Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-137
Chương 137: MƯU KẾ THÀNH CÔNG [3]
“Từ, chú có thể im miệng đi được rồi đấy.” Sở Lạc Ninh nói rồi dập máy.
Cố Tỉ Thành: “...”
Tên nhóc này đúng là không biết nghe lời người lớn gì cả, lúc này làm gì còn thứ gì lợi hại hơn món vũ khí “đứa trẻ” này nữa3chứ?
Sau khi cúp điện thoại, Sở Lạc Ninh quăng người lên giường.
Trẻ con?
Sinh một đứa nghịch như quỷ ra để trị anh à? Chuyện này không đáng tin, cho nên anh phải nghĩ thật kỹ mới được. Dù sao thì không phải ai cũng khống chế được một đứa0trẻ nghịch ngợm.
***
Đợt chiêu binh mùa thu đến quá nhanh, không kịp trở tay.
Sở Lạc Ninh đột nhiên bị túm đi tuyển lính.
Lại càng không kịp trở tay.
Mắt To chớp mắt, nhìn những người khác cũng sợ hết hồn vì mệnh lệnh, “Thế này là sao đây? Bảo chúng5ta đi tuyển quân?” Chim Chọi cũng tò mò, từ bao giờ mà đội Sói Săn phải phụ trách cả việc tuyển quân này vậy. Ba Sứt nhìn Lão Đại cứ tựa người vào giá sắt huấn luyện không nói năng gì, rồi nhìn Lữ đoàn trưởng chuồn nhanh4như chớp mắt, chuyện này đúng là kỳ lạ thật.
“Bảo chúng ta đi tuyển quân á, định dẹp luôn cái quân doanh này à, chúng ta thì tuyển được mấy người cho ông ta chứ?” Chim Chọi chậc chậc vài tiếng, lần này chỉ có công dân đi nghĩa9vụ bình thường, bắt họ đi tuyến, có phải tuyển bộ đội đặc chủng cho họ đâu.
Sở Lạc Ninh bật cười chế giễu rồi nhìn Chim Chọi, “Thế sợi Ăng-Ten Nhỏ kia sao rồi?”
“Sắp suy sụp đến mức đòi giải ngũ rồi.” Chim Chọi nhún vai nói, “Theo như cậu ta nói, bảo Đoàn trưởng Sở cho cậu ta một phát thật sảng khoái đi, cậu ta chỉ không nhận ra anh thôi mà, một tên trông như lưu manh lại là đoàn trưởng.”
“Ha, thằng nhóc này có khí phách đấy, lần này nhớ vác cậu ta theo.” Sở Lạc Ninh bật cười.
“Vác cả sợi Ăng-Ten nhỏ kia theo?” Chim Chọi tò mò.
“Vác theo.” Sở Lạc Ninh nói, đứng thẳng dậy, quay đầu nhìn họ,“Tôi bảo này, thứ bảy chủ nhật tôi bảo các cậu
lại quân doanh để nói chuyện à? Đợi quốc gia đến phát vợ cho các cậu hả?” Sở Lạc Ninh nhìn họ, chỉ hận rèn sắt không thành thép.
“Lúc tôi đi lính, mẹ tôi bảo quân đội sẽ phát vợ cho nên tôi mới đến đó.” Ba Sứt gân cổ lên cãi.
Sở Lạc Ninh đẹp cho cậu ta một phát, “Phát ông nội cậu.”
“Thế thì không được, ông nội tôi còn ở quê làm ruộng, quốc gia định phát kiểu gì đây?” Ba Sứt né qua một bên, “Với cả, cỡ như tôi thì ai thèm thích?”
Trong số họ, bề ngoài của Ba Sứt kém hơn một chút, nhưng tuyệt đối không phải dạng khó coi. Chủ yếu vì mấy tên này đẹp quá, nhất là Sở Lạc Ninh, đẹp đến mức muốn phạm tội.
Chim Chọi bất lực, lắc lắc đầu. Mắt To cười lăn lộn, không đứng thẳng dậy được.
Sở Lạc Ninh liếc xéo họ, “Mắt To thích cậu đấy.”
Mặt To dừng bặt, nhìn Lão Đại nhà mình bằng ánh mắt khiếp sợ, sau đó ôm chặt, run rẩy như cầy sấy, “Lão Đại, em rất bình thường mà.” “Cút ngay...” Ba sứt cười cười mắng.
Sở Lạc Ninh ngẩng đầu. Nhìn thấy An Hinh Duyệt từ chỗ không xa bước tới, anh liền chạy qua đón.
An Hinh Duyệt nhìn thấy anh, cô vẫy tay với mấy người phía sau, sau đó đưa tập văn kiện trong tay cho Sở Lạc Ninh, “Báo cáo tâm lý của sợi Ăng-Ten Nhỏ nhà anh, IQ 160, độ nhanh nhạy của phản ứng cũng rất cao, muốn chinh phục được cậu ấy, anh phải cố gắng một chút rồi.”
Sở Lạc Ninh đưa tay nhận lấy, sau đó mở báo cáo ra, nhìn những số liệu bên trong. “Nhưng, sợi Ăng-Ten Nhỏ nhà anh chắc chắn đã trải qua việc gì đó, cậu ấy rất bài xích việc mã hóa.” An Hinh Duyệt nói thêm.
“Đừng một câu Ăng-Ten Nhỏ nhà anh hai câu Ăng-Ten Nhỏ nhà anh nữa, em ghen gì ghen với cả một người đàn ông chứ, tiền đồ đâu hết cả rồi.” Sở Lạc Ninh vừa đọc báo cáo vừa nói.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Từ, chú có thể im miệng đi được rồi đấy.” Sở Lạc Ninh nói rồi dập máy.
Cố Tỉ Thành: “...”
Tên nhóc này đúng là không biết nghe lời người lớn gì cả, lúc này làm gì còn thứ gì lợi hại hơn món vũ khí “đứa trẻ” này nữa3chứ?
Sau khi cúp điện thoại, Sở Lạc Ninh quăng người lên giường.
Trẻ con?
Sinh một đứa nghịch như quỷ ra để trị anh à? Chuyện này không đáng tin, cho nên anh phải nghĩ thật kỹ mới được. Dù sao thì không phải ai cũng khống chế được một đứa0trẻ nghịch ngợm.
***
Đợt chiêu binh mùa thu đến quá nhanh, không kịp trở tay.
Sở Lạc Ninh đột nhiên bị túm đi tuyển lính.
Lại càng không kịp trở tay.
Mắt To chớp mắt, nhìn những người khác cũng sợ hết hồn vì mệnh lệnh, “Thế này là sao đây? Bảo chúng5ta đi tuyển quân?” Chim Chọi cũng tò mò, từ bao giờ mà đội Sói Săn phải phụ trách cả việc tuyển quân này vậy. Ba Sứt nhìn Lão Đại cứ tựa người vào giá sắt huấn luyện không nói năng gì, rồi nhìn Lữ đoàn trưởng chuồn nhanh4như chớp mắt, chuyện này đúng là kỳ lạ thật.
“Bảo chúng ta đi tuyển quân á, định dẹp luôn cái quân doanh này à, chúng ta thì tuyển được mấy người cho ông ta chứ?” Chim Chọi chậc chậc vài tiếng, lần này chỉ có công dân đi nghĩa9vụ bình thường, bắt họ đi tuyến, có phải tuyển bộ đội đặc chủng cho họ đâu.
Sở Lạc Ninh bật cười chế giễu rồi nhìn Chim Chọi, “Thế sợi Ăng-Ten Nhỏ kia sao rồi?”
“Sắp suy sụp đến mức đòi giải ngũ rồi.” Chim Chọi nhún vai nói, “Theo như cậu ta nói, bảo Đoàn trưởng Sở cho cậu ta một phát thật sảng khoái đi, cậu ta chỉ không nhận ra anh thôi mà, một tên trông như lưu manh lại là đoàn trưởng.”
“Ha, thằng nhóc này có khí phách đấy, lần này nhớ vác cậu ta theo.” Sở Lạc Ninh bật cười.
“Vác cả sợi Ăng-Ten nhỏ kia theo?” Chim Chọi tò mò.
“Vác theo.” Sở Lạc Ninh nói, đứng thẳng dậy, quay đầu nhìn họ,“Tôi bảo này, thứ bảy chủ nhật tôi bảo các cậu
lại quân doanh để nói chuyện à? Đợi quốc gia đến phát vợ cho các cậu hả?” Sở Lạc Ninh nhìn họ, chỉ hận rèn sắt không thành thép.
“Lúc tôi đi lính, mẹ tôi bảo quân đội sẽ phát vợ cho nên tôi mới đến đó.” Ba Sứt gân cổ lên cãi.
Sở Lạc Ninh đẹp cho cậu ta một phát, “Phát ông nội cậu.”
“Thế thì không được, ông nội tôi còn ở quê làm ruộng, quốc gia định phát kiểu gì đây?” Ba Sứt né qua một bên, “Với cả, cỡ như tôi thì ai thèm thích?”
Trong số họ, bề ngoài của Ba Sứt kém hơn một chút, nhưng tuyệt đối không phải dạng khó coi. Chủ yếu vì mấy tên này đẹp quá, nhất là Sở Lạc Ninh, đẹp đến mức muốn phạm tội.
Chim Chọi bất lực, lắc lắc đầu. Mắt To cười lăn lộn, không đứng thẳng dậy được.
Sở Lạc Ninh liếc xéo họ, “Mắt To thích cậu đấy.”
Mặt To dừng bặt, nhìn Lão Đại nhà mình bằng ánh mắt khiếp sợ, sau đó ôm chặt, run rẩy như cầy sấy, “Lão Đại, em rất bình thường mà.” “Cút ngay...” Ba sứt cười cười mắng.
Sở Lạc Ninh ngẩng đầu. Nhìn thấy An Hinh Duyệt từ chỗ không xa bước tới, anh liền chạy qua đón.
An Hinh Duyệt nhìn thấy anh, cô vẫy tay với mấy người phía sau, sau đó đưa tập văn kiện trong tay cho Sở Lạc Ninh, “Báo cáo tâm lý của sợi Ăng-Ten Nhỏ nhà anh, IQ 160, độ nhanh nhạy của phản ứng cũng rất cao, muốn chinh phục được cậu ấy, anh phải cố gắng một chút rồi.”
Sở Lạc Ninh đưa tay nhận lấy, sau đó mở báo cáo ra, nhìn những số liệu bên trong. “Nhưng, sợi Ăng-Ten Nhỏ nhà anh chắc chắn đã trải qua việc gì đó, cậu ấy rất bài xích việc mã hóa.” An Hinh Duyệt nói thêm.
“Đừng một câu Ăng-Ten Nhỏ nhà anh hai câu Ăng-Ten Nhỏ nhà anh nữa, em ghen gì ghen với cả một người đàn ông chứ, tiền đồ đâu hết cả rồi.” Sở Lạc Ninh vừa đọc báo cáo vừa nói.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook