• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Bẫy hôn nhân: vợ trước ôm con chạy - ngoại truyện Full 2023 (19 Viewers)

  • ngoại truyện bẫy hôn nhân-131

Chương 131: ANH SỞ NÓI: ĐÁM NÀY ĐIÊN HẾT RỒI [7]




“Không phải, Chung lão tặng đấy.” Ông nội An cười nói tiếp, “Con có biết bộ cờ này ban đầu được hét giá bao nhiêu không?”



Sở Lạc Ninh lắc đầu, trước nay anh không quan tâm những thứ này, tất nhiên sẽ không biết.



ông nội An giơ ra ba ngón tay. “Ba triệu tệ ạ.”



“Là ba mươi triệu tệ.” Ông nội An cười cười, cầm một quân cờ trong đó lên, “Có đáng với giá tiền3ấy không? Không đáng đầu, đáng giá ở chỗ đích thân Chung lão chế tác, đáng giá ở chỗ, đây là một kiểu kỷ niệm của Chung lão đối với thành tựu cờ vua cả đời ông ấy, hét đến ba mươi triệu, nhưng Chung lão lại tặng cho ba con, là vì cái gì?”



Sở Lạc Ninh không nói gì.



“Là vì ba con xem trọng cờ chứ không xem trọng giá tiền, con có hiểu ý0ông không?” Ông nội An nói, gõ gõ lên bàn cờ.



Sở Lạc Ninh ngẩng đầu nhìn ông nội An, khựng lại một lúc, bỗng chốc hiểu ý của ông. Điều mà bà nội An quan tâm không phải thân phận của anh, mà là thái độ của anh đối với bản thân An Hinh Duyệt.



Nếu như ông nội An không nói, có thể anh sẽ dồn hết thời gian và tâm trí để đối phó với5bà nội An mà xem nhẹ bản chất.



“Con cảm ơn ông.” Sở Lạc Ninh cất tiếng, giọng nói xen lẫn vẻ kích động. “Con là một đứa trẻ thông minh.” Ông nội An cười, chiếu tướng Sở Lạc Ninh, “Bộ cờ này, con mang về cho ba con đi, ngoài ba con ra, không ai hiểu được ý nghĩa của bộ cờ này đâu.”



Sở Lạc Ninh nhìn thế cờ đã đi đến cùng đường tuyệt lộ4của mình. Anh cảm thấy mình là người dung tục, không hiểu nổi. Nhưng người như ba anh, cũng không phải là người mà người bình thường có thể hiểu được. “Nếu ba con đã đồng ý cho con mang tới, tất nhiên là tặng cho ông rồi.” Sở Lạc Ninh không hề cảm thấy tặng đồ của ba mình cho ông có gì sai cả.



của ba anh thì là của anh mà, ừm, chẳng có9gì sai hết! Ông cụ bật cười, “Thằng nhóc này, con chẳng hiểu ba con gì hết. Ba con biết ông không thể nhận nó cho nên mới cho con mang ra ngoài đấy.” Sở Lạc Ninh: “...”



Chẳng trách, anh còn đang thắc mắc sao lần này ba anh dễ tính thể, chỉ ném cho anh hai viên bằng phiến, đá anh một phát, chẳng ngờ tính toán của ba anh nằm cả ở đây rồi.



Sở Lạc Ninh chơi cờ cùng ông một lát, nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài, vội vàng bỏ quân cờ trong tay xuống.



Lúc này An Hinh Duyệt đang đứng ngoài phòng khách, hai mắt đỏ ửng. An Phong Dương đưa tay day trán, còn Mân Hinh thì đỡ lấy người mẹ chồng có vẻ đang tức giận. “Có chuyện gì thế?” Sở Lạc Ninh bước tới, nắm lấy cánh tay An Hinh Duyệt. “Con không hiểu nổi, con thích ai lẽ nào không phải quyền tự do của con sao? Con làm vài chuyện về người con thích thì đã sao?” An Hinh Duyệt nói, vì giọng mũi hơi nặng nên nghe hơi khàn. Sở Lạc Ninh hiểu rồi, lại vì chuyện này mà cãi nhau. Sở Lạc Ninh vỗ vỗ cánh tay của An Hinh Duyệt, sau đó nhìn về phía bà nội An, “Bà nội, Miên Miên nóng nảy, nói chuyện hơi khó nghe, bà nội đừng để bụng.”



“Cháu gái tôi nói chuyện thế nào với tôi đấy là chuyện giữa hai chúng tôi, liên quan gì đến một người ngoài như cậu?” Bà nội An tức giận lên tiếng.



“Mẹ...” An Phong Dương nghe mẹ mình nói vậy cũng không nhịn được mà phải lên tiếng. Anh cũng là người đã trông coi Sở Lạc Ninh từ nhỏ đến lớn, Sở Lạc Ninh không khác gì con trai của anh cả.



“Bà nội thất quá đáng.” An Hinh Duyệt nghe bà nội nói vậy, không nhịn được nữa nước mắt tuôn rơi. “Con cũng im ngay cho ba.” An Phong Dương trừng mắt nhìn con gái. An Hinh Duyệt mím môi, tức giận giậm chân một cái.



Sở Lạc Ninh khẽ thở dài, nhìn An Hinh Duyệt đang ức đến mức phát khóc, “Bà nội, bà không thích con, bà có tức giận thì cứ trút lên đầu con, con chịu được hết. Miên Miên dù gì cũng là cháu gái ruột của bà, lại là con gái, bà đừng chấp nhất với cô ấy.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom