Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-136
Chương 136: MƯU KẾ THÀNH CÔNG [2]
Cố Tỉ Thành: “...”
Cố Tỉ Thành nhìn con trai, thấy hơi oan ức. Tiểu Quỷ Quỷ chớp mắt nhìn ba, dường như đang nói: Ba nhìn con làm gì?
Sở Lạc Ninh không hề khách khí, bật cười, “Thằng nhóc này hai mắt có độc nhỉ, cái gì quan trọng thì cậu đi xem đi, tôi đảm bảo cậu có thể nhìn thấy bất ngờ đấy.” Cố Tỉ Thành thầm mắng một tiếng, cầm điện thoại nhanh chóng chui vào phòng ngủ. Tiểu Quỷ Quỷ nhảy nhảy vài cái trên sofa, “Con muốn nói chuyện với bác.”
Sau khi vào3phòng ngủ, Cố Tỉ Thành nhìn thấy tập văn kiện vốn được đặt trên chiếc bàn đầu giường của anh lúc này đã vung vãi trên sàn nhà. Đây không phải vấn đề, vấn đề là trên đó đầy những hình vẽ không ra hình dạng gì được vẽ bằng son. Cố Tỉ Thành: “...”
Đây là bản báo cáo mà anh mất một tuần mới làm xong.
“Cố Thần...” Cố Tỉ Thành trầm giọng gầm lên.
“Có gì to tát đâu, làm lại lần nữa là được mà.” Sở Lạc Nhất tươi cười đứng ở cửa nhìn Cố Tỉ Thành0mặt mũi xanh lè.
Đáng đời...
Ban nãy ai vừa bảo “chỉ là một thỏi son thôi mà”? Tiểu Quỷ quỷ nghe thấy tiếng ba gọi mình, kêu một tiếng ôi chao, đôi chân nhỏ đứng không vững, ngã sấp xuống sofa, làm bảo bảo sợ chết rồi, ba gọi to thể làm gì? Sở Lạc Nhất quay đầu lại, sợ nhóc ngã xuống, không ngờ cơ thể của thằng nhóc này rất linh hoạt, chỉ nằm sấp trên sofa chứ chưa lăn xuống.
Lúc này Cố Tỉ Thành giận tới mức không nói được câu nào. Anh cầm điện thoại,5dùng một tay chỉ vào bạn nhỏ Tiểu Quỷ Quỷ đang chớp đôi mắt to rất vô tội, “Con là tổ tông của ba.” Cố Tỉ Thành nói rồi đi vào phòng làm việc.
Tiểu Quỷ Quỷ: “...” Con là tổ tông của ba hả, như thế không được đâu, lộn hết cả tôn ti trật tự. Sở Lạc Nhất quay đầu nhìn con trai. Con trai cô càng lớn càng giỏi hành hạ cô, nhưng sau mỗi lần gây họa, dáng vẻ đáng yêu của thằng bé lại khiến người ta không thể nào tránh phạt được.
Sau khi4vào phòng làm việc, Cố Tỉ Thành đóng cửa lại, “Nói đi.”
“Nói năng với anh rể như thế đấy à?” Sở Lạc Ninh ở đầu dây bên kia vẫn còn cười. Quả nhiên, thời buổi này thứ không thiếu nhất chính là lũ quỷ nghịch ngợm này.
Cố Tỉ Thành: “...”
“Tôi nói cho chú nghe, cứ quen đi là được, hồi nhỏ Bánh Bao Đậu còn xé một bản hợp đồng vài trăm triệu của ba tôi cơ mà, con trai chú đã là gì?” Sở Lạc Ninh hóng chuyện không che chuyện to, anh tươi cười thêm một9câu.
Cố Tỉ Thành đưa tay bóp trán. Nghĩ tới con trai bảo bối của mình, anh lại cảm thấy, cuộc đời mà, có một thứ gọi là bi kịch. Series đứa trẻ tinh nghịch nhà anh sắp xuất bản thành sách được rồi. “Giờ này còn gọi tới làm gì?” Cố Tỉ Thành bây giờ thực sự không muốn nghĩ về thằng nhóc quậy phá nhà anh nữa, anh vào thẳng việc chính. “Ồ, anh tìm chú là vì có chuyện muốn hỏi, chuyện của Chó Vàng.” Sở Lạc Ninh suýt nữa lạc đề vì thằng cháu nhà mình.
“Chó Vàng?” Nghe thấy cái tên này, động tác bóp trán của Cố Tỉ Thành khựng lại trong chốc lát, sau đó anh dựa vào tường, “Trước kia không phải anh đã giải quyết gã rồi sao?”
“Thật sự đơn giản thế à?” Sở Lạc Ninh nhíu mày hỏi. “Đơn giản hay không thì cũng không còn là chuyện của anh nữa, anh giải quyết được gã là đủ rồi.” Cố Tỉ Thành trầm giọng nói, “Chuyện phía sau tôi sẽ theo dõi. Đám người đó cũng không ngu đến mức nhắm vào anh lần nữa đâu.”
“Cho nên chủ đang thừa nhận, tôi rơi vào tầm ngắm rồi chứ gì?” Sở Lạc Ninh đột nhiên lên tiếng.
Cố Tỉ Thành: “...” Giờ anh đã biết sự gian xảo của con trai anh từ đâu mà có rồi.
Gen gian xảo của nhà họ Sở đấy!
“Không, tôi không hề thừa nhận gì cả.” Cố Tỉ Thành thản nhiên nói, “Có thời gian như vậy chi bằng đi giải quyết chuyện vợ của anh đi, nếu thật sự không được thì cứ nặn ra một đứa, xem ai còn dám từ chối nữa?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Cố Tỉ Thành: “...”
Cố Tỉ Thành nhìn con trai, thấy hơi oan ức. Tiểu Quỷ Quỷ chớp mắt nhìn ba, dường như đang nói: Ba nhìn con làm gì?
Sở Lạc Ninh không hề khách khí, bật cười, “Thằng nhóc này hai mắt có độc nhỉ, cái gì quan trọng thì cậu đi xem đi, tôi đảm bảo cậu có thể nhìn thấy bất ngờ đấy.” Cố Tỉ Thành thầm mắng một tiếng, cầm điện thoại nhanh chóng chui vào phòng ngủ. Tiểu Quỷ Quỷ nhảy nhảy vài cái trên sofa, “Con muốn nói chuyện với bác.”
Sau khi vào3phòng ngủ, Cố Tỉ Thành nhìn thấy tập văn kiện vốn được đặt trên chiếc bàn đầu giường của anh lúc này đã vung vãi trên sàn nhà. Đây không phải vấn đề, vấn đề là trên đó đầy những hình vẽ không ra hình dạng gì được vẽ bằng son. Cố Tỉ Thành: “...”
Đây là bản báo cáo mà anh mất một tuần mới làm xong.
“Cố Thần...” Cố Tỉ Thành trầm giọng gầm lên.
“Có gì to tát đâu, làm lại lần nữa là được mà.” Sở Lạc Nhất tươi cười đứng ở cửa nhìn Cố Tỉ Thành0mặt mũi xanh lè.
Đáng đời...
Ban nãy ai vừa bảo “chỉ là một thỏi son thôi mà”? Tiểu Quỷ quỷ nghe thấy tiếng ba gọi mình, kêu một tiếng ôi chao, đôi chân nhỏ đứng không vững, ngã sấp xuống sofa, làm bảo bảo sợ chết rồi, ba gọi to thể làm gì? Sở Lạc Nhất quay đầu lại, sợ nhóc ngã xuống, không ngờ cơ thể của thằng nhóc này rất linh hoạt, chỉ nằm sấp trên sofa chứ chưa lăn xuống.
Lúc này Cố Tỉ Thành giận tới mức không nói được câu nào. Anh cầm điện thoại,5dùng một tay chỉ vào bạn nhỏ Tiểu Quỷ Quỷ đang chớp đôi mắt to rất vô tội, “Con là tổ tông của ba.” Cố Tỉ Thành nói rồi đi vào phòng làm việc.
Tiểu Quỷ Quỷ: “...” Con là tổ tông của ba hả, như thế không được đâu, lộn hết cả tôn ti trật tự. Sở Lạc Nhất quay đầu nhìn con trai. Con trai cô càng lớn càng giỏi hành hạ cô, nhưng sau mỗi lần gây họa, dáng vẻ đáng yêu của thằng bé lại khiến người ta không thể nào tránh phạt được.
Sau khi4vào phòng làm việc, Cố Tỉ Thành đóng cửa lại, “Nói đi.”
“Nói năng với anh rể như thế đấy à?” Sở Lạc Ninh ở đầu dây bên kia vẫn còn cười. Quả nhiên, thời buổi này thứ không thiếu nhất chính là lũ quỷ nghịch ngợm này.
Cố Tỉ Thành: “...”
“Tôi nói cho chú nghe, cứ quen đi là được, hồi nhỏ Bánh Bao Đậu còn xé một bản hợp đồng vài trăm triệu của ba tôi cơ mà, con trai chú đã là gì?” Sở Lạc Ninh hóng chuyện không che chuyện to, anh tươi cười thêm một9câu.
Cố Tỉ Thành đưa tay bóp trán. Nghĩ tới con trai bảo bối của mình, anh lại cảm thấy, cuộc đời mà, có một thứ gọi là bi kịch. Series đứa trẻ tinh nghịch nhà anh sắp xuất bản thành sách được rồi. “Giờ này còn gọi tới làm gì?” Cố Tỉ Thành bây giờ thực sự không muốn nghĩ về thằng nhóc quậy phá nhà anh nữa, anh vào thẳng việc chính. “Ồ, anh tìm chú là vì có chuyện muốn hỏi, chuyện của Chó Vàng.” Sở Lạc Ninh suýt nữa lạc đề vì thằng cháu nhà mình.
“Chó Vàng?” Nghe thấy cái tên này, động tác bóp trán của Cố Tỉ Thành khựng lại trong chốc lát, sau đó anh dựa vào tường, “Trước kia không phải anh đã giải quyết gã rồi sao?”
“Thật sự đơn giản thế à?” Sở Lạc Ninh nhíu mày hỏi. “Đơn giản hay không thì cũng không còn là chuyện của anh nữa, anh giải quyết được gã là đủ rồi.” Cố Tỉ Thành trầm giọng nói, “Chuyện phía sau tôi sẽ theo dõi. Đám người đó cũng không ngu đến mức nhắm vào anh lần nữa đâu.”
“Cho nên chủ đang thừa nhận, tôi rơi vào tầm ngắm rồi chứ gì?” Sở Lạc Ninh đột nhiên lên tiếng.
Cố Tỉ Thành: “...” Giờ anh đã biết sự gian xảo của con trai anh từ đâu mà có rồi.
Gen gian xảo của nhà họ Sở đấy!
“Không, tôi không hề thừa nhận gì cả.” Cố Tỉ Thành thản nhiên nói, “Có thời gian như vậy chi bằng đi giải quyết chuyện vợ của anh đi, nếu thật sự không được thì cứ nặn ra một đứa, xem ai còn dám từ chối nữa?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook