Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-170
Chương 170: KHÔNG CẦN PHẢI TỰ LÀM KHÓ MÌNH[7]
Kiều Vi Nhã không tin chuyện này cho nên vẫn đưa cả hai đứa nhỏ ra ngoài.
Mãi cho đến khi đến trung tâm thương mại, hết lần này tới lần khác không thấy Tiểu Quỷ Quỷ đâu cô mới bắt đầu phát điên lên.
Sở Lạc Duy còn đỡ, anh vẫn thờ ơ đứng cạnh Kiều Vị3Nhã, thái độ với Tiểu Tiểu Tiểu cũng không nóng không lạnh. Tiểu Tiểu Tiểu vẫn luôn ở bên cạnh Kiều Vị Nhã, được Kiều Vị Nhã bể. Mỗi khi thấy Tiểu Quỷ Quỷ trốn mất, con bé mới hơi cười toét miệng, đáng yêu vô cùng. Kiều Vi Nhã gần như lúc nào cũng phải0gắt gao trông chừng Tiểu Quỷ Quỷ, chỉ sợ sểnh ra một cái là không thấy thằng bé đầu nữa.
“Bác ơi, bác, con muốn cái kia.” Tiểu Quỷ Quỷ chạy lại, kéo Sở Lạc Duy đi xem món đồ chơi mà mình thích, nhưng vì chạy nhanh quá lại còn giật lùi nên không cẩn thận5bị đâm vào người ở đằng sau. “Trời ơi, ai thế hả, đi không nhìn đường à, và vào con tôi rồi.” Một người phụ nữ la toáng lên, cô ta vẫn đang ôm một con chó. Tiểu Quỷ Quỷ bị đập vào đầu, vốn đã nói xin lỗi, nhưng thấy giọng điệu của người phụ4nữ này quá đáng ghét, Tiểu Quỷ Quỷ cùng lắm cũng chỉ mới cao tới đầu gối của cô ta, sao có thể đụng vào chó của cô ta được. Sở Lạc Duy cau mày, bế Tiểu Quỷ Quỷ lên, nhưng Kiều Vị Nhã lại nhìn ra đây chính là cô ngôi sao cặp kè với9gã đàn ông đã có vợ. Cô gái kia gay gắt nói xong, ngẩng lên trông thấy gương mặt lạnh như băng của Sở Lạc Duy lập tức khựng lại, vội thay đổi sắc mặt, trưng ra cái vẻ nịnh nọt, “Hóa ra là sở tống đấy à.”
“Cô Lâm, sao phải cáu kỉnh như thế? Không phải chỉ bị va vào một chút thôi sao?” Kiều Vi Nhã hờ hững nói. Cô gái kia nghe thấy Kiều Vị Nhã nói vậy, dừng lại một chút mới nhận ra cô là ai. Đây chẳng phải cái cô phóng viên trông chẳng ra làm sao, nhưng luôn được Sở Lạc Duy nâng niu trong lòng bàn tay đấy sao. Trước đây cô phóng viên này rất ngang ngược, nhưng giờ cũng không còn tiếng tăm gì nữa rồi, chắc vì sở tổng không thích người phụ nữ của mình làm chó săn. “Thì ra là phóng viên Kiều, vừa rồi không biết là sở tổng với cậu chủ nhỏ.” Cô gái kia nói năng không thật tâm.
“Lâm Lâm.”
Có giọng nói sốt ruột vang lên, một người đàn ông mập mạp chạy tới, “Trời ơi, tổ tông của tôi ơi, sao em lại ở đây, mau đi thôi, vợ tôi chuẩn bị đến đây mua sắm rồi.” Gã đàn ông mập kia vội kéo cô ta rời đi, không hề chú ý đến người bên cạnh.
Sở Lạc Duy ngoảnh lại, rõ ràng thấy mắt Kiều Vị Nhã sáng lên, đây hiển nhiên là một tin tức lớn, còn là một tin sốc nữa. Cô theo phản xạ cầm điện thoại lên chụp ảnh, sau đó không biết nghĩ đến điều gì lại dứt khoát buông xuống.
Lồng ngực Sở Lạc Duy đau nhói. Anh không nói gì mà chỉ tiếp tục đưa lũ trẻ đi mua đồ. Kiều Vị Nhã hít thở sâu, sau đó bế Tiểu Tiếu Tiếu tiếp tục tiến về phía trước. Sở Lạc Duy bế Tiểu Quỷ Quỷ vẫn còn đang dầu mỏ đi phía sau, thấy Kiều Vị Nhã lại vui vẻ chọn quần áo cho Tiểu Tiểu Tiếu cứ như chuyện vừa rồi căn bản không hề xảy ra vậy. Tiểu Quỷ Quỷ chớp mắt nhìn bác, không biết là có chuyện gì, chỉ thấy có vẻ như tâm trạng của bác kém hơn lúc nãy rất nhiều. Sau khi mua các vật dụng sinh hoạt hằng ngày cho Tiểu Tiểu Tiếu xong, Kiều Vi Nhã quay về đặt hai đứa nhỏ ngồi đâu vào đấy rồi chờ Sở Lạc Duy vừa nói có chuyện phải giải quyết, cũng không biết là anh có chuyện gì nữa.
Sở Lạc Duy trở về rất nhanh, Kiều Vi Nhã tò mò hỏi: “Cậu đi đâu đấy?” “Không có gì, đi thôi.” Nói xong anh đẩy cô lên xe, sau đó cũng tự động lên xe.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Kiều Vi Nhã không tin chuyện này cho nên vẫn đưa cả hai đứa nhỏ ra ngoài.
Mãi cho đến khi đến trung tâm thương mại, hết lần này tới lần khác không thấy Tiểu Quỷ Quỷ đâu cô mới bắt đầu phát điên lên.
Sở Lạc Duy còn đỡ, anh vẫn thờ ơ đứng cạnh Kiều Vị3Nhã, thái độ với Tiểu Tiểu Tiểu cũng không nóng không lạnh. Tiểu Tiểu Tiểu vẫn luôn ở bên cạnh Kiều Vị Nhã, được Kiều Vị Nhã bể. Mỗi khi thấy Tiểu Quỷ Quỷ trốn mất, con bé mới hơi cười toét miệng, đáng yêu vô cùng. Kiều Vi Nhã gần như lúc nào cũng phải0gắt gao trông chừng Tiểu Quỷ Quỷ, chỉ sợ sểnh ra một cái là không thấy thằng bé đầu nữa.
“Bác ơi, bác, con muốn cái kia.” Tiểu Quỷ Quỷ chạy lại, kéo Sở Lạc Duy đi xem món đồ chơi mà mình thích, nhưng vì chạy nhanh quá lại còn giật lùi nên không cẩn thận5bị đâm vào người ở đằng sau. “Trời ơi, ai thế hả, đi không nhìn đường à, và vào con tôi rồi.” Một người phụ nữ la toáng lên, cô ta vẫn đang ôm một con chó. Tiểu Quỷ Quỷ bị đập vào đầu, vốn đã nói xin lỗi, nhưng thấy giọng điệu của người phụ4nữ này quá đáng ghét, Tiểu Quỷ Quỷ cùng lắm cũng chỉ mới cao tới đầu gối của cô ta, sao có thể đụng vào chó của cô ta được. Sở Lạc Duy cau mày, bế Tiểu Quỷ Quỷ lên, nhưng Kiều Vị Nhã lại nhìn ra đây chính là cô ngôi sao cặp kè với9gã đàn ông đã có vợ. Cô gái kia gay gắt nói xong, ngẩng lên trông thấy gương mặt lạnh như băng của Sở Lạc Duy lập tức khựng lại, vội thay đổi sắc mặt, trưng ra cái vẻ nịnh nọt, “Hóa ra là sở tống đấy à.”
“Cô Lâm, sao phải cáu kỉnh như thế? Không phải chỉ bị va vào một chút thôi sao?” Kiều Vi Nhã hờ hững nói. Cô gái kia nghe thấy Kiều Vị Nhã nói vậy, dừng lại một chút mới nhận ra cô là ai. Đây chẳng phải cái cô phóng viên trông chẳng ra làm sao, nhưng luôn được Sở Lạc Duy nâng niu trong lòng bàn tay đấy sao. Trước đây cô phóng viên này rất ngang ngược, nhưng giờ cũng không còn tiếng tăm gì nữa rồi, chắc vì sở tổng không thích người phụ nữ của mình làm chó săn. “Thì ra là phóng viên Kiều, vừa rồi không biết là sở tổng với cậu chủ nhỏ.” Cô gái kia nói năng không thật tâm.
“Lâm Lâm.”
Có giọng nói sốt ruột vang lên, một người đàn ông mập mạp chạy tới, “Trời ơi, tổ tông của tôi ơi, sao em lại ở đây, mau đi thôi, vợ tôi chuẩn bị đến đây mua sắm rồi.” Gã đàn ông mập kia vội kéo cô ta rời đi, không hề chú ý đến người bên cạnh.
Sở Lạc Duy ngoảnh lại, rõ ràng thấy mắt Kiều Vị Nhã sáng lên, đây hiển nhiên là một tin tức lớn, còn là một tin sốc nữa. Cô theo phản xạ cầm điện thoại lên chụp ảnh, sau đó không biết nghĩ đến điều gì lại dứt khoát buông xuống.
Lồng ngực Sở Lạc Duy đau nhói. Anh không nói gì mà chỉ tiếp tục đưa lũ trẻ đi mua đồ. Kiều Vị Nhã hít thở sâu, sau đó bế Tiểu Tiếu Tiếu tiếp tục tiến về phía trước. Sở Lạc Duy bế Tiểu Quỷ Quỷ vẫn còn đang dầu mỏ đi phía sau, thấy Kiều Vị Nhã lại vui vẻ chọn quần áo cho Tiểu Tiểu Tiếu cứ như chuyện vừa rồi căn bản không hề xảy ra vậy. Tiểu Quỷ Quỷ chớp mắt nhìn bác, không biết là có chuyện gì, chỉ thấy có vẻ như tâm trạng của bác kém hơn lúc nãy rất nhiều. Sau khi mua các vật dụng sinh hoạt hằng ngày cho Tiểu Tiểu Tiếu xong, Kiều Vi Nhã quay về đặt hai đứa nhỏ ngồi đâu vào đấy rồi chờ Sở Lạc Duy vừa nói có chuyện phải giải quyết, cũng không biết là anh có chuyện gì nữa.
Sở Lạc Duy trở về rất nhanh, Kiều Vi Nhã tò mò hỏi: “Cậu đi đâu đấy?” “Không có gì, đi thôi.” Nói xong anh đẩy cô lên xe, sau đó cũng tự động lên xe.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook