Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-171
Chương 171: KHÔNG CẦN PHẢI TỰ LÀM KHÓ MÌNH[8]
Kiều Vị Nhã không khỏi hiếu kỳ, nếu không phải vì tên này đẹp trai, với cái tính cách không đáng yêu
này chắc bị địa cầu đào thải từ lâu rồi.
Hai người đưa lũ trẻ con về, Kiều Vị Nhã liền kêu gào với Sở Lạc Nhất, cô sẽ không bao giờ đưa trẻ con ra ngoài nữa đâu.
Sở Lạc Nhất đón lấy cậu con trai đã ngủ, khẽ vỗ về bé con ngủ không được ngon, cười như mèo trộm được cá, sau đó mới bế nhóc lên lầu.
“Mę...”
“Mẹ đây, ngủ đi.” Sở Lạc3Nhất hôn lên đầu dỗ dành nhóc. Mọi xúc cảm hận không thể bóp chết thằng nhóc này đều vì một câu “mẹ” này mà cũng không còn dâng trào lên nữa.
Có được sự tin tưởng của con cái là niềm tự hào của từng người mẹ. Lúc này Tiểu Tiếu Tiếu cũng đã ngủ, Kiều Vi Nhã đưa bé con về phòng mà vẫn chưa tỉnh lại. Vì muộn rồi nên Sở Lạc Duy và Kiều Vị Nhã đều không về chung cư nữa mà ở lại luôn, tất nhiên Kiều Vị Nhã sẽ0phải về nhà mình. Tiểu Tiếu Tiếu không thể tự ngủ được, Sở Lạc Nhất lại phải trông Tiểu Quỷ Quỷ, cho nên tất nhiên Tiểu Tiếu Tiếu phải theo Thủy An Lạc. Vì thế, lúc Chủ tịch Sở nhìn con mình chỉ hận sao đây không phải là con gái. Sở Lạc Nhất làm như không thấy ánh mắt của ba mình, bỏ về phòng luôn.
***
Phong gia.
Lúc Kiều Vi Nhã tắm rửa xong đi ra, ăn bánh kẹo hoa quả mà em trai mang vào cho, sau đó mới ngồi trước máy tính bắt5đầu xem tin tức, chơi game.
Phong Phong đứng ở cửa nhìn cô con gái có dáng ngồi còn quá đà hơn cả đàn ông của mình, “Vì thằng nhóc đó, con thật sự nỡ bỏ cả “giang sơn” của mình à?”
Kiều Vị Nhã ngẩng lên nhìn ba, ăn một miếng táo rồi lại cúi đầu đọc tin tức tiếp.
Phong Phong đi tới kéo lại bộ váy ngủ xộc xệch cho cô, sau đó ngồi xuống giường con gái. “Con không vì cậu ấy mà từ bỏ cái gì cả, cái chức ủy viên đó không4phải nói làm tốt là có thể làm tốt được, ba
trong giới đó cả đời rồi còn lạ gì bản chất của nó nữa, những người trong sạch chắc cũng chết gần hết rồi.” Kiều Vị Nhã nói, tùy tiện vỗ vỗ lên bộ váy ngủ của mình, sau đó lại xem tin tức tiếp.
Phong Phong cười hờ một tiếng, “Nói cho cùng thì vẫn là vì thằng nhóc đó thôi.” Kiều Vị Nhã quay lại nhìn ba mình, nghĩ một hồi đáp: “Ba, có phải đàn ông đều như thế không, lúc nào cũng9sợ con gái mình bị cướp mất ấy?” “Vì trên đời này, sẽ không ai yêu thương con gái mình hơn ba cả.” Phong Phong nói thật, “Ba chưa bao giờ tin trên đời này sẽ có người dám đứng trước mặt ba, dõng dạc nói với ba rằng nó có thể yêu con gái ba hơn ba, vì người phụ nữ mà nó yêu nhất, trong tương lai chính là con gái của nó.” Kiều Vị Nhã: “...”
“Sao con bỗng có cảm giác con có khả năng bị mẹ giết vậy nhỉ, con là tình địch của mẹ đấy à.” Nói rồi, Kiều Vi Nhã xoa xoa cổ mình, cảm thấy hiện giờ bản thân thật nguy hiểm. Thế nên tốt nhất là cô vẫn nên tránh xa họ ra thì hơn.
Kiều Vị Nhã nghĩ tới đây liền nhảy xuống khỏi ghế, sau đó nhảy lên giường, Phong Phong nhíu mày, lại kéo váy cho con gái, “Không thể đi đứng đàng hoàng được à?” “Ôi dào, ba đừng để ý tiểu tiết mà.” Kiều Vi Nhã khoanh chân nhìn ba mình, “Ba, Sở Thị có một tập san về tình cha, ba đi nhé?”
“Ba không thể hiện được tình yêu của mình với em trai con đâu.” Phong Phong quả quyết từ chối. Kiều Vị Nhã trợn trắng mắt, “Lúc có em trai con cũng đã lớn lắm rồi đấy nhé, lúc đó là ai mừng như một tên ngốc hả?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Kiều Vị Nhã không khỏi hiếu kỳ, nếu không phải vì tên này đẹp trai, với cái tính cách không đáng yêu
này chắc bị địa cầu đào thải từ lâu rồi.
Hai người đưa lũ trẻ con về, Kiều Vị Nhã liền kêu gào với Sở Lạc Nhất, cô sẽ không bao giờ đưa trẻ con ra ngoài nữa đâu.
Sở Lạc Nhất đón lấy cậu con trai đã ngủ, khẽ vỗ về bé con ngủ không được ngon, cười như mèo trộm được cá, sau đó mới bế nhóc lên lầu.
“Mę...”
“Mẹ đây, ngủ đi.” Sở Lạc3Nhất hôn lên đầu dỗ dành nhóc. Mọi xúc cảm hận không thể bóp chết thằng nhóc này đều vì một câu “mẹ” này mà cũng không còn dâng trào lên nữa.
Có được sự tin tưởng của con cái là niềm tự hào của từng người mẹ. Lúc này Tiểu Tiếu Tiếu cũng đã ngủ, Kiều Vi Nhã đưa bé con về phòng mà vẫn chưa tỉnh lại. Vì muộn rồi nên Sở Lạc Duy và Kiều Vị Nhã đều không về chung cư nữa mà ở lại luôn, tất nhiên Kiều Vị Nhã sẽ0phải về nhà mình. Tiểu Tiếu Tiếu không thể tự ngủ được, Sở Lạc Nhất lại phải trông Tiểu Quỷ Quỷ, cho nên tất nhiên Tiểu Tiếu Tiếu phải theo Thủy An Lạc. Vì thế, lúc Chủ tịch Sở nhìn con mình chỉ hận sao đây không phải là con gái. Sở Lạc Nhất làm như không thấy ánh mắt của ba mình, bỏ về phòng luôn.
***
Phong gia.
Lúc Kiều Vi Nhã tắm rửa xong đi ra, ăn bánh kẹo hoa quả mà em trai mang vào cho, sau đó mới ngồi trước máy tính bắt5đầu xem tin tức, chơi game.
Phong Phong đứng ở cửa nhìn cô con gái có dáng ngồi còn quá đà hơn cả đàn ông của mình, “Vì thằng nhóc đó, con thật sự nỡ bỏ cả “giang sơn” của mình à?”
Kiều Vị Nhã ngẩng lên nhìn ba, ăn một miếng táo rồi lại cúi đầu đọc tin tức tiếp.
Phong Phong đi tới kéo lại bộ váy ngủ xộc xệch cho cô, sau đó ngồi xuống giường con gái. “Con không vì cậu ấy mà từ bỏ cái gì cả, cái chức ủy viên đó không4phải nói làm tốt là có thể làm tốt được, ba
trong giới đó cả đời rồi còn lạ gì bản chất của nó nữa, những người trong sạch chắc cũng chết gần hết rồi.” Kiều Vị Nhã nói, tùy tiện vỗ vỗ lên bộ váy ngủ của mình, sau đó lại xem tin tức tiếp.
Phong Phong cười hờ một tiếng, “Nói cho cùng thì vẫn là vì thằng nhóc đó thôi.” Kiều Vị Nhã quay lại nhìn ba mình, nghĩ một hồi đáp: “Ba, có phải đàn ông đều như thế không, lúc nào cũng9sợ con gái mình bị cướp mất ấy?” “Vì trên đời này, sẽ không ai yêu thương con gái mình hơn ba cả.” Phong Phong nói thật, “Ba chưa bao giờ tin trên đời này sẽ có người dám đứng trước mặt ba, dõng dạc nói với ba rằng nó có thể yêu con gái ba hơn ba, vì người phụ nữ mà nó yêu nhất, trong tương lai chính là con gái của nó.” Kiều Vị Nhã: “...”
“Sao con bỗng có cảm giác con có khả năng bị mẹ giết vậy nhỉ, con là tình địch của mẹ đấy à.” Nói rồi, Kiều Vi Nhã xoa xoa cổ mình, cảm thấy hiện giờ bản thân thật nguy hiểm. Thế nên tốt nhất là cô vẫn nên tránh xa họ ra thì hơn.
Kiều Vị Nhã nghĩ tới đây liền nhảy xuống khỏi ghế, sau đó nhảy lên giường, Phong Phong nhíu mày, lại kéo váy cho con gái, “Không thể đi đứng đàng hoàng được à?” “Ôi dào, ba đừng để ý tiểu tiết mà.” Kiều Vi Nhã khoanh chân nhìn ba mình, “Ba, Sở Thị có một tập san về tình cha, ba đi nhé?”
“Ba không thể hiện được tình yêu của mình với em trai con đâu.” Phong Phong quả quyết từ chối. Kiều Vị Nhã trợn trắng mắt, “Lúc có em trai con cũng đã lớn lắm rồi đấy nhé, lúc đó là ai mừng như một tên ngốc hả?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook