Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-148
Chương 148: QUÂN NHÂN, KHÔNG THỂ ĐỔ TRÁCH NHIỆM CHO NGƯỜI KHÁC [4]
Thăm tù?
Được lắm!
Khóe miệng An Hinh Duyệt giật giật, nhìn người đàn ông trước mặt. Hai người ăn sáng xong, vẫn chưa đến chín giờ.
Cho nên chỉ có thể đi tản bộ ở gần đó.
Sở Lạc Ninh3tốt bụng bảo cô hãy đến chơi với Sở Lạc Nhất nhiều hơn, tiện thể có thể thăm thằng quỷ con kia, sau đó loại bỏ suy nghĩ muốn có con trong đầu đi. Đám quỷ nhỏ0đó, giờ anh vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.
An Hinh Duyệt tò mò nhìn Sở Lạc Ninh, kiểu gì cũng thấy người này hình như đang có âm mưu gì đó.
Sở Lạc Ninh tao nhã5nở nụ cười, không nói gì. Chín giờ đúng, cục Dân Chính cuối cùng cũng mở cửa cho nên hai người là đối đầu tiên bước vào.
Chị gái cục Dân Chính nhìn hai người, kêu lên một4tiếng, “Cả hai đều là quân nhân à, sau này chắc bận lắm đây.”
Sở Lạc Ninh chỉ cười mà không nói gì, hai người điền đơn, chụp ảnh, làm xong một đống thủ tục đã mất hai9tiếng, lúc đi ra, trong tay mỗi người có thêm một quyển sổ màu đỏ nhỏ xinh. Sau đó hai người nhìn nhau, cầm lấy tay nhau, “Chàng trai, sau này xin chỉ dạy nhiều hơn nhé.” “Cô gái, học hỏi lẫn nhau, học hỏi lẫn nhau.” Nói xong, hai người liền bật cười.
Sở Lạc Ninh vươn tay ôm cô vào lòng, sau đó nói: “Thiệt thòi cho em rồi, không có gì cả.” Không có hoa tươi, không có rượu vang, không có cầu hôn. Cứ thế, hai người hoàn thành nghi lễ quan trọng nhất trong đời. An Hinh Duyệt vươn tay choàng qua hông anh, ngẩng đầu nhìn người đàn ông mặt đầy áy náy, “Anh đã cho em thứ quý giá nhất rồi.” Đó chính là sự tôn trọng.
Đăng ký kết hôn xong, hai người vẫn phải đối diện với việc chia ly.
Sở Lạc Ninh tiễn An Hinh Duyệt về cổng quân doanh, anh còn phải quay về điểm triệu tập nhập ngũ.
An Hinh Duyệt hít sâu, nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế lái, vươn tay vỗ lên vai anh, “Chàng trai, năm sau gặp lại.”
Sở Lạc Ninh vươn tay cầm lấy tay cô, cúi đầu hôn lên, “Ừ, cô gái, cố gắng lao động, tranh thủ sớm được thả ra.”
Hai người nói xong, lần này lại không cười nổi nữa, bọn họ không muốn chia lìa, nhưng họ là quân nhân, nhất định phải nghe theo sự sắp xếp của tổ chức. Lúc An Hinh Duyệt định bước đi, Sở Lạc Ninh lại vươn tay ôm chặt lấy cô, không nỡ buông.
An Hinh Duyệt cũng ôm lại anh, “Trước khi em đi, anh có thể trở về một lần nữa được không?” Cho dù biểu hiện có thoải mái thế nào, chung quy vẫn không nỡ.
“Anh sẽ cố.” Sở Lạc Ninh thấp giọng nói, hôn nhẹ lên cổ cô đầy quyến luyến, sau đó mới từ từ đẩy cô ra, “Vào đi, anh nhìn em vào rồi sẽ đi.”
An Hinh Duyệt lưu luyến bước xuống xe, sau đó đóng cửa xe lại, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, vội vàng kéo cửa xe ra, “Anh còn chưa uống thuốc.”
Sở Lạc Ninh: “...”
Em đúng là tổ tông của anh đấy!
“Về rồi uống, anh phải lái xe.” Sở Lạc Ninh nghiến răng nghiến lợi nói, “Mau đi đi, không muốn nhìn thấy em nữa.” An Hinh Duyệt hừ một tiếng, “Nửa tháng nữa, anh có cầu cũng không thể gặp được em đâu.” An Hinh Duyệt nói xong liền đóng sầm cửa xe lại, xoay người đi vào quân doanh. Sở Lạc Ninh hít sâu, có chút đau lòng. Vợ chồng có thể như bọn họ cũng thật đáng buồn. Chuyện đăng kí kết hôn, An Hinh Duyệt chỉ dám nói với đám Sở Lạc Nhất, hơn nữa còn liên tục dặn dò không được để cho bà nội cô biết. Dù sao chuyện đăng kí kết hôn mà để bà cô biết thì chút hảo cảm vừa mới có sẽ biến mất tăm mất. Sau đó An Hinh Duyệt mới thấy, báo tin này cho mấy người kia biết mới là một quyết định sai lầm.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Thăm tù?
Được lắm!
Khóe miệng An Hinh Duyệt giật giật, nhìn người đàn ông trước mặt. Hai người ăn sáng xong, vẫn chưa đến chín giờ.
Cho nên chỉ có thể đi tản bộ ở gần đó.
Sở Lạc Ninh3tốt bụng bảo cô hãy đến chơi với Sở Lạc Nhất nhiều hơn, tiện thể có thể thăm thằng quỷ con kia, sau đó loại bỏ suy nghĩ muốn có con trong đầu đi. Đám quỷ nhỏ0đó, giờ anh vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.
An Hinh Duyệt tò mò nhìn Sở Lạc Ninh, kiểu gì cũng thấy người này hình như đang có âm mưu gì đó.
Sở Lạc Ninh tao nhã5nở nụ cười, không nói gì. Chín giờ đúng, cục Dân Chính cuối cùng cũng mở cửa cho nên hai người là đối đầu tiên bước vào.
Chị gái cục Dân Chính nhìn hai người, kêu lên một4tiếng, “Cả hai đều là quân nhân à, sau này chắc bận lắm đây.”
Sở Lạc Ninh chỉ cười mà không nói gì, hai người điền đơn, chụp ảnh, làm xong một đống thủ tục đã mất hai9tiếng, lúc đi ra, trong tay mỗi người có thêm một quyển sổ màu đỏ nhỏ xinh. Sau đó hai người nhìn nhau, cầm lấy tay nhau, “Chàng trai, sau này xin chỉ dạy nhiều hơn nhé.” “Cô gái, học hỏi lẫn nhau, học hỏi lẫn nhau.” Nói xong, hai người liền bật cười.
Sở Lạc Ninh vươn tay ôm cô vào lòng, sau đó nói: “Thiệt thòi cho em rồi, không có gì cả.” Không có hoa tươi, không có rượu vang, không có cầu hôn. Cứ thế, hai người hoàn thành nghi lễ quan trọng nhất trong đời. An Hinh Duyệt vươn tay choàng qua hông anh, ngẩng đầu nhìn người đàn ông mặt đầy áy náy, “Anh đã cho em thứ quý giá nhất rồi.” Đó chính là sự tôn trọng.
Đăng ký kết hôn xong, hai người vẫn phải đối diện với việc chia ly.
Sở Lạc Ninh tiễn An Hinh Duyệt về cổng quân doanh, anh còn phải quay về điểm triệu tập nhập ngũ.
An Hinh Duyệt hít sâu, nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế lái, vươn tay vỗ lên vai anh, “Chàng trai, năm sau gặp lại.”
Sở Lạc Ninh vươn tay cầm lấy tay cô, cúi đầu hôn lên, “Ừ, cô gái, cố gắng lao động, tranh thủ sớm được thả ra.”
Hai người nói xong, lần này lại không cười nổi nữa, bọn họ không muốn chia lìa, nhưng họ là quân nhân, nhất định phải nghe theo sự sắp xếp của tổ chức. Lúc An Hinh Duyệt định bước đi, Sở Lạc Ninh lại vươn tay ôm chặt lấy cô, không nỡ buông.
An Hinh Duyệt cũng ôm lại anh, “Trước khi em đi, anh có thể trở về một lần nữa được không?” Cho dù biểu hiện có thoải mái thế nào, chung quy vẫn không nỡ.
“Anh sẽ cố.” Sở Lạc Ninh thấp giọng nói, hôn nhẹ lên cổ cô đầy quyến luyến, sau đó mới từ từ đẩy cô ra, “Vào đi, anh nhìn em vào rồi sẽ đi.”
An Hinh Duyệt lưu luyến bước xuống xe, sau đó đóng cửa xe lại, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, vội vàng kéo cửa xe ra, “Anh còn chưa uống thuốc.”
Sở Lạc Ninh: “...”
Em đúng là tổ tông của anh đấy!
“Về rồi uống, anh phải lái xe.” Sở Lạc Ninh nghiến răng nghiến lợi nói, “Mau đi đi, không muốn nhìn thấy em nữa.” An Hinh Duyệt hừ một tiếng, “Nửa tháng nữa, anh có cầu cũng không thể gặp được em đâu.” An Hinh Duyệt nói xong liền đóng sầm cửa xe lại, xoay người đi vào quân doanh. Sở Lạc Ninh hít sâu, có chút đau lòng. Vợ chồng có thể như bọn họ cũng thật đáng buồn. Chuyện đăng kí kết hôn, An Hinh Duyệt chỉ dám nói với đám Sở Lạc Nhất, hơn nữa còn liên tục dặn dò không được để cho bà nội cô biết. Dù sao chuyện đăng kí kết hôn mà để bà cô biết thì chút hảo cảm vừa mới có sẽ biến mất tăm mất. Sau đó An Hinh Duyệt mới thấy, báo tin này cho mấy người kia biết mới là một quyết định sai lầm.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook