Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-132
Chương 132: ANH SỞ NÓI: ĐÁM NÀY ĐIÊN HẾT RỒI [8]
“Nếu không phải vì cậu, gia đình tôi cũng không náo loạn đến mức này.” Bà nội An nói, lồng
ngực phập phồng dữ dội. “Mẹ, mẹ, Phong Dương, lấy thuốc của mẹ ra đây.” Mân Hinh vội vàng nói rồi nhìn về phía con gái, “Hai đứa đừng ở đây làm loạn thêm nữa, mau ra ngoài đi.” An Hinh Duyệt rất lo lắng, nhưng không biết nên đến gần bà nội thế nào, nghe mẹ cô nói vậy, cô đành phải kéo Sở Lạc Ninh đi3ra ngoài.
“Bà nó à, bà vẫn chưa nhìn ra sao, thằng nhóc đó một lòng chỉ có cháu gái bà thôi, lúc này còn nghĩ đến việc bảo vệ cháu gái bà nữa. Cả đời này Miên Miên nhà chúng ta không tìm được người thứ hai đối xử với nó như vậy đâu.” Ông nội An vỗ vỗ bà nội An tức đến mức thở không ra hơi, cuối cùng cũng ra mặt nói đỡ cho Sở Lạc Ninh một câu. “Mấy người... Mấy người... ôi,0không nói nữa, tức chết tôi mất.” Bà nội An nói, cố gắng vỗ lồng ngực mình.
Sau khi Sở Lạc Ninh và An Hinh Duyệt ra ngoài, An Hinh Duyệt hất tay Sở Lạc Ninh ra, tự mình bước đi phía trước.
Sở Lạc Ninh theo sau cô, “Không phải đã bảo để anh giải quyết rồi sao? Sao em lại không kiềm chế được thế?”
“Nhưng bà nội cũng đâu thể nói anh là người ngoài chứ?” An Hinh Duyệt cúi đầu, tức giận nói. “So với người5nhà em, anh chẳng phải là người ngoài thì là gì?” Sở Lạc Ninh vẫn rất thích sự giác ngộ của vợ mình khi đã coi anh là người một nhà từ lâu.
An Hinh Duyệt bị anh đối đáp như vậy, cô quay đầu nhìn vào bên trong, “Không biết bây giờ bà nội thế nào rồi?”
“Vào trong xem thế nào, đúng lúc anh có chút chuyện cần làm.” Sở Lạc Ninh nói, anh không yên tâm nên dặn dò thêm một câu, “Đừng cãi nhau với4bà nội em nữa, từ từ sẽ ổn thôi.”
“Anh đi đâu thế?” An Hinh Duyệt nhíu mày hỏi, “Em đi cùng anh.”
“Em không thể đi được.” “Đi gặp cô gái nào à, lại còn em không thể đi được.” An Hinh Duyệt trừng mắt nhìn anh. Sở Lạc Ninh cười khẽ, “Đúng là một cô gái ấy, đi gặp mẹ anh, anh có được gặp cô gái này không?” “Thế thì anh phải hỏi ba anh rồi.” An Hinh Duyệt đáp lại.
Sở Lạc Ninh: “...”
Vợ anh học9toàn thói hư tật xấu thật rồi, trước kia cô ấy không như vậy đâu.
An Hinh Duyệt cũng biết anh phải đi vì chuyện bị thương, anh không nói, cô cũng không hỏi, cho nên không ngăn cản anh.
An Hinh Duyệt đưa tay ra sờ mặt anh, “May mà chưa bị bà nội em đánh bị thương, nếu không mẹ chồng tương lai chắc chắn sẽ ghét em lắm.”
Sở Lạc Ninh bật cười, “Không đâu, mẹ anh thích em nhất.”
Hai người ở bên ngoài tình cảm một lát, An Hinh Duyệt mới quay người vào nhà. Sở Lạc Ninh nhìn cô quay đi, hít một hơi thật sâu rồi đến bãi đỗ xe, lái xe tới bệnh viện.
Nếu anh không đi ngay, chắc lát nữa mẹ anh sẽ tới đây bóp chết anh mất. Sau khi quay về, An Hinh Duyệt lập tức đi xin lỗi bà nội, bấy giờ tâm trạng của bà cũng đã khá hơn nhiều, chắc vì không có Sở Lạc Ninh ở đó.
Mà khi Sở Lạc Ninh đến bệnh viện, anh bị mẹ lôi đi làm một loạt kiểm tra, cuối cùng được xác định lá lách bị rách nhẹ và bị một vài bệnh lặt vặt, may mà không có vấn đề gì lớn.
Sở Lạc Ninh ngồi trên ghế dựa trong phòng làm việc của mẹ, nhìn mẹ mình viết đơn thuốc, “Người đàn ông của mẹ đâu rồi?” Thủy An Lạc giơ chân đá anh dưới gầm bàn, “Nói chuyện với mẹ kiểu gì đấy?”
“Được rồi, đổi cách nói khác vậy, ông già nhà mẹ đâu?” Sở Lạc Ninh tiếp tục tươi cười hỏi. “Ba thấy con không phải là bị rách lá lách đâu mà con có bệnh về tim, bị thiếu mắt nhìn.” Thủy An Lạc chưa kịp nói gì, Sở Ninh Dực đã bước vào, đầu khẩu với con trai. Sở Lạc Ninh nằm nhoài trên lưng ghế, bị ba gắt đến mức hộc máu mà chết.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Nếu không phải vì cậu, gia đình tôi cũng không náo loạn đến mức này.” Bà nội An nói, lồng
ngực phập phồng dữ dội. “Mẹ, mẹ, Phong Dương, lấy thuốc của mẹ ra đây.” Mân Hinh vội vàng nói rồi nhìn về phía con gái, “Hai đứa đừng ở đây làm loạn thêm nữa, mau ra ngoài đi.” An Hinh Duyệt rất lo lắng, nhưng không biết nên đến gần bà nội thế nào, nghe mẹ cô nói vậy, cô đành phải kéo Sở Lạc Ninh đi3ra ngoài.
“Bà nó à, bà vẫn chưa nhìn ra sao, thằng nhóc đó một lòng chỉ có cháu gái bà thôi, lúc này còn nghĩ đến việc bảo vệ cháu gái bà nữa. Cả đời này Miên Miên nhà chúng ta không tìm được người thứ hai đối xử với nó như vậy đâu.” Ông nội An vỗ vỗ bà nội An tức đến mức thở không ra hơi, cuối cùng cũng ra mặt nói đỡ cho Sở Lạc Ninh một câu. “Mấy người... Mấy người... ôi,0không nói nữa, tức chết tôi mất.” Bà nội An nói, cố gắng vỗ lồng ngực mình.
Sau khi Sở Lạc Ninh và An Hinh Duyệt ra ngoài, An Hinh Duyệt hất tay Sở Lạc Ninh ra, tự mình bước đi phía trước.
Sở Lạc Ninh theo sau cô, “Không phải đã bảo để anh giải quyết rồi sao? Sao em lại không kiềm chế được thế?”
“Nhưng bà nội cũng đâu thể nói anh là người ngoài chứ?” An Hinh Duyệt cúi đầu, tức giận nói. “So với người5nhà em, anh chẳng phải là người ngoài thì là gì?” Sở Lạc Ninh vẫn rất thích sự giác ngộ của vợ mình khi đã coi anh là người một nhà từ lâu.
An Hinh Duyệt bị anh đối đáp như vậy, cô quay đầu nhìn vào bên trong, “Không biết bây giờ bà nội thế nào rồi?”
“Vào trong xem thế nào, đúng lúc anh có chút chuyện cần làm.” Sở Lạc Ninh nói, anh không yên tâm nên dặn dò thêm một câu, “Đừng cãi nhau với4bà nội em nữa, từ từ sẽ ổn thôi.”
“Anh đi đâu thế?” An Hinh Duyệt nhíu mày hỏi, “Em đi cùng anh.”
“Em không thể đi được.” “Đi gặp cô gái nào à, lại còn em không thể đi được.” An Hinh Duyệt trừng mắt nhìn anh. Sở Lạc Ninh cười khẽ, “Đúng là một cô gái ấy, đi gặp mẹ anh, anh có được gặp cô gái này không?” “Thế thì anh phải hỏi ba anh rồi.” An Hinh Duyệt đáp lại.
Sở Lạc Ninh: “...”
Vợ anh học9toàn thói hư tật xấu thật rồi, trước kia cô ấy không như vậy đâu.
An Hinh Duyệt cũng biết anh phải đi vì chuyện bị thương, anh không nói, cô cũng không hỏi, cho nên không ngăn cản anh.
An Hinh Duyệt đưa tay ra sờ mặt anh, “May mà chưa bị bà nội em đánh bị thương, nếu không mẹ chồng tương lai chắc chắn sẽ ghét em lắm.”
Sở Lạc Ninh bật cười, “Không đâu, mẹ anh thích em nhất.”
Hai người ở bên ngoài tình cảm một lát, An Hinh Duyệt mới quay người vào nhà. Sở Lạc Ninh nhìn cô quay đi, hít một hơi thật sâu rồi đến bãi đỗ xe, lái xe tới bệnh viện.
Nếu anh không đi ngay, chắc lát nữa mẹ anh sẽ tới đây bóp chết anh mất. Sau khi quay về, An Hinh Duyệt lập tức đi xin lỗi bà nội, bấy giờ tâm trạng của bà cũng đã khá hơn nhiều, chắc vì không có Sở Lạc Ninh ở đó.
Mà khi Sở Lạc Ninh đến bệnh viện, anh bị mẹ lôi đi làm một loạt kiểm tra, cuối cùng được xác định lá lách bị rách nhẹ và bị một vài bệnh lặt vặt, may mà không có vấn đề gì lớn.
Sở Lạc Ninh ngồi trên ghế dựa trong phòng làm việc của mẹ, nhìn mẹ mình viết đơn thuốc, “Người đàn ông của mẹ đâu rồi?” Thủy An Lạc giơ chân đá anh dưới gầm bàn, “Nói chuyện với mẹ kiểu gì đấy?”
“Được rồi, đổi cách nói khác vậy, ông già nhà mẹ đâu?” Sở Lạc Ninh tiếp tục tươi cười hỏi. “Ba thấy con không phải là bị rách lá lách đâu mà con có bệnh về tim, bị thiếu mắt nhìn.” Thủy An Lạc chưa kịp nói gì, Sở Ninh Dực đã bước vào, đầu khẩu với con trai. Sở Lạc Ninh nằm nhoài trên lưng ghế, bị ba gắt đến mức hộc máu mà chết.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com