Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-141
Chương 141: MƯU KẾ THÀNH CÔNG[7]
“Ừ” Bà nội An kiêu ngạo cầm di động đi mất.
Mân Hinh còn chưa rót nước xong.
Mẹ chồng cô đi hơi vội rồi thì phải. Mân Hinh ngoảnh lại nhìn chồng, An Phong Dương hơi nhún vai, vươn tay tắt tivi, “Đi ngủ thôi.” “Em thấy mẹ cũng xuôi xuôi rồi, thằng nhóc Bảo Bối, thực3sự không tốn nhiều công sức như vậy đã đánh cho đối thủ quân lính tơi bời rồi nhỉ.” Mân Hinh mở miệng cười nói.
An Phong Dương đặt điều khiển từ xa xuống, nhận lấy ấm nước trong tay vợ mình, “Đi lên lầu nghỉ ngơi đi, trận chiến không mùi thuốc súng này chắc sắp0kết thúc rồi.”
Mân Hinh gật đầu, cuối cùng vẫn thở dài một hơi. Ngày Sở Lạc Ninh đi, tiết trời rất đẹp. An Hinh Duyệt không tiễn anh, chỉ chuẩn bị không ít thuốc cho anh, còn dặn dò Chim Chọi một hồi lâu, nói còn nhiều hơn cả nói chuyện với anh.
Chim Chại nghiêm túc5đồng ý, những chuyện khác đều dễ nói, Chim Chọi vốn là bác sĩ, thực sự sẽ không dung túng cho Sở Lạc Ninh, còn An Hinh Duyệt lại biết thừa chuyện này nên mới tìm Chim Chọi.
Sở Lạc Ninh nghĩ, về chuyện uống thuốc lần này của anh, bọn người chưa bao giờ đoàn kết4như vậy. Cho nên trên đường đi kêu gọi nhập ngũ lần này, Sở Lạc Ninh đối xử rất tốt với Chim Chọi, tốt đến độ khiến người ta phải sợ hãi. Người lái xe là Chim Chọi, Sở Lạc Ninh ngồi ở ghế phụ đằng trước, Ăng-Ten Nhỏ ngồi ngoan ngoãn như một chú gà9ở đằng sau, vẫn không hề có chút hảo cảm nào với tên lính càn quấy kia.
Mắt To và Ba Sứt đang ầm ĩ với nhau, còn Sở Lạc Ninh cứ nhìn Chim Chọi chằm chằm.
Chim Chọi vừa lái xe vừa nói: “Lão Đại, cậu đừng nhìn tôi như vậy nữa, tôi thấy hoảng lắm, trên xe toàn là mạng người sống sờ sờ đấy.”
“Một tai nạn xe thôi đã lấy được mạng của họ thì chẳng phải sống cũng phí không khí quá à? Chúng ta thương lượng chút đi...”
“Tôi gọi điện cho chị dâu đấy nhé.” Chim Chọi vội vàng mở miệng nói.
Sở Lạc Ninh: “...” Được lắm, xem như anh lợi hại. “Mẹ nó chứ, rốt cuộc thì anh là lính của ai hả?” Sở Lạc Ninh chán ghét nói.
“Lão Đại, anh đừng vật vã nữa, với cái thân thể yếu ớt này của anh, chính vì bọn em không nói gì nên mới thành thế này, anh không biết tự lo cho bản thân mình một chút à?” Mắt To nói thẳng, “Cô cũng tự mình ra trận rồi, anh cũng ngoan ngoãn uống thuốc điều trị sức khỏe đi, em nghĩ lần này phải chúng ta đi phần lớn cũng là vì cái thân đã như cái sàng này của anh đấy.”
“Có tin tôi đá cậu xuống không?” Sở Lạc Ninh tức giận mắng một tiếng,
“Lão Đại, cô đã lên lịch cả cho chuyện này, vậy cũng có nghĩa là thân thể này của cậu thực sự không ổn rồi, không phải anh còn muốn làm thêm mấy năm nữa à? Cậu không muốn phá vỡ kỷ lục của Hoàng A Mã nhà cậu nữa sao?” Chim Chại nghiêm túc nói, bởi vì Sở Lạc Ninh là người gốc Hoàng thành nên vẫn được người của thành phố A gọi là Thái tử, chính vì thế mỗi lần bọn họ nói đùa với nhau, đều nói Sở Ninh Dực là Hoàng A Mã của anh.
Đây là một thái tử gia có cả một giang sơn phải kế thừa đấy! “Sao mấy người đột nhiên lại quan tâm đến sức khỏe của tôi thể, như kiểu một giây nữa là tôi sẽ chết không bằng.” Sở Lạc Ninh nhìn bên ngoài, “Quẹo phải đi, cha nội.” Chim Chọi vội vàng bẻ tay lái, “Cậu mới là cha nội đấy, đừng có giày vò bề dưới tôi.”
Ăng-Ten Nhỏ vốn đang suy nghĩ nhìn ra ngoài cửa sổ, cuối cùng cũng bị thu hút một chút, nhìn đám người liên tục chòng ghẹo nhau, bọn họ hình như chẳng hề để tâm đến cảm nhận của cậu, hơn nữa, thuộc hạ của tên thủ trưởng càn quấy kia cũng vô lại như thế à?
Mắt To nhìn Ăng-Ten Nhỏ ngồi bên cạnh mình, chỉ hận không thể cách xa hơn, liền giơ ngón tay lên chọc cậu ta một cái, “Nhớ năm đó, tôi cũng là một đứa trẻ ngây thơ như vậy, thời gian đã làm gì tôi thế này?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Ừ” Bà nội An kiêu ngạo cầm di động đi mất.
Mân Hinh còn chưa rót nước xong.
Mẹ chồng cô đi hơi vội rồi thì phải. Mân Hinh ngoảnh lại nhìn chồng, An Phong Dương hơi nhún vai, vươn tay tắt tivi, “Đi ngủ thôi.” “Em thấy mẹ cũng xuôi xuôi rồi, thằng nhóc Bảo Bối, thực3sự không tốn nhiều công sức như vậy đã đánh cho đối thủ quân lính tơi bời rồi nhỉ.” Mân Hinh mở miệng cười nói.
An Phong Dương đặt điều khiển từ xa xuống, nhận lấy ấm nước trong tay vợ mình, “Đi lên lầu nghỉ ngơi đi, trận chiến không mùi thuốc súng này chắc sắp0kết thúc rồi.”
Mân Hinh gật đầu, cuối cùng vẫn thở dài một hơi. Ngày Sở Lạc Ninh đi, tiết trời rất đẹp. An Hinh Duyệt không tiễn anh, chỉ chuẩn bị không ít thuốc cho anh, còn dặn dò Chim Chọi một hồi lâu, nói còn nhiều hơn cả nói chuyện với anh.
Chim Chại nghiêm túc5đồng ý, những chuyện khác đều dễ nói, Chim Chọi vốn là bác sĩ, thực sự sẽ không dung túng cho Sở Lạc Ninh, còn An Hinh Duyệt lại biết thừa chuyện này nên mới tìm Chim Chọi.
Sở Lạc Ninh nghĩ, về chuyện uống thuốc lần này của anh, bọn người chưa bao giờ đoàn kết4như vậy. Cho nên trên đường đi kêu gọi nhập ngũ lần này, Sở Lạc Ninh đối xử rất tốt với Chim Chọi, tốt đến độ khiến người ta phải sợ hãi. Người lái xe là Chim Chọi, Sở Lạc Ninh ngồi ở ghế phụ đằng trước, Ăng-Ten Nhỏ ngồi ngoan ngoãn như một chú gà9ở đằng sau, vẫn không hề có chút hảo cảm nào với tên lính càn quấy kia.
Mắt To và Ba Sứt đang ầm ĩ với nhau, còn Sở Lạc Ninh cứ nhìn Chim Chọi chằm chằm.
Chim Chọi vừa lái xe vừa nói: “Lão Đại, cậu đừng nhìn tôi như vậy nữa, tôi thấy hoảng lắm, trên xe toàn là mạng người sống sờ sờ đấy.”
“Một tai nạn xe thôi đã lấy được mạng của họ thì chẳng phải sống cũng phí không khí quá à? Chúng ta thương lượng chút đi...”
“Tôi gọi điện cho chị dâu đấy nhé.” Chim Chọi vội vàng mở miệng nói.
Sở Lạc Ninh: “...” Được lắm, xem như anh lợi hại. “Mẹ nó chứ, rốt cuộc thì anh là lính của ai hả?” Sở Lạc Ninh chán ghét nói.
“Lão Đại, anh đừng vật vã nữa, với cái thân thể yếu ớt này của anh, chính vì bọn em không nói gì nên mới thành thế này, anh không biết tự lo cho bản thân mình một chút à?” Mắt To nói thẳng, “Cô cũng tự mình ra trận rồi, anh cũng ngoan ngoãn uống thuốc điều trị sức khỏe đi, em nghĩ lần này phải chúng ta đi phần lớn cũng là vì cái thân đã như cái sàng này của anh đấy.”
“Có tin tôi đá cậu xuống không?” Sở Lạc Ninh tức giận mắng một tiếng,
“Lão Đại, cô đã lên lịch cả cho chuyện này, vậy cũng có nghĩa là thân thể này của cậu thực sự không ổn rồi, không phải anh còn muốn làm thêm mấy năm nữa à? Cậu không muốn phá vỡ kỷ lục của Hoàng A Mã nhà cậu nữa sao?” Chim Chại nghiêm túc nói, bởi vì Sở Lạc Ninh là người gốc Hoàng thành nên vẫn được người của thành phố A gọi là Thái tử, chính vì thế mỗi lần bọn họ nói đùa với nhau, đều nói Sở Ninh Dực là Hoàng A Mã của anh.
Đây là một thái tử gia có cả một giang sơn phải kế thừa đấy! “Sao mấy người đột nhiên lại quan tâm đến sức khỏe của tôi thể, như kiểu một giây nữa là tôi sẽ chết không bằng.” Sở Lạc Ninh nhìn bên ngoài, “Quẹo phải đi, cha nội.” Chim Chọi vội vàng bẻ tay lái, “Cậu mới là cha nội đấy, đừng có giày vò bề dưới tôi.”
Ăng-Ten Nhỏ vốn đang suy nghĩ nhìn ra ngoài cửa sổ, cuối cùng cũng bị thu hút một chút, nhìn đám người liên tục chòng ghẹo nhau, bọn họ hình như chẳng hề để tâm đến cảm nhận của cậu, hơn nữa, thuộc hạ của tên thủ trưởng càn quấy kia cũng vô lại như thế à?
Mắt To nhìn Ăng-Ten Nhỏ ngồi bên cạnh mình, chỉ hận không thể cách xa hơn, liền giơ ngón tay lên chọc cậu ta một cái, “Nhớ năm đó, tôi cũng là một đứa trẻ ngây thơ như vậy, thời gian đã làm gì tôi thế này?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com