• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Bẫy hôn nhân: vợ trước ôm con chạy - ngoại truyện Full 2023 (84 Viewers)

  • ngoại truyện bẫy hôn nhân-175

Chương 175: SỞ LẠC DUY, TIN TƯỞNG NGƯỜI KHÁC KHÔNG KHÓ KHĂN NHƯ VẬY ĐÂU [2]




Tin người khác, cũng tin cô có khả năng làm tốt việc mà mình muốn làm. 1. Đây là điều duy nhất mà Sở Lạc Duy không học được. Bản thân Kiều Vi Nhã không muốn chuyện tình cảm của hai người bị căng3thẳng nữa, thế nên cô đã nhượng bộ. Dù cho sự nhượng bộ này khiến bản thân không vui vẻ gì, nhưng vì mối quan hệ của hai người nên cô vẫn chịu nhún nhường.



Có điều dù đã nhượng bộ như thế, cô vẫn0hy vọng Sở Lạc Duy có thể hiểu được rằng, trên đời này không phải cứ ở trong tòa thành mà anh cho mới là an toàn nhất, cô cũng có khả năng tự bảo vệ mình, những người bên ngoài kia không phải5ai cũng muốn làm tổn thương tới cô.



Sở Lạc Duy không trả lời lại câu hỏi này của Kiều Vi Nhã, anh vẫn lái xe bằng tốc độ như bay. Kiều Vị Nhã thở dài, chọn cách từ bỏ.



Xe lao nhanh trên đường cao4tốc, lúc Kiều Vị Nhã sắp ngà ngà thiếp đi thì xe bỗng phanh gấp lại, làm cô giật mình tỉnh ngủ, may đầu được Sở Lạc Duy dùng tay chắn cho nên mới không bị đập vào tấm kính trước mặt. Kiều Vi9Nhã hết hồn, quay ra nhìn Sở Lạc Duy, “Cậu muốn tự sát thật đấy à?” “Xe hết xăng rồi.” Sở Lạc Duy trầm giọng nói.



Kiều Vị Nhã: “...”



Hết xăng rồi, hay lắm!



Sở Lạc Duy lục túi áo của mình, lúc ra ngoài anh vội quá nên cũng chẳng mang theo điện thoại. Kiều Vị Nhã chớp mắt nhìn hành động của anh, lúc Sở Lạc Duy nhìn về phía cô, cô liền nói: “Đừng nhìn tôi, tôi cũng không mang theo điện thoại.”



Sở Lạc Duy khẽ chửi thầm một tiếng, thế này thì phải liên lạc với sở Vi kiểu gì được đây?



Nhưng Kiều Vị Nhã lại cảm thấy hơi vui, như thế này thì họ chỉ có thể nhờ sự giúp đỡ của người khác thôi. “Không đi đâu được nữa cậu vui cái gì hả?” Sở Lạc Duy thấy Kiều Vi Nhã đang tủm tỉm cười, sắc mặt càng trở nên khó coi hơn.



“Haiz, nửa đêm nửa hôm thế này, chúng ta không có điện thoại, hay thử ra ngoài xem có cái xe nào đi qua không, mượn điện thoại của người ta một chút vậy” Kiều Vi Nhã mở miệng đề nghị. Sở Lạc Duy hờ một tiếng, rõ ràng phủ quyết luôn câu trả lời này, “Ngày mai nhân viên trên đường cao tốc sẽ phát hiện ra.”



Kiều Vị Nhã lườm anh một cái, “Bảo cậu tin người khác khó đến thế sao?” Nói rồi, Kiều Vị Nhã liền mở cửa xuống xe.



“Cậu đi đâu thế?” Bên ngoài se se lạnh, Kiều Vị Nhã vừa xuống xe liền rùng mình một cái, đóng sập cửa lại nói, “Đi tìm người giúp, cậu cứ ở trên xe mà ngồi chờ được phát hiện ra đi.”



Sở Lạc Duy xuống xe, cởi áo khoác của mình ra khoác lên vai cô, “Cậu sao thế, lại còn mặc ít thế này, về xe đi, chờ ngày mai...” Kiều Vị Nhã vẫn mặc kệ anh, cô đợi xe đi ngang qua sau đó vẫy tay, nhưng tiếc là xe không dừng lại.



“Tôi nói gì rồi nào...”



“Cậu ngậm miệng lại đi được không hả.” Kiều Vị Nhã quay lại nhìn anh, “Mẹ nuôi nói không sai, tôi đã nhường nhịn cậu quá rồi, cậu không chịu tìm người khác giúp thì cút lên xe chờ anh Sở Vị tới cứu cậu đi. Tôi tự tìm người khác giúp không được chắc?”



Đây là lần đầu tiên Kiều Vị Nhã gắt lại anh như vậy, thậm chí còn xen lẫn cả vẻ khó chịu.



Hành động này của cô khiến Sở Lạc Duy hơi sững sờ, đặc biệt là câu: Tôi đã nhường nhịn cậu quá rồi. Có thể nói câu nói này của cô như tát thẳng vào mặt cậu chủ sở vậy. “Ở bên tôi khiến cậu thấy khó khăn đến vậy à?” Sở Lạc Duy bỗng lên tiếng, có thể thấy tâm trạng không tốt chút nào.



Kiều Vị Nhã mặc kệ xua tay, lại nói: “Cậu thích nghĩ thế nào thì nghĩ.” Kiều Vi Nhã đang nói dở liền trông thấy một chiếc xe đi đến, không phải là xe con bình thường mà là một chiếc xe chở hàng to.



Kiều Vị Nhã vội chạy ra giữa đường, giang hai tay ra hô: “Dừng xe, xin dừng xe một chút.”



Sở Lạc Duy nhìn thấy hành động nguy hiểm này của cô mà suýt ngừng thở, vội chạy ra kéo cô lại, “Cậu không muốn sống nữa à?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom