Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-153
Chương 153: QUÂN NHÂN, KHÔNG THỂ ĐỔ TRÁCH NHIỆM CHO NGƯỜI KHÁC [10]
Sở Ninh Dực nheo mắt nhìn bé gái kia, lúc này bé con vẫn còn đang ngủ: “Đây chính là đứa bé đó à?”
“Đúng vậy.” Sở Lạc Ninh nghe ba mình hỏi vậy liền muốn ngồi dậy, sau3đó được An Hinh Duyệt đỡ dựa vào đầu giường: “Đứa bé này còn quá nhỏ, đưa vào cô nhi viện cũng không được tốt cho lắm! Ba, ba xem có cách gì không?”
Sở Ninh Dực nhíu mày:0“Chẳng lẽ để nó làm em gái của con sao? Cũng không nhìn xem, tuổi đang làm ba của đứa bé này rồi mà còn muốn một em gái nhỏ tuổi như vậy!”
Sở Lạc Ninh: “...”
Đây không phải5là ba ruột! Chẳng có ba ruột nào nói với con trai mình như thể cả!
Thế nhưng lời nói của Sở Ninh Dực cũng đã nhắc nhở Sở Lạc Ninh, chỉ là...
Sở Lạc Ninh nhìn về phía An4Hinh Duyệt. An Hinh Duyệt chớp chớp mắt. Cô lập tức hiểu ra ý của Sở Lạc Ninh: “Điều kiện của chúng ta có cho phép không?” Hơn nữa cô sắp phải ra nước ngoài rồi, thân thể9của Sở Lạc Ninh giờ lại như vậy. Sở Lạc Ninh nhíu mày, cúi đầu nhìn bé con vẫn đang ngủ say, còn nhỏ như thế này có khi vẫn cần bón cơm mà phải đưa đến cô nhi viện có lẽ sẽ bị bắt nạt mất.
Nhưng với tình hình trước mắt của họ, tuy điều kiện thân phận cho phép nhưng điều kiện thực tế thì sao, một cặp vợ chồng lính, lại còn là lính đặc chủng, ngay cả đứa con ruột của mình họ cũng chưa muốn nó ra đời sớm như vậy mà hiện giờ nếu nhận nuôi đứa bé này thì liệu họ có gánh nổi trách nhiệm này hay không?
Sở Ninh Dực đánh giá hai người nhưng không mở miệng nói bất cứ ý kiến gì.
Lúc Thủy An Lạc cầm báo cáo quay về, trong căn phòng rất yên tĩnh.
“Được rồi, lòng yêu nước rực lửa của con cuối cùng cũng phải dừng lại rồi.” Thủy An Lạc cười lạnh. Cô đặt báo cáo lên bàn rồi nhìn hai cái chân đang bá thạch cao của con trai.
Sở Lạc Ninh: “Mẹ, mẹ chẳng thương con gì cả, con là con trai bảo bối duy nhất của mẹ đấy!” “Trái tim này của mẹ con đã bị con dọa sợ chết từ lâu rồi.” Thủy An Lạc vừa nói vừa nhíu mày nhìn hai chân của Sở Lạc Ninh, sau đó ngẩng đầu, nói: “Xương chân vỡ nát, con còn muốn đứng lên một lần nữa thì nhất nhất phải nghe lời chỉ dẫn của bác sĩ, cũng chính là mẹ của con đó, rõ chưa.”
“Tương lai thật đen tối quá đi!” Sở Lạc Ninh nửa sống nửa chết rên rỉ. Thủy An Lạc nở một nụ cười hiền. An Hinh Duyệt dùng ánh mắt đồng tình nhìn ông xã nhà mình. Cô cũng cảm thấy vết thương của Sở Lạc Ninh đến thật đúng lúc.
Nếu không, sợ rằng nửa năm tới khi cô ở Mỹ cũng khó có thể yên tâm được. Sở Lạc Ninh bỗng chốc cảm thấy cuộc đời này quá tàn ác với mình. Anh đang gãy chân đó! Là gãy chân đó! Vì sao mà cả vợ lẫn mẹ ruột của anh đều dùng ánh mắt như thể “Ui chao, xảy ra chuyện như thế này thật tốt quá” mà nhìn anh thế: “Mẹ à, vợ à, con cảm thấy thái độ của hai người hình như không được đáng cho lắm! Thực sự không đúng đâu! Con là do mẹ sinh ra mà! Anh là chồng của em đấy! Hiện giờ con đang bị gãy chân! Là gãy chân đó! Mọi người có hiểu không?” Sở Lạc Ninh cố gắng dùng tinh gia đình cùng tình yêu để lấy được một chút thương xót của hai người nào đó.
“Được rồi, gãy chân cho nên không thể chạy ra ngoài liều mạng nữa rồi.” An Hinh Duyệt nói một cách đương nhiên: “Như vậy em cũng có thể yên tâm ra nước ngoài trao đổi.” Sở Lạc Ninh nghe rõ sự hưng phấn ẩn trong giọng nói của vợ mình, từ bỏ khao khát được đối xử bình thường, đành nằm trên giường nhìn trần nhà: “Mọi người đi hết đi, để con ở đây tự sinh tự diệt!”
An Hinh Duyệt cười híp mắt nhìn anh, nhưng cảm giác thực sự thể nào chỉ có một mình mình biết, bởi vì quân nhân bụng làm dạ chịu, cho nên cho dù bị thương nhưng chỉ cần còn sống đã là tốt lắm rồi.
Cô nghĩ nhất định Thủy An Lạc cũng suy nghĩ như vậy.
Bọn họ quả thực không có ý định tiếp tục ở lại nữa vì Sở Lạc Ninh cần nghỉ ngơi. Sở Ninh Dực cũng cần đi làm thủ tục chuyển viện cho Sở Lạc Ninh, dù sao thì nằm ở bệnh viện nhà mình cũng yên tâm hơn. Về phần An Hinh Duyệt, cô cũng trở về để giúp anh thu dọn chút đồ đạc.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Ninh Dực nheo mắt nhìn bé gái kia, lúc này bé con vẫn còn đang ngủ: “Đây chính là đứa bé đó à?”
“Đúng vậy.” Sở Lạc Ninh nghe ba mình hỏi vậy liền muốn ngồi dậy, sau3đó được An Hinh Duyệt đỡ dựa vào đầu giường: “Đứa bé này còn quá nhỏ, đưa vào cô nhi viện cũng không được tốt cho lắm! Ba, ba xem có cách gì không?”
Sở Ninh Dực nhíu mày:0“Chẳng lẽ để nó làm em gái của con sao? Cũng không nhìn xem, tuổi đang làm ba của đứa bé này rồi mà còn muốn một em gái nhỏ tuổi như vậy!”
Sở Lạc Ninh: “...”
Đây không phải5là ba ruột! Chẳng có ba ruột nào nói với con trai mình như thể cả!
Thế nhưng lời nói của Sở Ninh Dực cũng đã nhắc nhở Sở Lạc Ninh, chỉ là...
Sở Lạc Ninh nhìn về phía An4Hinh Duyệt. An Hinh Duyệt chớp chớp mắt. Cô lập tức hiểu ra ý của Sở Lạc Ninh: “Điều kiện của chúng ta có cho phép không?” Hơn nữa cô sắp phải ra nước ngoài rồi, thân thể9của Sở Lạc Ninh giờ lại như vậy. Sở Lạc Ninh nhíu mày, cúi đầu nhìn bé con vẫn đang ngủ say, còn nhỏ như thế này có khi vẫn cần bón cơm mà phải đưa đến cô nhi viện có lẽ sẽ bị bắt nạt mất.
Nhưng với tình hình trước mắt của họ, tuy điều kiện thân phận cho phép nhưng điều kiện thực tế thì sao, một cặp vợ chồng lính, lại còn là lính đặc chủng, ngay cả đứa con ruột của mình họ cũng chưa muốn nó ra đời sớm như vậy mà hiện giờ nếu nhận nuôi đứa bé này thì liệu họ có gánh nổi trách nhiệm này hay không?
Sở Ninh Dực đánh giá hai người nhưng không mở miệng nói bất cứ ý kiến gì.
Lúc Thủy An Lạc cầm báo cáo quay về, trong căn phòng rất yên tĩnh.
“Được rồi, lòng yêu nước rực lửa của con cuối cùng cũng phải dừng lại rồi.” Thủy An Lạc cười lạnh. Cô đặt báo cáo lên bàn rồi nhìn hai cái chân đang bá thạch cao của con trai.
Sở Lạc Ninh: “Mẹ, mẹ chẳng thương con gì cả, con là con trai bảo bối duy nhất của mẹ đấy!” “Trái tim này của mẹ con đã bị con dọa sợ chết từ lâu rồi.” Thủy An Lạc vừa nói vừa nhíu mày nhìn hai chân của Sở Lạc Ninh, sau đó ngẩng đầu, nói: “Xương chân vỡ nát, con còn muốn đứng lên một lần nữa thì nhất nhất phải nghe lời chỉ dẫn của bác sĩ, cũng chính là mẹ của con đó, rõ chưa.”
“Tương lai thật đen tối quá đi!” Sở Lạc Ninh nửa sống nửa chết rên rỉ. Thủy An Lạc nở một nụ cười hiền. An Hinh Duyệt dùng ánh mắt đồng tình nhìn ông xã nhà mình. Cô cũng cảm thấy vết thương của Sở Lạc Ninh đến thật đúng lúc.
Nếu không, sợ rằng nửa năm tới khi cô ở Mỹ cũng khó có thể yên tâm được. Sở Lạc Ninh bỗng chốc cảm thấy cuộc đời này quá tàn ác với mình. Anh đang gãy chân đó! Là gãy chân đó! Vì sao mà cả vợ lẫn mẹ ruột của anh đều dùng ánh mắt như thể “Ui chao, xảy ra chuyện như thế này thật tốt quá” mà nhìn anh thế: “Mẹ à, vợ à, con cảm thấy thái độ của hai người hình như không được đáng cho lắm! Thực sự không đúng đâu! Con là do mẹ sinh ra mà! Anh là chồng của em đấy! Hiện giờ con đang bị gãy chân! Là gãy chân đó! Mọi người có hiểu không?” Sở Lạc Ninh cố gắng dùng tinh gia đình cùng tình yêu để lấy được một chút thương xót của hai người nào đó.
“Được rồi, gãy chân cho nên không thể chạy ra ngoài liều mạng nữa rồi.” An Hinh Duyệt nói một cách đương nhiên: “Như vậy em cũng có thể yên tâm ra nước ngoài trao đổi.” Sở Lạc Ninh nghe rõ sự hưng phấn ẩn trong giọng nói của vợ mình, từ bỏ khao khát được đối xử bình thường, đành nằm trên giường nhìn trần nhà: “Mọi người đi hết đi, để con ở đây tự sinh tự diệt!”
An Hinh Duyệt cười híp mắt nhìn anh, nhưng cảm giác thực sự thể nào chỉ có một mình mình biết, bởi vì quân nhân bụng làm dạ chịu, cho nên cho dù bị thương nhưng chỉ cần còn sống đã là tốt lắm rồi.
Cô nghĩ nhất định Thủy An Lạc cũng suy nghĩ như vậy.
Bọn họ quả thực không có ý định tiếp tục ở lại nữa vì Sở Lạc Ninh cần nghỉ ngơi. Sở Ninh Dực cũng cần đi làm thủ tục chuyển viện cho Sở Lạc Ninh, dù sao thì nằm ở bệnh viện nhà mình cũng yên tâm hơn. Về phần An Hinh Duyệt, cô cũng trở về để giúp anh thu dọn chút đồ đạc.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com