Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-151
Chương 151: QUÂN NHÂN, KHÔNG THỂ ĐỔ TRÁCH NHIỆM CHO NGƯỜI KHÁC [8]
“Không thể nào.” Sở Lạc Ninh nói, chân mày của anh lại càng nhíu chặt hơn.
An Hinh Duyệt ngẩng đầu nhìn Đại đội trưởng: “Có cách gì không?”
“Không có thiết bị, chỉ có thể dùng sức người nâng lên thôi, nhưng thời gian nhấc lên không nhiều, Đoàn trưởng Sở, cậu còn đủ sức không?” Đại đội trưởng không3yên lòng hỏi. Nói cách khác tức là Sở Lạc Ninh chỉ có một giây để tự lẫn người ra. “Bây giờ tôi có thể nói là không có sao?” Sở Lạc Ninh vẫn tươi cười như trước, như thế dù cho bầu trời có sập xuống thì anh vẫn có thể cười như vậy được.
Bọn họ không có0nhiều thời gian nữa cho nên cô bé kia được đưa ra phía sau, An Hinh Duyệt tự biết bản thân mình không giúp được cái gì cho nên chủ động nhường vị trí của mình cho Trịnh Hoan.
Trịnh Hoan khẽ dừng lại, hoàn toàn không ngờ An Hinh Duyệt sẽ làm như vậy. Thế nhưng sau khi cô5hiểu ra thì chỉ có thể cười khổ một các bất đắc dĩ, thảo nào Sở Lạc Ninh lại một lòng yêu thương người con gái này đến vậy.
Bảy người lính xếp lại một vòng tròn, để chừa một chỗ cho Sở Lạc Ninh lăn ra, Trịnh Hoan đứng một bên chờ sån.
An Hinh Duyệt vẫn ôm lấy cô4bé con đang thở hổn hển đứng ở vị trí cách đó không xa, nơi này vừa có thể nhìn rõ tình hình vừa không cản trở công tác cứu hộ của bọn họ.
An Hinh Duyệt không trách vì sao Sở Lạc Ninh làm như vậy, hoàn toàn không trách việc Sở Lạc Ninh không để tâm đến chuyện9bọn họ chỉ vừa mới lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, không để tâm đến người vợ là cô.
Bởi vì bọn họ đều hiểu rằng...
Thân là quân nhân thì không thể đổ trách nhiệm lên người khác được. “Một... hai... ba... lên!!!” Đại đội trưởng vừa cố hết sức nâng tảng đá vừa lớn tiếng hô khẩu hiệu. Tảng đá lớn từ từ được nhấc lên, cảm giác đau đớn cũng tăng kịch liệt, trên trán Sở Lạc Ninh toát mồ hôi đầm đìa. Khoảnh khắc tảng đá kia được nhấc lên để lộ hai chân máu thịt be bét, Sở Lạc Ninh nhanh chóng chuyển động thân thể của mình, mà ngay một giây sau đó, tảng đá kia cũng lại rơi xuống lần nữa.
“Sở Lạc Ninh!!!” An Hinh Duyệt vội vàng chạy tới, buông đứa bé ra rồi khụy xuống bên cạnh anh, giúp anh lau
mồ hôi trên trán, còn Trinh Hoan cũng vội vàng giúp Sở Lạc Ninh sơ cứu vết thương trên đùi: “Phải lập tức đưa đến bệnh viện!!!”
“Không chết được đâu, không cần phải căng thẳng như vậy!” Thanh âm run rẩy lẫn trong tiếng cười nhẹ của Sở Lạc Ninh vang lên.
An Hinh Duyệt kề sát trán của anh rồi thấp giọng nói: “Khoảng cách giữa anh và cái chết đại khái cũng bằng khoảng cách mà bác gái chạy đến bệnh viện đấy.” Sở Lạc Ninh: ...” “Anh có thể lăn về để bị tảng đá lớn kia đè chết không?” Sở Lạc Ninh dựa trong lòng An Hinh Duyệt, cố chịu đựng cơn đau mà vẫn có tâm tình nói đùa, thế rồi anh đưa tay lên vuốt nhẹ khuôn mặt của cô: “Không sao thật mà, lần này có thể nghỉ hẳn rồi, em có thể yên tâm rồi đấy.”
An Hinh Duyệt hít hít cái mũi, trán vẫn kề sát trán của anh, nói: “Em không muốn đi Mỹ nữa đâu.”
“Đừng nói đùa, em là quân nhân, em phải học cách phục tùng mệnh lệnh.” Sở Lạc Ninh thấp giọng nói, đúng lúc này máy bay trực thăng cũng đã đến nơi, phải đưa anh tới bệnh viện. An Hinh Duyệt đứng dậy, không cản trở các bác sĩ cứu hộ. Bé con kia vẫn khóc nức nở. An Hinh Duyệt bế cô bé lên rồi cũng theo Sở Lạc Ninh lên máy bay trực thăng.
Xương cẳng chân của Sở Lạc Ninh vỡ nát, cũng may không bị thương đến phần quan trọng nhưng để khôi phục hoàn toàn chắc cũng phải mất đến một năm.
An Hinh Duyệt thở phào một hơi. Bác sĩ chủ nhiệm mỉm cười, nói: “Này, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người nghe được tin như vậy mà còn có thể thở phào đấy.”
An Hinh Duyệt nhìn người nào đó đang nằm trên giường với cái chân bó bột rồi nhàn nhạt nói: “Như vậy mới có thể đè tấm lòng yêu nước hừng hực của anh ấy xuống được. Đoàn trưởng Sở, anh nói xem có đúng không?!“.
Sở Lạc Ninh: “...”
Đây là vợ của anh, chắc chắn là vợ của anh.
Là người vợ mới ra lò ngày hôm nay. Bác sĩ chủ nhiệm nở nụ cười, cũng phải thừa nhận, đây quả nhiên là vợ cậu.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Không thể nào.” Sở Lạc Ninh nói, chân mày của anh lại càng nhíu chặt hơn.
An Hinh Duyệt ngẩng đầu nhìn Đại đội trưởng: “Có cách gì không?”
“Không có thiết bị, chỉ có thể dùng sức người nâng lên thôi, nhưng thời gian nhấc lên không nhiều, Đoàn trưởng Sở, cậu còn đủ sức không?” Đại đội trưởng không3yên lòng hỏi. Nói cách khác tức là Sở Lạc Ninh chỉ có một giây để tự lẫn người ra. “Bây giờ tôi có thể nói là không có sao?” Sở Lạc Ninh vẫn tươi cười như trước, như thế dù cho bầu trời có sập xuống thì anh vẫn có thể cười như vậy được.
Bọn họ không có0nhiều thời gian nữa cho nên cô bé kia được đưa ra phía sau, An Hinh Duyệt tự biết bản thân mình không giúp được cái gì cho nên chủ động nhường vị trí của mình cho Trịnh Hoan.
Trịnh Hoan khẽ dừng lại, hoàn toàn không ngờ An Hinh Duyệt sẽ làm như vậy. Thế nhưng sau khi cô5hiểu ra thì chỉ có thể cười khổ một các bất đắc dĩ, thảo nào Sở Lạc Ninh lại một lòng yêu thương người con gái này đến vậy.
Bảy người lính xếp lại một vòng tròn, để chừa một chỗ cho Sở Lạc Ninh lăn ra, Trịnh Hoan đứng một bên chờ sån.
An Hinh Duyệt vẫn ôm lấy cô4bé con đang thở hổn hển đứng ở vị trí cách đó không xa, nơi này vừa có thể nhìn rõ tình hình vừa không cản trở công tác cứu hộ của bọn họ.
An Hinh Duyệt không trách vì sao Sở Lạc Ninh làm như vậy, hoàn toàn không trách việc Sở Lạc Ninh không để tâm đến chuyện9bọn họ chỉ vừa mới lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, không để tâm đến người vợ là cô.
Bởi vì bọn họ đều hiểu rằng...
Thân là quân nhân thì không thể đổ trách nhiệm lên người khác được. “Một... hai... ba... lên!!!” Đại đội trưởng vừa cố hết sức nâng tảng đá vừa lớn tiếng hô khẩu hiệu. Tảng đá lớn từ từ được nhấc lên, cảm giác đau đớn cũng tăng kịch liệt, trên trán Sở Lạc Ninh toát mồ hôi đầm đìa. Khoảnh khắc tảng đá kia được nhấc lên để lộ hai chân máu thịt be bét, Sở Lạc Ninh nhanh chóng chuyển động thân thể của mình, mà ngay một giây sau đó, tảng đá kia cũng lại rơi xuống lần nữa.
“Sở Lạc Ninh!!!” An Hinh Duyệt vội vàng chạy tới, buông đứa bé ra rồi khụy xuống bên cạnh anh, giúp anh lau
mồ hôi trên trán, còn Trinh Hoan cũng vội vàng giúp Sở Lạc Ninh sơ cứu vết thương trên đùi: “Phải lập tức đưa đến bệnh viện!!!”
“Không chết được đâu, không cần phải căng thẳng như vậy!” Thanh âm run rẩy lẫn trong tiếng cười nhẹ của Sở Lạc Ninh vang lên.
An Hinh Duyệt kề sát trán của anh rồi thấp giọng nói: “Khoảng cách giữa anh và cái chết đại khái cũng bằng khoảng cách mà bác gái chạy đến bệnh viện đấy.” Sở Lạc Ninh: ...” “Anh có thể lăn về để bị tảng đá lớn kia đè chết không?” Sở Lạc Ninh dựa trong lòng An Hinh Duyệt, cố chịu đựng cơn đau mà vẫn có tâm tình nói đùa, thế rồi anh đưa tay lên vuốt nhẹ khuôn mặt của cô: “Không sao thật mà, lần này có thể nghỉ hẳn rồi, em có thể yên tâm rồi đấy.”
An Hinh Duyệt hít hít cái mũi, trán vẫn kề sát trán của anh, nói: “Em không muốn đi Mỹ nữa đâu.”
“Đừng nói đùa, em là quân nhân, em phải học cách phục tùng mệnh lệnh.” Sở Lạc Ninh thấp giọng nói, đúng lúc này máy bay trực thăng cũng đã đến nơi, phải đưa anh tới bệnh viện. An Hinh Duyệt đứng dậy, không cản trở các bác sĩ cứu hộ. Bé con kia vẫn khóc nức nở. An Hinh Duyệt bế cô bé lên rồi cũng theo Sở Lạc Ninh lên máy bay trực thăng.
Xương cẳng chân của Sở Lạc Ninh vỡ nát, cũng may không bị thương đến phần quan trọng nhưng để khôi phục hoàn toàn chắc cũng phải mất đến một năm.
An Hinh Duyệt thở phào một hơi. Bác sĩ chủ nhiệm mỉm cười, nói: “Này, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người nghe được tin như vậy mà còn có thể thở phào đấy.”
An Hinh Duyệt nhìn người nào đó đang nằm trên giường với cái chân bó bột rồi nhàn nhạt nói: “Như vậy mới có thể đè tấm lòng yêu nước hừng hực của anh ấy xuống được. Đoàn trưởng Sở, anh nói xem có đúng không?!“.
Sở Lạc Ninh: “...”
Đây là vợ của anh, chắc chắn là vợ của anh.
Là người vợ mới ra lò ngày hôm nay. Bác sĩ chủ nhiệm nở nụ cười, cũng phải thừa nhận, đây quả nhiên là vợ cậu.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook