Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-152
Chương 152: QUÂN NHÂN, KHÔNG THỂ ĐỔ TRÁCH NHIỆM CHO NGƯỜI KHÁC [9]
Bé gái kia được xử lý những vết thương nhỏ trên người rồi được bế tới đây, lúc này vẫn đang thút thít
không thôi. Bác sĩ chủ nhiệm thấy cô bé lại không tiếp tục cười được nữa. Ba mẹ của đứa bé này đều đã qua đời. Đứa bé đáng thương, còn chưa được ba tuổi đã sắp bị đưa đến viện cô nhi rồi.
Sở Lạc Ninh và An Hinh3Duyệt nhìn cô bé vừa thút tha thút thít vừa ngủ mất trong lòng Sở Lạc Ninh. An Hinh Duyệt nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tròn tròn, nhỏ nhắn của bé, có lẽ đứa nhỏ này còn chưa hiểu việc ba mẹ qua đời là có ý nghĩa gì.
Sở Lạc Ninh được nhận công lao hạng nhất ngay trên giường bệnh.
Nếu như không phải có anh thì chiếc xe kia0nổ tung có lẽ sẽ gây ra tai nạn thảm khốc hơn, cho nên công lao hạng nhất này hoàn toàn xứng đáng thuộc về Sở Lạc Ninh.
Ngay sau đó, Thủy An Lạc tới.
Sở Lạc Ninh chột dạ liền nhắm mắt giả bộ ngủ. An Hinh Duyệt cũng ngoan ngoãn nhỏ giọng nói khi thấy Thủy An Lạc đi vào: “Trong thuốc có thành phần an thần cho nên anh ấy5vừa mới ngủ rồi ạ.”
Thủy An Lạc “hư” một tiếng: “Không cần phải nói hộ thằng nhãi này. Mẹ có tiêm thuốc mê cho nó nó cũng không ngủ được đâu.”
An Hinh Duyệt:“..”
An Hinh Duyệt nhìn người đàn ông đang nằm trên giường một cách bất đắc dĩ, cô cũng đã cố gắng hết sức rồi nhé, thế nhưng công lực của mẹ chồng của cô mạnh mẽ quá. “Được đấy,4hôm nay vừa mới nhận giấy chứng nhận kết hôn đã vội vã muốn đi báo danh với Diêm Vương rồi đúng không? Muốn đi thì cứ đi, liên lụy đến con gái nhà người ta làm cái gì hả?” Thủy An Lạc trừng mắt nhìn con trai trên giường bệnh, nhìn anh từ từ mở mắt ra.
An Hinh Duyệt sờ sờ chóp mũi của mình, không lên tiếng. Thủy An9Lạc nhìn sắc mặt tái nhợt của con trai, trên đầu còn quấn một vòng vải xô, trên đùi đắp một tầng thạch cao nặng trịch, như thế này cô có muốn đánh người cũng không biết đánh vào chỗ nào.
“Mẹ, mình phải nói lý chứ ạ, mẹ hỏi ba con mà xem, nếu ba con gặp tình huống như vậy thì liệu có thể không nhảy xuống được không?” “Có thể.” Sở Ninh Dực lạnh lùng lườm con trai mình: “Ông đây không phải là lính!” Sở Lạc Ninh: “...” Ba thắng rồi đấy! Thế nhưng có quỷ mới tin ba!
“Được! Con được lắm Sở Lạc Ninh! Con cứ chờ đó cho mẹ!” Thủy An Lạc nói rồi dứt khoát xoay người đi ra ngoài. Cô muốn đi tìm bác sĩ để xem báo cáo kiểm tra của con trai mình.
Sở Ninh Dực cười tao nhã, nhét hai tay trong túi. Ai mà nhìn thấy cái cảnh này cũng không thể nghĩ đến việc anh và cái người đang nằm trên cái giường kia là hai cha con được.
“Chúc mừng, con đã chọc mẹ con bực lên rồi.” “Con cảm ơn ạ!” Sở Lạc Ninh lườm Sở Ninh Dực một cái lại thấy ba mình ngồi xuống: “Ba không đi đi à?” Sở Lạc Ninh kinh ngạc hô lên. “Con trai bị thương, ông đây đau lòng, nhìn...” Sở Ninh Dực nhận lấy cốc nước mà An Hinh Duyệt đưa tới rồi vừa cười híp mắt vừa nhìn con trai. Sở Lạc Ninh kêu rên một tiếng: “Ba nhìn làm con khó chịu lắm!”
Sở Ninh Dực “hờ” một tiếng, uống nước xong liền lấy một tấm thẻ ngân hàng trong túi ra đưa cho An Hinh Duyệt.
An Hinh Duyệt thoáng sững người: “Bác trai?”
“Vẫn còn gọi là bác trai?” Đối với An Hinh Duyệt thì giọng điệu của Sở Ninh Dực dịu dàng hơn rất nhiều. Sở Lạc Ninh đanh mặt nhìn, thấy An Hinh Duyệt không có ý nhận lấy liền giơ tay, chộp lấy tấm thẻ: “Là thẻ đen á, con đây còn không có đó!” Cả thành phố A chỉ có tổng cộng bảy cái thẻ đen, trong đó có ba tấm thuộc về Sở gia, Sở Lạc Duy một cái, Sở Ninh Dực có một cái còn đây chính là cái thứ ba.
“Ba, sính lễ ba tặng con dâu hào phóng quá đấy.” Sở Lạc Ninh cười tít mắt, nhanh chóng nhét tấm thẻ vào túi bà xã nhà mình.
An Hinh Duyệt: “...”
Sở Ninh Dực: “Ba đã đặc biệt thông báo cho ngân hàng rằng thẻ này chỉ cho phép Miên Miên sử dụng, con không có quyền hạn gì đâu!” Sở Lạc Ninh: “...” An Hinh Duyệt phì cười, tất nhiên cô cũng biết giá trị của tấm thẻ đen này.
“Con cảm ơn ba.” An Hinh Duyệt dịu dàng nói, gọi một tiếng ba này vẫn khiến cô hơi đỏ mặt.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bé gái kia được xử lý những vết thương nhỏ trên người rồi được bế tới đây, lúc này vẫn đang thút thít
không thôi. Bác sĩ chủ nhiệm thấy cô bé lại không tiếp tục cười được nữa. Ba mẹ của đứa bé này đều đã qua đời. Đứa bé đáng thương, còn chưa được ba tuổi đã sắp bị đưa đến viện cô nhi rồi.
Sở Lạc Ninh và An Hinh3Duyệt nhìn cô bé vừa thút tha thút thít vừa ngủ mất trong lòng Sở Lạc Ninh. An Hinh Duyệt nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tròn tròn, nhỏ nhắn của bé, có lẽ đứa nhỏ này còn chưa hiểu việc ba mẹ qua đời là có ý nghĩa gì.
Sở Lạc Ninh được nhận công lao hạng nhất ngay trên giường bệnh.
Nếu như không phải có anh thì chiếc xe kia0nổ tung có lẽ sẽ gây ra tai nạn thảm khốc hơn, cho nên công lao hạng nhất này hoàn toàn xứng đáng thuộc về Sở Lạc Ninh.
Ngay sau đó, Thủy An Lạc tới.
Sở Lạc Ninh chột dạ liền nhắm mắt giả bộ ngủ. An Hinh Duyệt cũng ngoan ngoãn nhỏ giọng nói khi thấy Thủy An Lạc đi vào: “Trong thuốc có thành phần an thần cho nên anh ấy5vừa mới ngủ rồi ạ.”
Thủy An Lạc “hư” một tiếng: “Không cần phải nói hộ thằng nhãi này. Mẹ có tiêm thuốc mê cho nó nó cũng không ngủ được đâu.”
An Hinh Duyệt:“..”
An Hinh Duyệt nhìn người đàn ông đang nằm trên giường một cách bất đắc dĩ, cô cũng đã cố gắng hết sức rồi nhé, thế nhưng công lực của mẹ chồng của cô mạnh mẽ quá. “Được đấy,4hôm nay vừa mới nhận giấy chứng nhận kết hôn đã vội vã muốn đi báo danh với Diêm Vương rồi đúng không? Muốn đi thì cứ đi, liên lụy đến con gái nhà người ta làm cái gì hả?” Thủy An Lạc trừng mắt nhìn con trai trên giường bệnh, nhìn anh từ từ mở mắt ra.
An Hinh Duyệt sờ sờ chóp mũi của mình, không lên tiếng. Thủy An9Lạc nhìn sắc mặt tái nhợt của con trai, trên đầu còn quấn một vòng vải xô, trên đùi đắp một tầng thạch cao nặng trịch, như thế này cô có muốn đánh người cũng không biết đánh vào chỗ nào.
“Mẹ, mình phải nói lý chứ ạ, mẹ hỏi ba con mà xem, nếu ba con gặp tình huống như vậy thì liệu có thể không nhảy xuống được không?” “Có thể.” Sở Ninh Dực lạnh lùng lườm con trai mình: “Ông đây không phải là lính!” Sở Lạc Ninh: “...” Ba thắng rồi đấy! Thế nhưng có quỷ mới tin ba!
“Được! Con được lắm Sở Lạc Ninh! Con cứ chờ đó cho mẹ!” Thủy An Lạc nói rồi dứt khoát xoay người đi ra ngoài. Cô muốn đi tìm bác sĩ để xem báo cáo kiểm tra của con trai mình.
Sở Ninh Dực cười tao nhã, nhét hai tay trong túi. Ai mà nhìn thấy cái cảnh này cũng không thể nghĩ đến việc anh và cái người đang nằm trên cái giường kia là hai cha con được.
“Chúc mừng, con đã chọc mẹ con bực lên rồi.” “Con cảm ơn ạ!” Sở Lạc Ninh lườm Sở Ninh Dực một cái lại thấy ba mình ngồi xuống: “Ba không đi đi à?” Sở Lạc Ninh kinh ngạc hô lên. “Con trai bị thương, ông đây đau lòng, nhìn...” Sở Ninh Dực nhận lấy cốc nước mà An Hinh Duyệt đưa tới rồi vừa cười híp mắt vừa nhìn con trai. Sở Lạc Ninh kêu rên một tiếng: “Ba nhìn làm con khó chịu lắm!”
Sở Ninh Dực “hờ” một tiếng, uống nước xong liền lấy một tấm thẻ ngân hàng trong túi ra đưa cho An Hinh Duyệt.
An Hinh Duyệt thoáng sững người: “Bác trai?”
“Vẫn còn gọi là bác trai?” Đối với An Hinh Duyệt thì giọng điệu của Sở Ninh Dực dịu dàng hơn rất nhiều. Sở Lạc Ninh đanh mặt nhìn, thấy An Hinh Duyệt không có ý nhận lấy liền giơ tay, chộp lấy tấm thẻ: “Là thẻ đen á, con đây còn không có đó!” Cả thành phố A chỉ có tổng cộng bảy cái thẻ đen, trong đó có ba tấm thuộc về Sở gia, Sở Lạc Duy một cái, Sở Ninh Dực có một cái còn đây chính là cái thứ ba.
“Ba, sính lễ ba tặng con dâu hào phóng quá đấy.” Sở Lạc Ninh cười tít mắt, nhanh chóng nhét tấm thẻ vào túi bà xã nhà mình.
An Hinh Duyệt: “...”
Sở Ninh Dực: “Ba đã đặc biệt thông báo cho ngân hàng rằng thẻ này chỉ cho phép Miên Miên sử dụng, con không có quyền hạn gì đâu!” Sở Lạc Ninh: “...” An Hinh Duyệt phì cười, tất nhiên cô cũng biết giá trị của tấm thẻ đen này.
“Con cảm ơn ba.” An Hinh Duyệt dịu dàng nói, gọi một tiếng ba này vẫn khiến cô hơi đỏ mặt.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook