Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-173
Chương 173: KHÔNG CẦN PHẢI TỰ LÀM KHÓ MÌNH[10]
Sở Ninh Dực nghe con trai nói vậy, lập tức cau mày.
Ngược lại Sở Lạc Duy không cảm thấy mình nói gì sai cả. “Bệnh không nhẹ, sau này đừng có nói chuyện nữa.” Sở Ninh Dực lướt thẳng qua con trai bỏ đi. Sở Lạc Duy siết chặt cốc nước trong tay, “Lẽ nào loại trừ nguy hiểm trước cũng là sai sao ạ?” Sở Ninh Dực thấy con trai đột nhiên nói vậy, anh quay lại nhìn, nói: “Hủy diệt không phải là cách duy nhất để3loại trừ, trên đời này còn có một thứ nữa gọi là 'tình cảm' đấy.” Sở Ninh Dực nói xong lại cau mày lại, “Con trai à, buông bỏ mọi thứ trong thời điểm hiện tại ra ngoài đi đây đi đó một chút đi.” Nói xong anh còn vỗ vỗ lên vai Sở Lạc Duy.
Đây là lần đầu tiên Sở Ninh Dực nói một câu nghiêm túc với con trai mình.
Sở Lạc Duy siết chặt tay lại khiến cốc nước cũng đã hơi biến dạng.
“Cái nhà này không0cần con phải tô điểm thêm cái gì đặc sắc nữa đâu, con không cần phải tự làm khó mình như vậy. Với ba mẹ mà nói, con có thể sống một cuộc sống bình thường là ba mẹ đã thấy đủ lắm rồi.”
Sở Lạc Duy khẽ rũ mắt, lúc thấy Sở Ninh Dực quay đi anh lại cất tiếng, “Ba, có phải con khiến ba mẹ phải đau đầu lắm đúng không. Con không có năng lực như anh Cả, cũng không hoạt bát như Bao Đậu, con5chỉ là một đứa...”
“Sở Lạc Duy.” Sở Ninh Dực cắt ngang lời con trai, anh nói: “Trên đời này chẳng có ai giống nhau cả, con không cần thiết phải so sánh mình với anh trai hay em gái con, con chỉ cần là chính mình là được. Nhưng thế giới này không phải là của một mình con, nó còn bao gồm cả những người khác nữa. Con phải giao lưu với họ. Hôm nay con sống trên người ta, tất cả mọi người đều bợ đỡ con,4nhưng một ngày con mất đi tất cả thì ngay đến một cơ hội để bò lên con cũng không có nữa đâu.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, “Ba hy vọng anh trai con gục ngã là bởi vì khi nó vực dậy được sẽ trở nên mạnh hơn nữa. Nhưng bao năm qua ba luôn bắt con phải theo đuổi thành công, đó là vì một khi con ngã xuống con sẽ không thể vực dậy được. Con không tin bất cứ ai, thậm chí cũng không9tin vào chính bản thân mình.”
Giọng Sở Ninh Dực không lớn nhưng sự nghiêm túc trong đó lại rõ ràng đến mức vang khắp cả tầng hai. Thủy An Lạc ở trong phòng ngủ siết chặt tay mình nhưng không hề ra ngoài. Sở Lạc Nhất đứng ở cửa phòng mình cũng không dám đi ra. Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy giọng ba cô nghiêm túc đến vậy. Sở Lạc Duy rũ mắt, nước trong cốc sánh ra cả mu bàn tay của anh. “Con trai, con cho mình một kỳ nghỉ, đưa Tiểu Bất Điểm ra ngoài đi đây đi đó đi.” Sở Ninh Dực nói. “Trong lòng ba mẹ, con chính là một đứa mắc bệnh thần kinh đúng không?” Sở Lạc Duy bỗng nói, nhưng anh không hề ngẩng lên, “Ngay đến cả Tiểu Bất Điểm cũng chiều theo ý của con vì bệnh của con. Cô ấy từ bỏ cả sở thích của mình chỉ để chịu đựng con thôi đúng không?”
“Sở Lạc Duy.” Sở Ninh Dực giơ tay muốn đánh.
Thủy An Lạc vội chạy ra kéo tay anh lại, “Anh làm gì thế?”
“Con nói sai sao? Con chính là một đứa thần kinh, một kẻ tâm thần không tin bất cứ ai, con không hoàn hảo được như anh Cả, cũng không hiểu chuyện như Bao Đậu. Tất cả mọi người đều nhân nhượng cho con. Còn con... ngay cả một đứa trẻ con cũng không muốn tha. Ba với mẹ đều biết con chính là một kẻ tâm thần, cho nên từ nhỏ hai người đã luôn dung túng cho con.” Sở Lạc Duy ném cốc nước xuống, quay người bỏ đi.
“Sở Lạc Duy..” Sở Ninh Dực tức giận quát lên. “Anh...” Sở Lạc Nhất cũng ra khỏi phòng, chạy tới cầu thang kéo lấy cánh tay của Sở Lạc Duy, “Anh ơi, anh làm gì thế?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Ninh Dực nghe con trai nói vậy, lập tức cau mày.
Ngược lại Sở Lạc Duy không cảm thấy mình nói gì sai cả. “Bệnh không nhẹ, sau này đừng có nói chuyện nữa.” Sở Ninh Dực lướt thẳng qua con trai bỏ đi. Sở Lạc Duy siết chặt cốc nước trong tay, “Lẽ nào loại trừ nguy hiểm trước cũng là sai sao ạ?” Sở Ninh Dực thấy con trai đột nhiên nói vậy, anh quay lại nhìn, nói: “Hủy diệt không phải là cách duy nhất để3loại trừ, trên đời này còn có một thứ nữa gọi là 'tình cảm' đấy.” Sở Ninh Dực nói xong lại cau mày lại, “Con trai à, buông bỏ mọi thứ trong thời điểm hiện tại ra ngoài đi đây đi đó một chút đi.” Nói xong anh còn vỗ vỗ lên vai Sở Lạc Duy.
Đây là lần đầu tiên Sở Ninh Dực nói một câu nghiêm túc với con trai mình.
Sở Lạc Duy siết chặt tay lại khiến cốc nước cũng đã hơi biến dạng.
“Cái nhà này không0cần con phải tô điểm thêm cái gì đặc sắc nữa đâu, con không cần phải tự làm khó mình như vậy. Với ba mẹ mà nói, con có thể sống một cuộc sống bình thường là ba mẹ đã thấy đủ lắm rồi.”
Sở Lạc Duy khẽ rũ mắt, lúc thấy Sở Ninh Dực quay đi anh lại cất tiếng, “Ba, có phải con khiến ba mẹ phải đau đầu lắm đúng không. Con không có năng lực như anh Cả, cũng không hoạt bát như Bao Đậu, con5chỉ là một đứa...”
“Sở Lạc Duy.” Sở Ninh Dực cắt ngang lời con trai, anh nói: “Trên đời này chẳng có ai giống nhau cả, con không cần thiết phải so sánh mình với anh trai hay em gái con, con chỉ cần là chính mình là được. Nhưng thế giới này không phải là của một mình con, nó còn bao gồm cả những người khác nữa. Con phải giao lưu với họ. Hôm nay con sống trên người ta, tất cả mọi người đều bợ đỡ con,4nhưng một ngày con mất đi tất cả thì ngay đến một cơ hội để bò lên con cũng không có nữa đâu.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, “Ba hy vọng anh trai con gục ngã là bởi vì khi nó vực dậy được sẽ trở nên mạnh hơn nữa. Nhưng bao năm qua ba luôn bắt con phải theo đuổi thành công, đó là vì một khi con ngã xuống con sẽ không thể vực dậy được. Con không tin bất cứ ai, thậm chí cũng không9tin vào chính bản thân mình.”
Giọng Sở Ninh Dực không lớn nhưng sự nghiêm túc trong đó lại rõ ràng đến mức vang khắp cả tầng hai. Thủy An Lạc ở trong phòng ngủ siết chặt tay mình nhưng không hề ra ngoài. Sở Lạc Nhất đứng ở cửa phòng mình cũng không dám đi ra. Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy giọng ba cô nghiêm túc đến vậy. Sở Lạc Duy rũ mắt, nước trong cốc sánh ra cả mu bàn tay của anh. “Con trai, con cho mình một kỳ nghỉ, đưa Tiểu Bất Điểm ra ngoài đi đây đi đó đi.” Sở Ninh Dực nói. “Trong lòng ba mẹ, con chính là một đứa mắc bệnh thần kinh đúng không?” Sở Lạc Duy bỗng nói, nhưng anh không hề ngẩng lên, “Ngay đến cả Tiểu Bất Điểm cũng chiều theo ý của con vì bệnh của con. Cô ấy từ bỏ cả sở thích của mình chỉ để chịu đựng con thôi đúng không?”
“Sở Lạc Duy.” Sở Ninh Dực giơ tay muốn đánh.
Thủy An Lạc vội chạy ra kéo tay anh lại, “Anh làm gì thế?”
“Con nói sai sao? Con chính là một đứa thần kinh, một kẻ tâm thần không tin bất cứ ai, con không hoàn hảo được như anh Cả, cũng không hiểu chuyện như Bao Đậu. Tất cả mọi người đều nhân nhượng cho con. Còn con... ngay cả một đứa trẻ con cũng không muốn tha. Ba với mẹ đều biết con chính là một kẻ tâm thần, cho nên từ nhỏ hai người đã luôn dung túng cho con.” Sở Lạc Duy ném cốc nước xuống, quay người bỏ đi.
“Sở Lạc Duy..” Sở Ninh Dực tức giận quát lên. “Anh...” Sở Lạc Nhất cũng ra khỏi phòng, chạy tới cầu thang kéo lấy cánh tay của Sở Lạc Duy, “Anh ơi, anh làm gì thế?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com