Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-144
Chương 144: MƯU KẾ THÀNH CÔNG[10]
Sở Lạc Ninh bước qua ngồi xuống giường, Chim Chọi đi theo kéo lấy chiếc ghế bên cạnh bàn, quay lưng ghế về phía Sở Lạc Ninh, sau đó tự mình rót nước ngồi uống, đây chính là lính do Sở Lạc Ninh dẫn
dắt, không có một chút quy củ nào. “Sau lần đó, năm nay chúng ta cũng chẳng có nhiệm vụ gì lớn, hẳn là cấp trên cũng đang e dè với cái thân thể tàn tạ3này của cậu rồi.” Chim Chọi ăn ngay nói thật, “Lúc đó cậu còn hỏi tôi, có hối hận không?”
Sở Lạc Ninh nhìn anh ta.
“Tôi nói cậu hay, đúng là tôi từng hối hận thật, trong lúc ông đây liều mạng vì cái đất nước này, bạn gái lại đi lấy thằng khác, một gã lính kỹ thuật chưa từng ra chiến trường, một giây đó tôi đã nghĩ, bộ đội đặc chủng gì chứ, chỉ có kẻ ngu0mới đi làm.”
“Cho nên... anh định nói gì với tôi đây?” “Tôi chỉ muốn nói với cậu rằng mạng là của cậu, mất mạng, cậu có muốn đấu tranh cho quốc gia này cũng không có cơ hội đầu.” Chim Chọi đứng dậy, vỗ vỗ lên vai anh, “Đừng liều mạng, cô vợ như hoa như ngọc của cậu còn đang chờ ở nhà đấy.”
Sở Lạc Ninh nhìn Chim Chọi bước ra ngoài, “Này, nếu hối hận, vì sao5không cướp cô ấy về?”
Chim Chọi quay đầu lại, nhìn Sở Lạc Ninh, “Ông đây quá ti tiện, không cởi được bộ quân phục này ra được chưa hả?”
Sở Lạc Ninh nhìn về phẫn hận của anh ta, phì một tiếng bật cười, phất tay bảo anh ta có thể đi, có điều phất xong lại gọi người ta lại.
“Có chuyện gì không nói một lượt được à?” Chim Chọi cũng nổi giận.
“Đưa thuốc cho tôi, không phải giám4thị tôi nữa.” Sở Lạc Ninh nói, duỗi tay ra. Chim Chọi vội tỏ ra sợ sệt giấu kỹ thuốc đi, “Cậu định làm gì? Hủy được diệt tích à?”
“Tôi sẽ giết anh để diệt tích ấy.” Sở Lạc Ninh vươn tay đoạt lấy túi thuốc, cúi đầu nhìn, “Được rồi, bên phía An Hinh Duyệt tôi tự biết nói chuyện, được chữa hả?” Sở Lạc Ninh nghiến răng nghiến lợi nói.
“Lão Đại anh minh, sớm nói vậy có9phải tốt không.” Chim Chọi nói xong, xoay người định đi, lại đột nhiên quay lại: “Không sao chứ?” Sở Lạc Ninh liền giơ chân đá anh ta ra ngoài. Sở Lạc Ninh đóng cửa, nhìn hai lọ thuốc trong tay, xem ra thân thể anh thật sự đã tệ đến mức khiến mọi người lo lắng rồi. Trong lúc anh đang mải nghĩ ngợi, di động đột nhiên đổ chuông, anh nhếch môi cười, vươn tay bấm nghe.
“Uống thuốc chưa?” An Hinh Duyệt vừa mở miệng đã hỏi câu này. “Mở đầu thế này có hơi sai sai, chẳng lẽ không phải em nên nói là em nhớ anh à? Cúp đi, gọi lại.” Sở Lạc Ninh nói, thực sự cúp máy.
An Hinh Duyệt: “...”
Trò ngớ ngẩn gì thế này.
An Hinh Duyệt tức tối gọi lại, chờ đầu bên kia bắt máy liền rống lên một câu: “Sở Lạc Ninh, tổ sư anh, anh tưởng em không dám chửi anh đấy à?”
Sở Lạc Ninh cười rung cả người, sau đó liền bò lên giường nằm, “Thám tử của em không nói với em à, uống rối, sau này mỗi lần uống thuốc anh sẽ đều sẽ livestream cho em xem được chữa.”
“Sao tự dưng lại nghe lời thế, không đúng cho lắm.” An Hinh Duyệt tò mò hỏi, bị Sở Lạc Ninh cười mắng một tiếng, “Đúng rồi, hôm nay mẹ em kể với em, bà nội em hình như không phản đối anh nữa đầu, bà thấy anh đối tốt với em cho nên bảo lần sau anh đến nhà em ăn cơm đấy.” Đây là nguyên nhân chủ yếu mà An Hinh Duyệt gọi điện.
Sở Lạc Ninh nghe thấy sự vui vẻ trong giọng nói của An Hinh Duyệt, trong lòng chỉ thầm mắng một tiếng: Móa nó.
Ông đây giờ đang đi công tác xa, một tháng nữa mới về, lúc đấy chút hảo cảm vừa mới gây dựng được chắc chắn đã mất sạch rồi.
Lúc này Sở Lạc Ninh chỉ nghĩ, ông trời đang trêu ngươi anh. Làm sao bây giờ, sốt ruột quá đi...
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Lạc Ninh bước qua ngồi xuống giường, Chim Chọi đi theo kéo lấy chiếc ghế bên cạnh bàn, quay lưng ghế về phía Sở Lạc Ninh, sau đó tự mình rót nước ngồi uống, đây chính là lính do Sở Lạc Ninh dẫn
dắt, không có một chút quy củ nào. “Sau lần đó, năm nay chúng ta cũng chẳng có nhiệm vụ gì lớn, hẳn là cấp trên cũng đang e dè với cái thân thể tàn tạ3này của cậu rồi.” Chim Chọi ăn ngay nói thật, “Lúc đó cậu còn hỏi tôi, có hối hận không?”
Sở Lạc Ninh nhìn anh ta.
“Tôi nói cậu hay, đúng là tôi từng hối hận thật, trong lúc ông đây liều mạng vì cái đất nước này, bạn gái lại đi lấy thằng khác, một gã lính kỹ thuật chưa từng ra chiến trường, một giây đó tôi đã nghĩ, bộ đội đặc chủng gì chứ, chỉ có kẻ ngu0mới đi làm.”
“Cho nên... anh định nói gì với tôi đây?” “Tôi chỉ muốn nói với cậu rằng mạng là của cậu, mất mạng, cậu có muốn đấu tranh cho quốc gia này cũng không có cơ hội đầu.” Chim Chọi đứng dậy, vỗ vỗ lên vai anh, “Đừng liều mạng, cô vợ như hoa như ngọc của cậu còn đang chờ ở nhà đấy.”
Sở Lạc Ninh nhìn Chim Chọi bước ra ngoài, “Này, nếu hối hận, vì sao5không cướp cô ấy về?”
Chim Chọi quay đầu lại, nhìn Sở Lạc Ninh, “Ông đây quá ti tiện, không cởi được bộ quân phục này ra được chưa hả?”
Sở Lạc Ninh nhìn về phẫn hận của anh ta, phì một tiếng bật cười, phất tay bảo anh ta có thể đi, có điều phất xong lại gọi người ta lại.
“Có chuyện gì không nói một lượt được à?” Chim Chọi cũng nổi giận.
“Đưa thuốc cho tôi, không phải giám4thị tôi nữa.” Sở Lạc Ninh nói, duỗi tay ra. Chim Chọi vội tỏ ra sợ sệt giấu kỹ thuốc đi, “Cậu định làm gì? Hủy được diệt tích à?”
“Tôi sẽ giết anh để diệt tích ấy.” Sở Lạc Ninh vươn tay đoạt lấy túi thuốc, cúi đầu nhìn, “Được rồi, bên phía An Hinh Duyệt tôi tự biết nói chuyện, được chữa hả?” Sở Lạc Ninh nghiến răng nghiến lợi nói.
“Lão Đại anh minh, sớm nói vậy có9phải tốt không.” Chim Chọi nói xong, xoay người định đi, lại đột nhiên quay lại: “Không sao chứ?” Sở Lạc Ninh liền giơ chân đá anh ta ra ngoài. Sở Lạc Ninh đóng cửa, nhìn hai lọ thuốc trong tay, xem ra thân thể anh thật sự đã tệ đến mức khiến mọi người lo lắng rồi. Trong lúc anh đang mải nghĩ ngợi, di động đột nhiên đổ chuông, anh nhếch môi cười, vươn tay bấm nghe.
“Uống thuốc chưa?” An Hinh Duyệt vừa mở miệng đã hỏi câu này. “Mở đầu thế này có hơi sai sai, chẳng lẽ không phải em nên nói là em nhớ anh à? Cúp đi, gọi lại.” Sở Lạc Ninh nói, thực sự cúp máy.
An Hinh Duyệt: “...”
Trò ngớ ngẩn gì thế này.
An Hinh Duyệt tức tối gọi lại, chờ đầu bên kia bắt máy liền rống lên một câu: “Sở Lạc Ninh, tổ sư anh, anh tưởng em không dám chửi anh đấy à?”
Sở Lạc Ninh cười rung cả người, sau đó liền bò lên giường nằm, “Thám tử của em không nói với em à, uống rối, sau này mỗi lần uống thuốc anh sẽ đều sẽ livestream cho em xem được chữa.”
“Sao tự dưng lại nghe lời thế, không đúng cho lắm.” An Hinh Duyệt tò mò hỏi, bị Sở Lạc Ninh cười mắng một tiếng, “Đúng rồi, hôm nay mẹ em kể với em, bà nội em hình như không phản đối anh nữa đầu, bà thấy anh đối tốt với em cho nên bảo lần sau anh đến nhà em ăn cơm đấy.” Đây là nguyên nhân chủ yếu mà An Hinh Duyệt gọi điện.
Sở Lạc Ninh nghe thấy sự vui vẻ trong giọng nói của An Hinh Duyệt, trong lòng chỉ thầm mắng một tiếng: Móa nó.
Ông đây giờ đang đi công tác xa, một tháng nữa mới về, lúc đấy chút hảo cảm vừa mới gây dựng được chắc chắn đã mất sạch rồi.
Lúc này Sở Lạc Ninh chỉ nghĩ, ông trời đang trêu ngươi anh. Làm sao bây giờ, sốt ruột quá đi...
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook