Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-165
Chương 165: KHÔNG CẦN PHẢI TỰ LÀM KHÓ MÌNH[2]
Kiều Vị Nhã vẫn chấp nhất chuyện điện thoại của Sở Lạc Duy cho nên theo anh vào bếp, anh lấy thức
ăn trong tủ lạnh ra rồi nói: “Cậu ra ngoài chờ một lát, một chút nữa là ăn được rồi.”
Đây chính là lời hứa của Sở Lạc Duy dành cho Kiều Vị Nhã, chỉ cần ngày nào cô vẫn còn là bạn3gái của anh thì ngày đó anh vẫn sẽ nấu cơm cho cô ăn, trước giờ anh vẫn luôn thực hiện tốt điều này.
Nói ra chắc chẳng có ai tin, đường đường là Tổng giám đốc của tập đoàn Sở Thị mà về nhà lại là một người đàn ông bếp núc. Mà tất cả những điều này đều là vì cô gái0tên Kiều Vị Nhã này. Kiều Vị Nhã bám vào cửa nhìn người đàn ông đang cắt thái thức ăn, “Chiều nay cậu có gọi điện cho tôi à?” “Không.” Sở Lạc Duy đáp, sau đó đóng luôn cửa bếp lại, nhốt người kia ở ngoài. Kiều Vị Nhã: “...”
Đứa trẻ này sao lại chảnh chọe rồi? Không gọi thì không gọi thôi,5việc gì phải nhốt cô ở ngoài thế này. Kiều Vi Nhã xì một tiếng, nói: “Không gọi thì thôi, cậu hung dữ cái gì chứ?” “Biến ra ngoài đi, đừng có làm phiền tôi nấu cơm.” Càng nói, người bên trong lại càng gắt dữ dội hơn. Thế có nghĩa là...
Kiều Vị Nhã mở trình duyệt của Sở Lạc Duy ra xem,4không ngờ trong lịch sử trình duyệt lại có tin tức về một cô ngôi sao với tổng giám đốc của một tập đoàn nào đó, nhưng những tin tức nhỏ này không có giá trị gì cả, hoặc trong mắt của Kiều Vi Nhã thì hoàn toàn không có giá trị gì hết.
Điều cô thấy ngạc nhiên là tại sao Sở Lạc9Duy lại tìm hiểu về cái này?
Chẳng lẽ anh thật sự...
Kiều Vị Nhã nghĩ một hồi, không nhịn được mà rùng mình một cái, ôi trời ơi, thế này thì khó xử rồi.
Cô lẳng lặng đặt điện thoại của anh xuống rồi lại nhìn về phía bếp, hình như cảm thấy có điều gì đó không ổn lắm nhưng cô cũng không đi vào nữa.
Căn bản cô không nắm chắc được thái độ của Sở Lạc Duy, nếu điện thoại là anh gọi, cô nói câu đó, người bình thường chỉ cần gọi lại mắng cô một trận là được rồi, nhưng Sở Lạc Duy không phải là người bình thường, cho nên anh không gọi lại để mắng cô mà phủ nhận triệt để luôn chuyện đó.
Lúc Sở Lạc Duy đi ra, Kiều Vị Nhã vẫn đang ngồi trên sofa chơi game, lúc này tâm trạng của Sở Lạc Duy có vẻ cũng đã đỡ hơn một chút, không dữ dằn như vừa rồi nữa.
Kiều Vị Nhã bỏ điện thoại xuống, đứng dậy đi đến bàn ăn, thấy anh dùng tốc độ nhanh nhất làm ra bốn món mặn một món canh liền hài lòng mỉm cười, thật ra thế này cũng tốt mà.
Hai người ăn cơm với nhau, cũng không ai nhắc tới chuyện cuộc điện thoại kia nữa.
Bước đầu tiên thất bại rồi.
***
Tại Thẩm Tâm Viên.
Lúc An Hinh Duyệt đưa Tiểu Tiếu Tiếu về đến nhà thì cũng đã muộn lắm rồi. Mấy ngày trước cô đã chuyển qua nhà họ Sở, thật ra cũng chẳng khác gì mấy, dù sao thì cũng chỉ cách nhau có một cái ban công.
Mân Hinh và An Phong Dương thì không có ý kiến gì cả, nhưng bà nội An thì không vui trông thấy, cháu gái vừa mới lấy chồng mà đã làm mẹ người ta rồi.
Trong suốt quá trình, Tiểu Tiểu Tiểu hoàn toàn dựa dẫm vào lòng An Hinh Duyệt, con mắt to tròn đảo quanh nhìn mọi người. An Hinh Duyệt cũng không bắt con bé phải chào mọi người, chỉ chỉ vào từng người để giới thiệu, đây là ông ngoại, đây là bà ngoại, còn đây là cụ ông với cụ bà.
Có thể nhìn được ra là Tiểu Tiếu Tiếu cũng đang cố gắng để ghi nhớ.
An Phong Dương nhíu mày, “Bệnh mất tiếng này không chữa được à?”
An Hinh Duyệt cúi nhìn Tiểu Tiếu Tiếu, xoa xoa đầu bé con, “Cái này phải xem bản thân con bé, có lẽ ở đây lâu, biết mọi người đối xử với nó tốt nó sẽ đồng ý nói chuyện chăng.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Kiều Vị Nhã vẫn chấp nhất chuyện điện thoại của Sở Lạc Duy cho nên theo anh vào bếp, anh lấy thức
ăn trong tủ lạnh ra rồi nói: “Cậu ra ngoài chờ một lát, một chút nữa là ăn được rồi.”
Đây chính là lời hứa của Sở Lạc Duy dành cho Kiều Vị Nhã, chỉ cần ngày nào cô vẫn còn là bạn3gái của anh thì ngày đó anh vẫn sẽ nấu cơm cho cô ăn, trước giờ anh vẫn luôn thực hiện tốt điều này.
Nói ra chắc chẳng có ai tin, đường đường là Tổng giám đốc của tập đoàn Sở Thị mà về nhà lại là một người đàn ông bếp núc. Mà tất cả những điều này đều là vì cô gái0tên Kiều Vị Nhã này. Kiều Vị Nhã bám vào cửa nhìn người đàn ông đang cắt thái thức ăn, “Chiều nay cậu có gọi điện cho tôi à?” “Không.” Sở Lạc Duy đáp, sau đó đóng luôn cửa bếp lại, nhốt người kia ở ngoài. Kiều Vị Nhã: “...”
Đứa trẻ này sao lại chảnh chọe rồi? Không gọi thì không gọi thôi,5việc gì phải nhốt cô ở ngoài thế này. Kiều Vi Nhã xì một tiếng, nói: “Không gọi thì thôi, cậu hung dữ cái gì chứ?” “Biến ra ngoài đi, đừng có làm phiền tôi nấu cơm.” Càng nói, người bên trong lại càng gắt dữ dội hơn. Thế có nghĩa là...
Kiều Vị Nhã mở trình duyệt của Sở Lạc Duy ra xem,4không ngờ trong lịch sử trình duyệt lại có tin tức về một cô ngôi sao với tổng giám đốc của một tập đoàn nào đó, nhưng những tin tức nhỏ này không có giá trị gì cả, hoặc trong mắt của Kiều Vi Nhã thì hoàn toàn không có giá trị gì hết.
Điều cô thấy ngạc nhiên là tại sao Sở Lạc9Duy lại tìm hiểu về cái này?
Chẳng lẽ anh thật sự...
Kiều Vị Nhã nghĩ một hồi, không nhịn được mà rùng mình một cái, ôi trời ơi, thế này thì khó xử rồi.
Cô lẳng lặng đặt điện thoại của anh xuống rồi lại nhìn về phía bếp, hình như cảm thấy có điều gì đó không ổn lắm nhưng cô cũng không đi vào nữa.
Căn bản cô không nắm chắc được thái độ của Sở Lạc Duy, nếu điện thoại là anh gọi, cô nói câu đó, người bình thường chỉ cần gọi lại mắng cô một trận là được rồi, nhưng Sở Lạc Duy không phải là người bình thường, cho nên anh không gọi lại để mắng cô mà phủ nhận triệt để luôn chuyện đó.
Lúc Sở Lạc Duy đi ra, Kiều Vị Nhã vẫn đang ngồi trên sofa chơi game, lúc này tâm trạng của Sở Lạc Duy có vẻ cũng đã đỡ hơn một chút, không dữ dằn như vừa rồi nữa.
Kiều Vị Nhã bỏ điện thoại xuống, đứng dậy đi đến bàn ăn, thấy anh dùng tốc độ nhanh nhất làm ra bốn món mặn một món canh liền hài lòng mỉm cười, thật ra thế này cũng tốt mà.
Hai người ăn cơm với nhau, cũng không ai nhắc tới chuyện cuộc điện thoại kia nữa.
Bước đầu tiên thất bại rồi.
***
Tại Thẩm Tâm Viên.
Lúc An Hinh Duyệt đưa Tiểu Tiếu Tiếu về đến nhà thì cũng đã muộn lắm rồi. Mấy ngày trước cô đã chuyển qua nhà họ Sở, thật ra cũng chẳng khác gì mấy, dù sao thì cũng chỉ cách nhau có một cái ban công.
Mân Hinh và An Phong Dương thì không có ý kiến gì cả, nhưng bà nội An thì không vui trông thấy, cháu gái vừa mới lấy chồng mà đã làm mẹ người ta rồi.
Trong suốt quá trình, Tiểu Tiểu Tiểu hoàn toàn dựa dẫm vào lòng An Hinh Duyệt, con mắt to tròn đảo quanh nhìn mọi người. An Hinh Duyệt cũng không bắt con bé phải chào mọi người, chỉ chỉ vào từng người để giới thiệu, đây là ông ngoại, đây là bà ngoại, còn đây là cụ ông với cụ bà.
Có thể nhìn được ra là Tiểu Tiếu Tiếu cũng đang cố gắng để ghi nhớ.
An Phong Dương nhíu mày, “Bệnh mất tiếng này không chữa được à?”
An Hinh Duyệt cúi nhìn Tiểu Tiếu Tiếu, xoa xoa đầu bé con, “Cái này phải xem bản thân con bé, có lẽ ở đây lâu, biết mọi người đối xử với nó tốt nó sẽ đồng ý nói chuyện chăng.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook