Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-176
Chương 176: SỞ LẠC DUY, TIN TƯỞNG NGƯỜI KHÁC KHÔNG KHÓ KHĂN NHƯ VẬY ĐÂU [3]
Sở Lạc Duy kéo Kiều Vị Nhã qua một bên, không ngờ trên trán đã ướt đẫm mồ hôi.
Chiếc xe lao vút qua, Kiều Vi Nhã có chút hụt hẫng.
“Ê, làm sao thế?” Chiếc xe chở hàng trước mặt dừng lại, bác tài thò đầu3ra ngoái lại nhìn họ. Mắt Kiều Vị Nhã bỗng sáng lên. Cô vội kéo Sở Lạc Duy đi tới, ngẩng lên nhìn bác tài, “Bác tài, xe của bọn cháu bị hết xăng, bọn cháu lại không mang điện thoại theo, có thể mượn0điện thoại của bác một chút được không a?”
Bác tài khẽ cau mày, nhưng cũng vẫn đưa điện thoại cho Kiều Vị Nhã, “Gọi mau lên đi, nửa đêm nửa hôm rồi, dừng xe trên đường cao tốc thế này nguy hiểm lắm.” Sở Lạc5Duy khựng lại. Kiều Vị Nhã cảm ơn xong liền cầm điện thoại đắc ý nhìn Sở Lạc Duy một cái rồi mới gọi cho ba cô.
Phong Phong nhận điện thoại, chửi bậy một tiếng. Anh biết ngay là thằng nhóc kia không đáng tin4chút nào mà, “Hai đứa đang ở đâu, giờ ba tới ngay.” Kiều Vị Nhã nhìn xung quanh, họ lái xe ra ngoài hơn bốn tiếng chắc cũng đã ra khỏi thành phố A rồi, “Bác tài ơi, bác có biết đây là đâu không9ạ?”
“Huyện J, tiến về phía trước không xa là đến Trường Thành rồi.”
Kiều Vị Nhã cảm ơn bác tài rồi nói với ba mình, sau đó mới trả lại điện thoại.
Bác tài nhận lại điện thoại, nhìn đồng hồ nói: “Giờ cũng không còn sớm nữa, từ nhà mấy đứa đến đây cũng mất một khoảng thời gian, phía trước có không ít nhà nghỉ, để tôi đưa hai người qua đó một chuyến.”
Sở Lạc Duy cau chặt mày, lúc này sắc mặt đã vô cùng kém, trước giờ anh không bao giờ ngồi xe người khác lái cả. “Cảm ơn bác tài, cảm ơn bác.” Kiều Vi Nhã kích động nói, sau đó kéo Sở Lạc Duy không tình nguyện lên chiếc xe chở hàng kia. “Này!!!” Sở Lạc Duy kháng cự. Kiều Vị Nhã ngẩn ra, bỗng nhớ ra việc anh chỉ ngồi xe Sở Vi lái, thầm chửi một tiếng đồ điên, sau đó lại nói: “Được, vậy cậu cứ ở lại đây đi, tôi đi theo bác tài tìm chỗ nghỉ.” Kiều Vị Nhã nói rồi tự mình trèo lên xe luôn. “Kiều Vi Nhã..“ Sắc mặt Sở Lạc Duy càng lúc càng kém. Sao anh có thể để cô lên xe một người lạ, đã thế còn là một gã đàn ông lạ được.
Kiều Vi Nhã nhếch miệng, có thể khiến anh phá vỡ sự sợ hãi vì mình thì cũng được xem là một thành tựu nhỉ.
Trên xe có thứ mùi gì đó hơi kỳ...
Sắc mặt Sở Lạc Duy lại càng khó đăm đăm, nhưng anh bị Kiều Vị Nhã hung hăng giẫm một cái, ra hiệu cho anh cố chịu đi.
Trên đường, Kiều Vị Nhã vẫn mải mê nói chuyện với bác tài còn Sở Lạc Duy thì nhìn cô, thấy dáng vẻ vui sướng của cô, không hiểu tại sao cô nói chuyện với người lạ mà lại có thể vui được đến như vậy. Không phải là cô không quen biết gì người này sao? Nhưng đã rất lâu anh không thấy dáng vẻ vui vẻ này của Kiều Vi Nhã rồi. Thế nên, trong phút chốc anh đã quên đi được thứ mùi khó chịu trong xe, chỉ chuyên chú nhìn Kiều Vị Nhã đang vừa nói vừa cười. Kiều Vị Nhã nói mãi nói mãi, bỗng nói thầm vào tai Sở Lạc Duy một câu. Sở Lạc Duy nghe xong cau mày, còn Kiều Vi Nhã lại nói chuyện với bác tài tiếp.
Sở Lạc Duy liếc nhìn thẻ làm việc của bác tài, nhớ kỹ tên và số hiệu trên đó.
Đây là cái mà Kiều Vị Nhã cần.
Xe đỗ lại trước của một nhà nghỉ, bác tài đỗ lại cho họ xuống xe.
Kiều Vị Nhã vừa nhảy xuống liền vẫy tay nói với bác tài: “Cảm ơn bác tài.”
“Ha ha, em gái lớn đừng nói như vậy, tiện tay giúp thôi mà.” Bác tài thật thà cười nói rồi lái xe đi mất. Em gái lớn? Khóe miệng Sở Lạc Duy giật giật, cuộc đời này của anh chưa từng nghe thấy kiểu xưng hô như vậy bao giờ. Hơn nữa giờ Sở Lạc Duy cũng thấy tởm cả bản thân mình luôn rồi, cái mùi này, anh không thể chịu nổi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Lạc Duy kéo Kiều Vị Nhã qua một bên, không ngờ trên trán đã ướt đẫm mồ hôi.
Chiếc xe lao vút qua, Kiều Vi Nhã có chút hụt hẫng.
“Ê, làm sao thế?” Chiếc xe chở hàng trước mặt dừng lại, bác tài thò đầu3ra ngoái lại nhìn họ. Mắt Kiều Vị Nhã bỗng sáng lên. Cô vội kéo Sở Lạc Duy đi tới, ngẩng lên nhìn bác tài, “Bác tài, xe của bọn cháu bị hết xăng, bọn cháu lại không mang điện thoại theo, có thể mượn0điện thoại của bác một chút được không a?”
Bác tài khẽ cau mày, nhưng cũng vẫn đưa điện thoại cho Kiều Vị Nhã, “Gọi mau lên đi, nửa đêm nửa hôm rồi, dừng xe trên đường cao tốc thế này nguy hiểm lắm.” Sở Lạc5Duy khựng lại. Kiều Vị Nhã cảm ơn xong liền cầm điện thoại đắc ý nhìn Sở Lạc Duy một cái rồi mới gọi cho ba cô.
Phong Phong nhận điện thoại, chửi bậy một tiếng. Anh biết ngay là thằng nhóc kia không đáng tin4chút nào mà, “Hai đứa đang ở đâu, giờ ba tới ngay.” Kiều Vị Nhã nhìn xung quanh, họ lái xe ra ngoài hơn bốn tiếng chắc cũng đã ra khỏi thành phố A rồi, “Bác tài ơi, bác có biết đây là đâu không9ạ?”
“Huyện J, tiến về phía trước không xa là đến Trường Thành rồi.”
Kiều Vị Nhã cảm ơn bác tài rồi nói với ba mình, sau đó mới trả lại điện thoại.
Bác tài nhận lại điện thoại, nhìn đồng hồ nói: “Giờ cũng không còn sớm nữa, từ nhà mấy đứa đến đây cũng mất một khoảng thời gian, phía trước có không ít nhà nghỉ, để tôi đưa hai người qua đó một chuyến.”
Sở Lạc Duy cau chặt mày, lúc này sắc mặt đã vô cùng kém, trước giờ anh không bao giờ ngồi xe người khác lái cả. “Cảm ơn bác tài, cảm ơn bác.” Kiều Vi Nhã kích động nói, sau đó kéo Sở Lạc Duy không tình nguyện lên chiếc xe chở hàng kia. “Này!!!” Sở Lạc Duy kháng cự. Kiều Vị Nhã ngẩn ra, bỗng nhớ ra việc anh chỉ ngồi xe Sở Vi lái, thầm chửi một tiếng đồ điên, sau đó lại nói: “Được, vậy cậu cứ ở lại đây đi, tôi đi theo bác tài tìm chỗ nghỉ.” Kiều Vị Nhã nói rồi tự mình trèo lên xe luôn. “Kiều Vi Nhã..“ Sắc mặt Sở Lạc Duy càng lúc càng kém. Sao anh có thể để cô lên xe một người lạ, đã thế còn là một gã đàn ông lạ được.
Kiều Vi Nhã nhếch miệng, có thể khiến anh phá vỡ sự sợ hãi vì mình thì cũng được xem là một thành tựu nhỉ.
Trên xe có thứ mùi gì đó hơi kỳ...
Sắc mặt Sở Lạc Duy lại càng khó đăm đăm, nhưng anh bị Kiều Vị Nhã hung hăng giẫm một cái, ra hiệu cho anh cố chịu đi.
Trên đường, Kiều Vị Nhã vẫn mải mê nói chuyện với bác tài còn Sở Lạc Duy thì nhìn cô, thấy dáng vẻ vui sướng của cô, không hiểu tại sao cô nói chuyện với người lạ mà lại có thể vui được đến như vậy. Không phải là cô không quen biết gì người này sao? Nhưng đã rất lâu anh không thấy dáng vẻ vui vẻ này của Kiều Vi Nhã rồi. Thế nên, trong phút chốc anh đã quên đi được thứ mùi khó chịu trong xe, chỉ chuyên chú nhìn Kiều Vị Nhã đang vừa nói vừa cười. Kiều Vị Nhã nói mãi nói mãi, bỗng nói thầm vào tai Sở Lạc Duy một câu. Sở Lạc Duy nghe xong cau mày, còn Kiều Vi Nhã lại nói chuyện với bác tài tiếp.
Sở Lạc Duy liếc nhìn thẻ làm việc của bác tài, nhớ kỹ tên và số hiệu trên đó.
Đây là cái mà Kiều Vị Nhã cần.
Xe đỗ lại trước của một nhà nghỉ, bác tài đỗ lại cho họ xuống xe.
Kiều Vị Nhã vừa nhảy xuống liền vẫy tay nói với bác tài: “Cảm ơn bác tài.”
“Ha ha, em gái lớn đừng nói như vậy, tiện tay giúp thôi mà.” Bác tài thật thà cười nói rồi lái xe đi mất. Em gái lớn? Khóe miệng Sở Lạc Duy giật giật, cuộc đời này của anh chưa từng nghe thấy kiểu xưng hô như vậy bao giờ. Hơn nữa giờ Sở Lạc Duy cũng thấy tởm cả bản thân mình luôn rồi, cái mùi này, anh không thể chịu nổi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com