Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-147
Chương 147: QUÂN NHÂN, KHÔNG THỂ ĐỔ TRÁCH NHIỆM CHO NGƯỜI KHÁC [3]
Lúc này, Chim Chọi đang ra ngoài đi vệ sinh, thấy bộ dạng gặp phật giết phật gặp thần giết thần định
đi ra ngoài của anh, liền cười một tiếng, “Lão Đại, đi đâu thế?”
“Kết hôn.” Sở Lạc Ninh, nhảy xuống lầu, trèo lên xe.
Chim Chọi: “Lão Đại, cậu vừa mới đến đây đã vứt bỏ chị dâu rồi à?” “Anh chết chắc rồi, nhớ đấy, chờ tôi về sẽ lấy mạng của anh.” Sở Lạc Ninh nói xong liền khởi động xe phóng đi.
Chim Chọi nở một nụ cười xán3lạn, người này cuối cùng cũng suy nghĩ rõ ràng rồi.
An Hinh Duyệt cho rằng Sở Lạc Ninh chỉ nói chơi với cô, cho nên cũng không tưởng là thật, dù sao chuyện kết hôn cô cũng chỉ nói vậy mà thôi, thực sự muốn kết hôn cũng phải chờ đến khi anh về.
Cho nên, đúng sáu giờ, cô vừa thức giấc liền nghe thấy có người dùng đá ném vào cửa sổ, An Hinh Duyệt bước tới trước cửa, nhìn xem là kẻ nào to gan dám làm vậy.
Sau đó0... Cô vừa mở cửa liền nhìn thấy người đàn ông đang tựa bên chiếc xe, trong tay còn cầm một cục đá định tiếp tục ném lên.
An Hinh Duyệt nhíu mày, “Nhà của nhà nước, ném vỡ anh có đền không?”
“Mau thay quần áo, trang điểm thành công chúa rồi lăn xuống đây đi, đi đến cục Dân Chính nào.” Sở Lạc Ninh vứt cục đá trong tay đi, nhìn cô nàng đang ló đầu ra ngoài cửa sổ kêu lên. Sau đó, anh thấy cô gái ấy nở nụ5cười. Mặt trời còn chưa ló rạng, cô gái của anh lại đang nhoài người bên cửa sổ, cười tít mắt nhìn ah. Giữa hai hàng chân mày đều là ý cười, đây là thứ mà cả cuộc đời anh vẫn sẽ tiếp tục theo đuổi.
“Được, anh chờ đó.” An Hinh Duyệt cười tủm tỉm nói, sau đó đi vào trong, thay quần áo, rửa mặt, xong xuôi liền nhảy thẳng từ cửa sổ tầng hai xuống.
Sở Lạc Ninh: “...”
Cũng chỉ có vợ anh mới như thế, đổi thành người khác4cũng không được.
Nhưng khi hai con người kích động lao đến cục Dân Chính thì lại đụng phải tấm biển sáng loáng, chín giờ bắt đầu làm việc, mà lúc này, cả hai cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, chưa đến bây giờ.
Hai người nhìn nhau. “Lần đầu tiên, không có kinh nghiệm mấy.” Sở Lạc Ninh ngượng ngùng nói.
“Thật là khéo, em cũng vậy.” An Hinh Duyệt cũng nói theo. Vậy nên sau khi suy nghĩ một lúc, hai người quyết định đi loanh quanh tìm một quán ăn9sáng, sau đó quay về tiếp tục chuyện đăng kí kết hôn. “Chỗ anh không sao chứ?” Tìm được một quán nhỏ, hai người ngồi xuống xong, An Hinh Duyệt liền lo lắng hỏi một câu. “Hai ngày tới chủ yếu là đăng kí, không có việc gì lớn.” Sở Lạc Ninh nói, gọi hai bát cháo hải sản.
An Hinh Duyệt bĩu môi, không nói gì nữa.
“Lần này để trao đổi em nhớ làm cho tốt, anh đoán lúc về có thể em sẽ được thăng chức đấy, đến lúc đó em sẽ chịu trách nhiệm dạy thêm về tâm lý cho lớp bộ đội đặc chủng mới.” Sở Lạc Ninh vừa lau đũa cho cô, vừa mở miệng nói.
“Bộ đội đặc chủng mới?” An Hinh Duyệt tò mò hỏi. “Ừ, em biết lần này Cố Tỉ Thành vâng lệnh đi thành lập một tổ bộ đội mới chứ?” Sở Lạc Ninh nói, đặt đôi đũa trước mặt cô “Chính là thành lập một đại đội đặc chủng kiểu mới, phổ biến hơn so với ý nghĩa truyền thống, chủ yếu là bồi dưỡng những nhân tài về nằm vùng.” An Hinh Duyệt cầm đũa lên, thấy Sở Lạc Ninh im lặng lúc nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, chờ phục vụ đi rồi anh mới tiếp tục ói, “Cho nên anh đoán lần này em về sẽ bị điều đến tổ của Cố Tỉ Thành, hiện giờ những nhân tài về phương diện nghiên cứu tâm lý đặc chiến viên quá ít.”
An Hinh Duyệt nghe Sở Lạc Ninh phân tích, cắn cắn đôi đũa trong tay, “Cảm giác như anh đang nói với em, chúng ta lại phải tách ra rồi.”
Sở Lạc Ninh ngẩng đầu nhìn An Hinh Duyệt đang phụng phịu, vươn tay xoa đầu cô, “Ngoan, cũng không xa, sau này cứ đến cuối tuần sẽ qua thăm tù nhé.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Lúc này, Chim Chọi đang ra ngoài đi vệ sinh, thấy bộ dạng gặp phật giết phật gặp thần giết thần định
đi ra ngoài của anh, liền cười một tiếng, “Lão Đại, đi đâu thế?”
“Kết hôn.” Sở Lạc Ninh, nhảy xuống lầu, trèo lên xe.
Chim Chọi: “Lão Đại, cậu vừa mới đến đây đã vứt bỏ chị dâu rồi à?” “Anh chết chắc rồi, nhớ đấy, chờ tôi về sẽ lấy mạng của anh.” Sở Lạc Ninh nói xong liền khởi động xe phóng đi.
Chim Chọi nở một nụ cười xán3lạn, người này cuối cùng cũng suy nghĩ rõ ràng rồi.
An Hinh Duyệt cho rằng Sở Lạc Ninh chỉ nói chơi với cô, cho nên cũng không tưởng là thật, dù sao chuyện kết hôn cô cũng chỉ nói vậy mà thôi, thực sự muốn kết hôn cũng phải chờ đến khi anh về.
Cho nên, đúng sáu giờ, cô vừa thức giấc liền nghe thấy có người dùng đá ném vào cửa sổ, An Hinh Duyệt bước tới trước cửa, nhìn xem là kẻ nào to gan dám làm vậy.
Sau đó0... Cô vừa mở cửa liền nhìn thấy người đàn ông đang tựa bên chiếc xe, trong tay còn cầm một cục đá định tiếp tục ném lên.
An Hinh Duyệt nhíu mày, “Nhà của nhà nước, ném vỡ anh có đền không?”
“Mau thay quần áo, trang điểm thành công chúa rồi lăn xuống đây đi, đi đến cục Dân Chính nào.” Sở Lạc Ninh vứt cục đá trong tay đi, nhìn cô nàng đang ló đầu ra ngoài cửa sổ kêu lên. Sau đó, anh thấy cô gái ấy nở nụ5cười. Mặt trời còn chưa ló rạng, cô gái của anh lại đang nhoài người bên cửa sổ, cười tít mắt nhìn ah. Giữa hai hàng chân mày đều là ý cười, đây là thứ mà cả cuộc đời anh vẫn sẽ tiếp tục theo đuổi.
“Được, anh chờ đó.” An Hinh Duyệt cười tủm tỉm nói, sau đó đi vào trong, thay quần áo, rửa mặt, xong xuôi liền nhảy thẳng từ cửa sổ tầng hai xuống.
Sở Lạc Ninh: “...”
Cũng chỉ có vợ anh mới như thế, đổi thành người khác4cũng không được.
Nhưng khi hai con người kích động lao đến cục Dân Chính thì lại đụng phải tấm biển sáng loáng, chín giờ bắt đầu làm việc, mà lúc này, cả hai cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, chưa đến bây giờ.
Hai người nhìn nhau. “Lần đầu tiên, không có kinh nghiệm mấy.” Sở Lạc Ninh ngượng ngùng nói.
“Thật là khéo, em cũng vậy.” An Hinh Duyệt cũng nói theo. Vậy nên sau khi suy nghĩ một lúc, hai người quyết định đi loanh quanh tìm một quán ăn9sáng, sau đó quay về tiếp tục chuyện đăng kí kết hôn. “Chỗ anh không sao chứ?” Tìm được một quán nhỏ, hai người ngồi xuống xong, An Hinh Duyệt liền lo lắng hỏi một câu. “Hai ngày tới chủ yếu là đăng kí, không có việc gì lớn.” Sở Lạc Ninh nói, gọi hai bát cháo hải sản.
An Hinh Duyệt bĩu môi, không nói gì nữa.
“Lần này để trao đổi em nhớ làm cho tốt, anh đoán lúc về có thể em sẽ được thăng chức đấy, đến lúc đó em sẽ chịu trách nhiệm dạy thêm về tâm lý cho lớp bộ đội đặc chủng mới.” Sở Lạc Ninh vừa lau đũa cho cô, vừa mở miệng nói.
“Bộ đội đặc chủng mới?” An Hinh Duyệt tò mò hỏi. “Ừ, em biết lần này Cố Tỉ Thành vâng lệnh đi thành lập một tổ bộ đội mới chứ?” Sở Lạc Ninh nói, đặt đôi đũa trước mặt cô “Chính là thành lập một đại đội đặc chủng kiểu mới, phổ biến hơn so với ý nghĩa truyền thống, chủ yếu là bồi dưỡng những nhân tài về nằm vùng.” An Hinh Duyệt cầm đũa lên, thấy Sở Lạc Ninh im lặng lúc nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, chờ phục vụ đi rồi anh mới tiếp tục ói, “Cho nên anh đoán lần này em về sẽ bị điều đến tổ của Cố Tỉ Thành, hiện giờ những nhân tài về phương diện nghiên cứu tâm lý đặc chiến viên quá ít.”
An Hinh Duyệt nghe Sở Lạc Ninh phân tích, cắn cắn đôi đũa trong tay, “Cảm giác như anh đang nói với em, chúng ta lại phải tách ra rồi.”
Sở Lạc Ninh ngẩng đầu nhìn An Hinh Duyệt đang phụng phịu, vươn tay xoa đầu cô, “Ngoan, cũng không xa, sau này cứ đến cuối tuần sẽ qua thăm tù nhé.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook