói rồi đưa món đồ trong tay đưa cho cô: “Đã chuẩn bị xong thẻ căn cước cùng với chứng nhận sĩ quan rồi, em cứ chờ ngày làm cô Sở đi là được.”
Sau khi rửa chén bát sạch sẽ, Sở Lạc Ninh đẩy An9Hinh Duyệt đi ra ngoài: “Khó khăn lắm mới có một lần về nhà, em đi tán gẫu với bà nội đi, anh đi chơi cờ với ông nội.”
Lúc này An Phong Dương với ông cụ đã bắt đầu rồi, thấy Sở Lạc Ninh đi vào, ông cụ liền phất tay: “Con đi đi, con đi đi, để Lạc Ninh chơi với ba, con ngốc quá.”
An Phong Dương nhún vai, đứng dậy để lại ván cờ thua thảm hại cho Sở Lạc Ninh, vỗ vỗ vai anh rồi ra khỏi phòng. Sở Lạc Ninh khẽ cười, ngồi xuống chỗ An Phong Dương rồi nói: “Chú Ba đánh cờ hay lắm đấy ạ.” “Đừng có kiếm cớ cho nó, hồi xưa chơi cờ nó cũng có thắng nổi ba con đâu.” Ông nội An cười ha hả nói, nhìn Sở Lạc Ninh hạ nước cờ.
Sở Lạc Ninh chỉ cười không nói, anh không thể nào trả lời lại câu này được, nếu nói chú Ba lợi hại thì có vẻ như có chút giả dối còn nói ba mình lợi hại thì cũng không tốt lắm.
Vậy nên Sở Lạc Ninh lại dùng nụ cười vạn năng của mình để qua cửa.
Ông nội An cũng không tức giận, tiếp tục chơi cờ: “Đã chắc chưa? Đời này không phải con bé thì không được hả?”
Sở Lạc Ninh nghe ông nội An nói như vậy cũng không tiếp tục lòng vòng nữa mà nói thẳng luôn: “Con chưa bao giờ hoài nghi cũng không cần xác định gì cả, chính là cô ấy, không có gì cần phải nghi ngờ.”
Ông nội An khẽ gật đầu: “Con có biết tại sao bà nội con bé lại phản đối chuyện hai đứa như vậy không?”
“Miên Miên vì con mà tham gia quân đội, năm đó cô Kỳ Nhu cũng gặp phải tình huống như vậy, con có thể hiểu được.” Sở Lạc Ninh nói một cách thấu hiểu nhưng không có ý tán thành.
Hiểu được suy nghĩ của bà nội An nhưng không đồng nghĩa với việc tán thành cách làm đó. “Miên Miên là đứa cháu gái duy nhất của hai ông bà già này, cho nên bà nội của con bé mới phản đối gay gắt và kiên quyết như vậy, con có thể hiểu được là tốt rồi.” Ông nội An nói rồi hạ một nước cờ, ăn quân mã của Sở Lạc Ninh.
Sở Lạc Ninh hơi rũ mắt xuống, nhìn bàn cờ trước mặt. “Con có biết ba con có được bộ cờ này như thế nào không?” Ông nội An bỗng cất tiếng hỏi.
Sở Lạc Ninh ngẩng lên nhìn ông: “Mẹ con nói ba con dùng một cái giá cao để mua được từ một vị đại sư cờ vua.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook