Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-183
Chương 183: SỞ LẠC DUY, TIN TƯỞNG NGƯỜI KHÁC KHÔNG KHÓ KHĂN NHƯ VẬY ĐÂU [10]
Kiều Vị Nhã cùng Sở Lạc Duy đi đến trên Trường Thành Cổ. Thật ra gọi nó là Trường Thành Cổ nhưng
nó chỉ là di tích còn sót lại của một bức tường thành từ ngày xưa. Kiều Vị Nhã nhờ mấy người tầm tuổi họ chụp ảnh cho hai người.3Sở Lạc Duy không quen lắm, nhưng chỉ một câu “bọn mình chụp chung chẳng được mấy tấm” của Kiều Vị Nhã đã khiến anh dứt khoát im bặt.
Người chụp hình giúp bọn họ vẫn là cô gái kia, lần này chụp ảnh xong thì cô nàng dứt khoát hỏi thẳng:0“Cô có phải là cô con gái của Phong Ảnh để không?”
Kiều Vị Nhã khựng lại một chút, cô vốn tưởng là cô gái kia hỏi Sở Lạc Duy. Nhưng không ngờ đối tượng được hỏi lại là mình, Kiều Vị Nhã ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Cô gái kia lại5kích động nói: “Tôi là fan của Phong Ảnh để đó! Trước đây tôi có xem qua video tin tức của Phong Ảnh đế, trong đó hình như có cô đứng cạnh, cô là con gái của Phong Ảnh đế sao?”
Kiều Vi Nhã cười xấu hổ: “Không phải, không phải, cô4nhận sai...”
“Ngay cả ba mình cũng không nhận, hay lắm!” Sở Lạc Duy lành lạnh nói. Kiều Vị Nhã ngẩng đầu, quăng cho Sở Lạc Duy một cái ánh mắt lạnh bằng: “Cậu có thể cầm miệng lại được không?”
“Tất nhiên là được rồi, dù sao thì tôi cầu còn không9được nói chuyện cậu với ba cậu cắt đứt quan hệ mà.” Sở Lạc Duy vẫn nhàn nhạt nói, hoàn toàn không xem những lời cô nói là đang chỉ trích mình.
Kiều Vị Nhã hung hăng đá chân của Sở Lạc Duy, sau đó mới quay lại nhìn cô gái trước mặt mình: “Cái đó... ba tôi là ba tôi, tôi là tôi ha, hôm nay cảm ơn mọi người nhiều lắm!” Kiều Vị Nhã nói rồi nhanh chóng kéo Sở Lạc Duy rời đi.
“Tôi biết rồi! Cô tên là Kiều Vị Nhã! Tôi đã từng xem tin tức của cô!” Một cô gái khác đột nhiên mở miệng nói: “Chúng tôi cũng là phóng viên! Đồng nghiệp của chúng tôi đều gọi cô là ủy viên kỷ luật của giới giải trí. Nhưng mà sao gần đây không thấy cô đưa tin gì thế?”
Bước chân của Kiều Vị Nhã khựng lại, sắc mặt của Sở Lạc Duy cũng sầm xuống vài phần.
Kiều Vị Nhã quay lại, gãi gãi đầu của mình, nói: “Cái gì mà ủy viên chứ, cái giới đó loạn như vậy tôi thật sự không gánh nổi cái chức ủy viên này đâu. Trên này gió to thật đấy, mọi người không định đi xuống sao?”
“Tiếc ghê, tin tức cô Kiều viết thật sự rất hay, hơn nữa vừa có lý lại vừa có chứng cứ đầy đủ: Ít nhất không giống những người vì mờ mắt mà viết qua quýt cho xong. Trước đây tổng biên tập của bọn tôi còn nói chúng tôi phải học tập cô đấy!” Cô gái kia thở dài nói. “Tôi có cái gì tốt mà học tập chứ.” Kiều Vi Nhã hiểm khi có chút xấu hổ. “Phải rồi!” Cô gái kia đột nhiên nói: “Nếu như cô Kiều không bận gì thì hôm nay chúng tôi có tổ chức tiệc tối, cô Kiều với bạn trai có thể tới cùng.”
“Không cần...” Anh không thích chỗ có nhiều người. “Được, được, được, liệu có làm phiền mọi người không?” Kiều Vị Nhã vội vàng lên tiếng, cắt đứt lời của Sở Lạc Duy: “Cậu không đi thì tự tôi đi nhé?”
Sở Lạc Duy: “...” “Thế là hẹn rồi đấy nhé! Tôi báo với tổng biên tập một tiếng. Cô ấy mà biết cô tới thì chắc sẽ vui vẻ lắm!” Hai cô gái kia vui sướng rời đi. “Kiều Vị Nhã! Đừng có quá đà!” Sở Lạc Duy trầm giọng nói.
Đôi mắt to của Kiều Vị Nhã xoay xoay: “Tôi đâu có nói là cậu phải đi, mình tôi đi cũng được mà, đâu cần cậu đi đâu!” Kiều Vi Nhã nói rồi dứt khoát nhảy lên lưng của Sở Lạc Duy: “Tôi không đi nổi nữa rồi, cậu cõng tôi xuống núi đi!”
Sở Lạc Duy: “...” Anh có cơ hội để từ chối không?
Cho nên Sở Lạc Duy đành phải cõng cô xuống núi. Kiều Vị Nhã ôm lấy cổ của anh, khẽ hỏi: “Tại sao cậu không chịu mở lòng để giao lưu với những người khác thé?”
Sự bài xích của Sở Lạc Duy xuất phát từ tận sâu trong lòng.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Kiều Vị Nhã cùng Sở Lạc Duy đi đến trên Trường Thành Cổ. Thật ra gọi nó là Trường Thành Cổ nhưng
nó chỉ là di tích còn sót lại của một bức tường thành từ ngày xưa. Kiều Vị Nhã nhờ mấy người tầm tuổi họ chụp ảnh cho hai người.3Sở Lạc Duy không quen lắm, nhưng chỉ một câu “bọn mình chụp chung chẳng được mấy tấm” của Kiều Vị Nhã đã khiến anh dứt khoát im bặt.
Người chụp hình giúp bọn họ vẫn là cô gái kia, lần này chụp ảnh xong thì cô nàng dứt khoát hỏi thẳng:0“Cô có phải là cô con gái của Phong Ảnh để không?”
Kiều Vị Nhã khựng lại một chút, cô vốn tưởng là cô gái kia hỏi Sở Lạc Duy. Nhưng không ngờ đối tượng được hỏi lại là mình, Kiều Vị Nhã ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Cô gái kia lại5kích động nói: “Tôi là fan của Phong Ảnh để đó! Trước đây tôi có xem qua video tin tức của Phong Ảnh đế, trong đó hình như có cô đứng cạnh, cô là con gái của Phong Ảnh đế sao?”
Kiều Vi Nhã cười xấu hổ: “Không phải, không phải, cô4nhận sai...”
“Ngay cả ba mình cũng không nhận, hay lắm!” Sở Lạc Duy lành lạnh nói. Kiều Vị Nhã ngẩng đầu, quăng cho Sở Lạc Duy một cái ánh mắt lạnh bằng: “Cậu có thể cầm miệng lại được không?”
“Tất nhiên là được rồi, dù sao thì tôi cầu còn không9được nói chuyện cậu với ba cậu cắt đứt quan hệ mà.” Sở Lạc Duy vẫn nhàn nhạt nói, hoàn toàn không xem những lời cô nói là đang chỉ trích mình.
Kiều Vị Nhã hung hăng đá chân của Sở Lạc Duy, sau đó mới quay lại nhìn cô gái trước mặt mình: “Cái đó... ba tôi là ba tôi, tôi là tôi ha, hôm nay cảm ơn mọi người nhiều lắm!” Kiều Vị Nhã nói rồi nhanh chóng kéo Sở Lạc Duy rời đi.
“Tôi biết rồi! Cô tên là Kiều Vị Nhã! Tôi đã từng xem tin tức của cô!” Một cô gái khác đột nhiên mở miệng nói: “Chúng tôi cũng là phóng viên! Đồng nghiệp của chúng tôi đều gọi cô là ủy viên kỷ luật của giới giải trí. Nhưng mà sao gần đây không thấy cô đưa tin gì thế?”
Bước chân của Kiều Vị Nhã khựng lại, sắc mặt của Sở Lạc Duy cũng sầm xuống vài phần.
Kiều Vị Nhã quay lại, gãi gãi đầu của mình, nói: “Cái gì mà ủy viên chứ, cái giới đó loạn như vậy tôi thật sự không gánh nổi cái chức ủy viên này đâu. Trên này gió to thật đấy, mọi người không định đi xuống sao?”
“Tiếc ghê, tin tức cô Kiều viết thật sự rất hay, hơn nữa vừa có lý lại vừa có chứng cứ đầy đủ: Ít nhất không giống những người vì mờ mắt mà viết qua quýt cho xong. Trước đây tổng biên tập của bọn tôi còn nói chúng tôi phải học tập cô đấy!” Cô gái kia thở dài nói. “Tôi có cái gì tốt mà học tập chứ.” Kiều Vi Nhã hiểm khi có chút xấu hổ. “Phải rồi!” Cô gái kia đột nhiên nói: “Nếu như cô Kiều không bận gì thì hôm nay chúng tôi có tổ chức tiệc tối, cô Kiều với bạn trai có thể tới cùng.”
“Không cần...” Anh không thích chỗ có nhiều người. “Được, được, được, liệu có làm phiền mọi người không?” Kiều Vị Nhã vội vàng lên tiếng, cắt đứt lời của Sở Lạc Duy: “Cậu không đi thì tự tôi đi nhé?”
Sở Lạc Duy: “...” “Thế là hẹn rồi đấy nhé! Tôi báo với tổng biên tập một tiếng. Cô ấy mà biết cô tới thì chắc sẽ vui vẻ lắm!” Hai cô gái kia vui sướng rời đi. “Kiều Vị Nhã! Đừng có quá đà!” Sở Lạc Duy trầm giọng nói.
Đôi mắt to của Kiều Vị Nhã xoay xoay: “Tôi đâu có nói là cậu phải đi, mình tôi đi cũng được mà, đâu cần cậu đi đâu!” Kiều Vi Nhã nói rồi dứt khoát nhảy lên lưng của Sở Lạc Duy: “Tôi không đi nổi nữa rồi, cậu cõng tôi xuống núi đi!”
Sở Lạc Duy: “...” Anh có cơ hội để từ chối không?
Cho nên Sở Lạc Duy đành phải cõng cô xuống núi. Kiều Vị Nhã ôm lấy cổ của anh, khẽ hỏi: “Tại sao cậu không chịu mở lòng để giao lưu với những người khác thé?”
Sự bài xích của Sở Lạc Duy xuất phát từ tận sâu trong lòng.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com