Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-135
Chương 135: MƯU KẾ THÀNH CÔNG [1]
Thứ bảy cuối tuần, Sở Lạc Ninh không qua nhà họ An thêm lần nào nữa, chỉ có một lần đưa bánh ngọt
cho An Hinh Duyệt, loại bánh mà cô thích nhất do anh tự đứng xếp hàng mua về.
Khi ấy trời đã tối rồi.
An Hinh Duyệt ôm hộp bánh, quay đầu nhìn vào nhà. “Em vào đi, anh về đây, đừng làm bà nội em lo lắng.” Sở Lạc Ninh xoa đầu cô,3vốn còn định hôn cô một cái, nhưng nghĩ đi nghĩ lại đành nhẫn nhịn, “Em vào đi.” An Hinh Duyệt gật đầu, “Vậy tối nay anh nghỉ ngơi sớm một chút, bác gái nói gần đây sức khỏe của anh rất tệ, phải uống một đống thuốc.”
Sở Lạc Ninh: ...” Tốc độ của mẹ anh không phải nhanh ở mức bình thường đâu.
“Đừng nghe mẹ anh nói lung tung, không nghiêm trọng đến0mức đó đâu, chỉ là một vài bệnh cũ thôi, được rồi, em vào nhà đi, lát nữa bà ngoại em sẽ lo lắng đấy.” Sở Lạc Ninh nói rồi đẩy cô vào nhà, sau đó mới quay người đi. An Hinh Duyệt cầm hộp bánh ngọt vào nhà, ông nội An và bà nội An đang xem ti vi trong phòng khách, nhìn thấy cô quay lại, ông nội kêu lên, “Chao ôi,5bánh ngọt hiệu Chu Ký, khó mua lắm, chắc phải xếp hàng từ sớm đấy nhỉ.”
“Con thích ăn bánh này.” An Hinh Duyệt tươi cười đáp lại, cô quỳ trên thảm mở hộp bánh ngọt ra, “Lần trước lúc nghỉ phép vì bị thương, anh ấy cũng xếp hàng cả một ngày trời để mua cho con một hộp đấy.”
“Được rồi, đừng có ở đó mà show ân ái nữa.” Mân Hinh cười cười4mắng một câu. Bà nội An vẫn không có biểu cảm gì.
“Em ghen tị à? Ghen tị thì ngày mai anh cũng xếp hàng đi mua cho em nhé?” Ánh mắt của An Phong Dương rời khỏi màn hình tivi, nhìn Mân Hinh đang ngồi bên cạnh mình bóc quýt cho ba mẹ chồng.
“Xem tivi cũng không chặn được cái miệng anh à.” Mân Hinh nói, nhét luôn quả quýt trong tay vào miệng9chồng. An Phong Dương nuốt chửng luôn, “Anh có ăn tivi đâu.”
An Hinh Duyệt tươi cười lấy bánh ngọt ra, đưa cho bà nội An trước, “Bà nội, bà nếm thử đi, bánh ngọt của hiệu này rất ngon đấy ạ.”
Bà nội An chẳng buồn liếc một cái, đứng bật dậy đi thẳng về phòng nghỉ ngơi.
An Hinh Duyệt thấy hơi tủi thân. Ông nội An vỗ vai cháu gái, “Ít nhất cũng không vứt bánh của con đi, cứ từ từ thôi.” “Vâng, con cảm ơn ông.” An Hinh Duyệt ngẩng lên, nhìn ông nội đã theo bà nội vào phòng.
An Hinh Duyệt ngồi dưới đất, cắn từng miếng bánh ngọt, Sở Lạc Ninh không cho cô nổi nóng với bà nội, cho nên cô phải nhịn.
An Phong Dương nhìn con gái tức giận ngồi trên nền đất ăn bánh mà cũng rất bất lực. Sau khi quay về, Sở Lạc Ninh không đi nghỉ sớm như lời An Hinh Duyệt dặn mà gọi điện thoại cho Cố Tỉ Thành.
Lúc này Cố Tỉ Thành đang ở nhà. Tiểu Quỷ Quỷ nhà anh càng lớn càng khó chơi, lăn lên lộn xuống như muốn lật tung nhà anh lên vậy.
“Bác, bác...” Tiểu Quỷ Quỷ ôm điện thoại của ba, tươi cười gọi. Sở Lạc Ninh khẽ nhếch môi. Chớp mắt một cái, thằng nhóc còn ê ê a a ngày nào đã biết gọi bác rành mạch rõ ràng rồi.
“Cố Thần, con lại phá hỏng son của mẹ đúng không?” Sở Lạc Nhất bước ra khỏi phòng tắm, trên tay cầm một cây son rỗng không.
Tiểu Quỷ Quỷ lủi ra sau lưng ba nhóc, “Mẹ ơi, ba con bảo, đẹp tự nhiên mới là vẻ đẹp chân chính.” Cố Tỉ Thành thấy đầu đau ê ẩm, anh che chắn cho con trai, “Một thỏi son thôi mà, ngày mai anh mua cho em thỏi khác.”
“Thằng nhóc này thành ra như bây giờ đều do anh chiều hư nó hết.” Sở Lạc Nhất cười giễu, sau đó ném vỏ son rỗng vào thùng rác, “Anh đi tìm xem ruột non ở chỗ nào rồi hẵng nói chuyện kiểu nhẹ bẫng như không ấy với em.” Sở Lạc Nhất nói xong lại chui vào phòng tắm.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Thứ bảy cuối tuần, Sở Lạc Ninh không qua nhà họ An thêm lần nào nữa, chỉ có một lần đưa bánh ngọt
cho An Hinh Duyệt, loại bánh mà cô thích nhất do anh tự đứng xếp hàng mua về.
Khi ấy trời đã tối rồi.
An Hinh Duyệt ôm hộp bánh, quay đầu nhìn vào nhà. “Em vào đi, anh về đây, đừng làm bà nội em lo lắng.” Sở Lạc Ninh xoa đầu cô,3vốn còn định hôn cô một cái, nhưng nghĩ đi nghĩ lại đành nhẫn nhịn, “Em vào đi.” An Hinh Duyệt gật đầu, “Vậy tối nay anh nghỉ ngơi sớm một chút, bác gái nói gần đây sức khỏe của anh rất tệ, phải uống một đống thuốc.”
Sở Lạc Ninh: ...” Tốc độ của mẹ anh không phải nhanh ở mức bình thường đâu.
“Đừng nghe mẹ anh nói lung tung, không nghiêm trọng đến0mức đó đâu, chỉ là một vài bệnh cũ thôi, được rồi, em vào nhà đi, lát nữa bà ngoại em sẽ lo lắng đấy.” Sở Lạc Ninh nói rồi đẩy cô vào nhà, sau đó mới quay người đi. An Hinh Duyệt cầm hộp bánh ngọt vào nhà, ông nội An và bà nội An đang xem ti vi trong phòng khách, nhìn thấy cô quay lại, ông nội kêu lên, “Chao ôi,5bánh ngọt hiệu Chu Ký, khó mua lắm, chắc phải xếp hàng từ sớm đấy nhỉ.”
“Con thích ăn bánh này.” An Hinh Duyệt tươi cười đáp lại, cô quỳ trên thảm mở hộp bánh ngọt ra, “Lần trước lúc nghỉ phép vì bị thương, anh ấy cũng xếp hàng cả một ngày trời để mua cho con một hộp đấy.”
“Được rồi, đừng có ở đó mà show ân ái nữa.” Mân Hinh cười cười4mắng một câu. Bà nội An vẫn không có biểu cảm gì.
“Em ghen tị à? Ghen tị thì ngày mai anh cũng xếp hàng đi mua cho em nhé?” Ánh mắt của An Phong Dương rời khỏi màn hình tivi, nhìn Mân Hinh đang ngồi bên cạnh mình bóc quýt cho ba mẹ chồng.
“Xem tivi cũng không chặn được cái miệng anh à.” Mân Hinh nói, nhét luôn quả quýt trong tay vào miệng9chồng. An Phong Dương nuốt chửng luôn, “Anh có ăn tivi đâu.”
An Hinh Duyệt tươi cười lấy bánh ngọt ra, đưa cho bà nội An trước, “Bà nội, bà nếm thử đi, bánh ngọt của hiệu này rất ngon đấy ạ.”
Bà nội An chẳng buồn liếc một cái, đứng bật dậy đi thẳng về phòng nghỉ ngơi.
An Hinh Duyệt thấy hơi tủi thân. Ông nội An vỗ vai cháu gái, “Ít nhất cũng không vứt bánh của con đi, cứ từ từ thôi.” “Vâng, con cảm ơn ông.” An Hinh Duyệt ngẩng lên, nhìn ông nội đã theo bà nội vào phòng.
An Hinh Duyệt ngồi dưới đất, cắn từng miếng bánh ngọt, Sở Lạc Ninh không cho cô nổi nóng với bà nội, cho nên cô phải nhịn.
An Phong Dương nhìn con gái tức giận ngồi trên nền đất ăn bánh mà cũng rất bất lực. Sau khi quay về, Sở Lạc Ninh không đi nghỉ sớm như lời An Hinh Duyệt dặn mà gọi điện thoại cho Cố Tỉ Thành.
Lúc này Cố Tỉ Thành đang ở nhà. Tiểu Quỷ Quỷ nhà anh càng lớn càng khó chơi, lăn lên lộn xuống như muốn lật tung nhà anh lên vậy.
“Bác, bác...” Tiểu Quỷ Quỷ ôm điện thoại của ba, tươi cười gọi. Sở Lạc Ninh khẽ nhếch môi. Chớp mắt một cái, thằng nhóc còn ê ê a a ngày nào đã biết gọi bác rành mạch rõ ràng rồi.
“Cố Thần, con lại phá hỏng son của mẹ đúng không?” Sở Lạc Nhất bước ra khỏi phòng tắm, trên tay cầm một cây son rỗng không.
Tiểu Quỷ Quỷ lủi ra sau lưng ba nhóc, “Mẹ ơi, ba con bảo, đẹp tự nhiên mới là vẻ đẹp chân chính.” Cố Tỉ Thành thấy đầu đau ê ẩm, anh che chắn cho con trai, “Một thỏi son thôi mà, ngày mai anh mua cho em thỏi khác.”
“Thằng nhóc này thành ra như bây giờ đều do anh chiều hư nó hết.” Sở Lạc Nhất cười giễu, sau đó ném vỏ son rỗng vào thùng rác, “Anh đi tìm xem ruột non ở chỗ nào rồi hẵng nói chuyện kiểu nhẹ bẫng như không ấy với em.” Sở Lạc Nhất nói xong lại chui vào phòng tắm.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com