Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-185
Chương 185: MUỐN THẤY CẬU ĐỨNG TRÊN ĐỈNH CAO TỎA SÁNG[2]
Kiều Vi Nhã đang chơi với mấy người ở dưới đó rất vui thì Sở Lạc Duy đi xuống.
Kiều Vị Nhã thấy anh xuất hiện có hơi giật mình, ngay cả việc đang buôn dưa lê về chuyện xấu của ngôi sao nào đó cũng nuốt ngược trở về. Cô nhảy tới rồi ôm lấy cánh tay của anh: “Sau cậu lại xuống đây thế?”
Không phải Sở Lạc Duy không thấy bọn họ trò chuyện vui đến ngất trời, cũng nghe được một chút gì đó. Anh biết cô và những người này có chung chủ đề để nói, còn3nói rất vui vẻ với nhau nữa. “Sở tổng.” Tổng biên tập vội vàng đứng đây rồi cuống quýt chào hỏi. Sở Lạc Duy vẫn thờ ơ, nhưng chính cái vẻ thờ ơ này của anh ngược lại càng khiến người ta cảm thấy kinh khủng hơn.
Kiều Vị Nhã mạnh mẽ nhéo Sở Lạc Duy một cái, sau đó cười híp mắt nhìn vị tổng biên tập kia: “Cậu ta là người như vậy đấy, không biết cười.”
Sở Lạc Duy nheo mắt nhìn Kiều Vị Nhã. Cô liền ra hiệu bảo anh đừng nói gì cả: “Tổng biên tập Lưu,0vậy tôi về trước đây, có thời gian chúng ta lại nói chuyện nữa nhé.”
“Ừ ừ, về đi về đi.” Tổng biên tập vội vàng nói.
Mãi đến khi Kiều Vị Nhã kéo Sở Lạc Duy đi rồi, đám người phía sau mới thở dài nói: “Nhà giàu nhiều quy củ quá nhỉ, cứ thế mà hủy mất một nhân tài xuất sắc rồi.” “Sở gia là danh môn đại tộc ở thành phố A, chắc cũng không cho con dâu nhà mình đi làm phóng viên đâu! Dù sao thì danh tiếng của phóng viên cũng không được tốt lắm5mà.” “Có ai nói là không phải đâu.”
Âm thanh phía sau vẫn tiếp tục vang lên, nhưng Sở Lạc Duy vẫn bước nghệ từng bước. Sau khi về đến phòng, Kiều Vị Nhã đi thẳng vào phòng tắm lấy đồ đã phơi khô ra: “Ngày mai tôi có thể mặc cái này, vừa nãy ở dưới lầu tôi đã hỏi ông chủ rồi, ông chủ nói đi bộ ba tiếng là sẽ đến được nơi có thể hái hồng, ngày mai chúng ta đi xem một chút đi, cậu phải đi cùng tôi đấy, vì cậu mà tôi từ chối4mấy cô gái kia rồi đó.”
“Hồng?” Sở Lạc Duy ngồi bên giường, nhìn cô gái nào đó đang khoa chân múa tay: “Cậu đâu có ăn cái thứ đó, ngày mai cũng phải về rồi.” Kiều Vi Nhã dứt khoát cầm lấy quần áo trong tay mình đập vào người Sở Lạc Duy: “Sao cậu lại như thế hả? Cứ đồng ý là được rồi, ở đâu ra lắm lời nói nhảm như vậy chứ?!”
“Tôi có hỏi cậu đó là cái gì đâu?” Sở Lạc Duy nhàn nhạt nói.
“Vậy tôi đây cảm ơn cậu nhé!” Kiều Vị Nhã trợn trắng9mắt nói: “Không đi thì thôi, tôi tự đi, dù sao thì bạn trai của người ta là bạn trai, còn bạn trai tôi cũng chỉ là vật trưng bày thôi.”
Sở Lạc Duy: “...” Vật trưng bày?
Sở Lạc Duy dứt khoát đè Kiều Vị Nhã lên giường, hôn lên môi cô một cái rồi trầm giọng nói: “Trưng bày?” Kiều Vị Nhã chớp chớp mắt, không hiểu sao tự dưng hướng gió lại thay đổi thế này.
Sở Lạc Duy lại hôn cô, nụ hôn còn mang theo một chút dịu dàng lưu luyến. Kiều Vị Nhã khẽ rên lên một tiếng rồi vòng tay ôm lấy cổ của Sở Lạc Duy, theo nụ hôn mà lật người, mạnh mẽ đè Sở Lạc Duy bên dưới mình: “Đi cùng tôi đi mà, đi cùng tôi có được không.”
Sở Lạc Duy vẫn nhíu mày: “Tôi không thích chỗ có quá nhiều người.”
“Nhưng cậu thích tôi mà!” Kiều Vị Nhã đưa tay vuốt ve khuôn mặt của anh: “Chẳng lẽ cậu không thể chịu đựng vì tôi sao?”
Sở Lạc Duy nhìn dáng vẻ đáng thương của Kiều Vị Nhã, trong nháy mắt liền cảm thấy nếu không đồng ý với cô thì anh thật có lỗi. Kiều Vi Nhã vẫn vuốt ve làn da còn đẹp hơn cả làn da của mình, nói: “Giờ cậu nói đi, trong hai ngày chúng ta ra ngoài chơi, người giúp mình nhiều hay người hại mình nhiều hả?” Sở Lạc Duy không nói gì nhưng lại bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này. “Trước đây cậu luôn ở nơi cao chót vót, cậu không cần người khác phải giúp mình cho nên cậu không nhìn thấy lòng tốt của người ta! Sở Lạc Duy, giờ thì sao? Cậu đã thấy chưa?” Kiều Vi Nhã lại hỏi lại.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Kiều Vi Nhã đang chơi với mấy người ở dưới đó rất vui thì Sở Lạc Duy đi xuống.
Kiều Vị Nhã thấy anh xuất hiện có hơi giật mình, ngay cả việc đang buôn dưa lê về chuyện xấu của ngôi sao nào đó cũng nuốt ngược trở về. Cô nhảy tới rồi ôm lấy cánh tay của anh: “Sau cậu lại xuống đây thế?”
Không phải Sở Lạc Duy không thấy bọn họ trò chuyện vui đến ngất trời, cũng nghe được một chút gì đó. Anh biết cô và những người này có chung chủ đề để nói, còn3nói rất vui vẻ với nhau nữa. “Sở tổng.” Tổng biên tập vội vàng đứng đây rồi cuống quýt chào hỏi. Sở Lạc Duy vẫn thờ ơ, nhưng chính cái vẻ thờ ơ này của anh ngược lại càng khiến người ta cảm thấy kinh khủng hơn.
Kiều Vị Nhã mạnh mẽ nhéo Sở Lạc Duy một cái, sau đó cười híp mắt nhìn vị tổng biên tập kia: “Cậu ta là người như vậy đấy, không biết cười.”
Sở Lạc Duy nheo mắt nhìn Kiều Vị Nhã. Cô liền ra hiệu bảo anh đừng nói gì cả: “Tổng biên tập Lưu,0vậy tôi về trước đây, có thời gian chúng ta lại nói chuyện nữa nhé.”
“Ừ ừ, về đi về đi.” Tổng biên tập vội vàng nói.
Mãi đến khi Kiều Vị Nhã kéo Sở Lạc Duy đi rồi, đám người phía sau mới thở dài nói: “Nhà giàu nhiều quy củ quá nhỉ, cứ thế mà hủy mất một nhân tài xuất sắc rồi.” “Sở gia là danh môn đại tộc ở thành phố A, chắc cũng không cho con dâu nhà mình đi làm phóng viên đâu! Dù sao thì danh tiếng của phóng viên cũng không được tốt lắm5mà.” “Có ai nói là không phải đâu.”
Âm thanh phía sau vẫn tiếp tục vang lên, nhưng Sở Lạc Duy vẫn bước nghệ từng bước. Sau khi về đến phòng, Kiều Vị Nhã đi thẳng vào phòng tắm lấy đồ đã phơi khô ra: “Ngày mai tôi có thể mặc cái này, vừa nãy ở dưới lầu tôi đã hỏi ông chủ rồi, ông chủ nói đi bộ ba tiếng là sẽ đến được nơi có thể hái hồng, ngày mai chúng ta đi xem một chút đi, cậu phải đi cùng tôi đấy, vì cậu mà tôi từ chối4mấy cô gái kia rồi đó.”
“Hồng?” Sở Lạc Duy ngồi bên giường, nhìn cô gái nào đó đang khoa chân múa tay: “Cậu đâu có ăn cái thứ đó, ngày mai cũng phải về rồi.” Kiều Vi Nhã dứt khoát cầm lấy quần áo trong tay mình đập vào người Sở Lạc Duy: “Sao cậu lại như thế hả? Cứ đồng ý là được rồi, ở đâu ra lắm lời nói nhảm như vậy chứ?!”
“Tôi có hỏi cậu đó là cái gì đâu?” Sở Lạc Duy nhàn nhạt nói.
“Vậy tôi đây cảm ơn cậu nhé!” Kiều Vị Nhã trợn trắng9mắt nói: “Không đi thì thôi, tôi tự đi, dù sao thì bạn trai của người ta là bạn trai, còn bạn trai tôi cũng chỉ là vật trưng bày thôi.”
Sở Lạc Duy: “...” Vật trưng bày?
Sở Lạc Duy dứt khoát đè Kiều Vị Nhã lên giường, hôn lên môi cô một cái rồi trầm giọng nói: “Trưng bày?” Kiều Vị Nhã chớp chớp mắt, không hiểu sao tự dưng hướng gió lại thay đổi thế này.
Sở Lạc Duy lại hôn cô, nụ hôn còn mang theo một chút dịu dàng lưu luyến. Kiều Vị Nhã khẽ rên lên một tiếng rồi vòng tay ôm lấy cổ của Sở Lạc Duy, theo nụ hôn mà lật người, mạnh mẽ đè Sở Lạc Duy bên dưới mình: “Đi cùng tôi đi mà, đi cùng tôi có được không.”
Sở Lạc Duy vẫn nhíu mày: “Tôi không thích chỗ có quá nhiều người.”
“Nhưng cậu thích tôi mà!” Kiều Vị Nhã đưa tay vuốt ve khuôn mặt của anh: “Chẳng lẽ cậu không thể chịu đựng vì tôi sao?”
Sở Lạc Duy nhìn dáng vẻ đáng thương của Kiều Vị Nhã, trong nháy mắt liền cảm thấy nếu không đồng ý với cô thì anh thật có lỗi. Kiều Vi Nhã vẫn vuốt ve làn da còn đẹp hơn cả làn da của mình, nói: “Giờ cậu nói đi, trong hai ngày chúng ta ra ngoài chơi, người giúp mình nhiều hay người hại mình nhiều hả?” Sở Lạc Duy không nói gì nhưng lại bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này. “Trước đây cậu luôn ở nơi cao chót vót, cậu không cần người khác phải giúp mình cho nên cậu không nhìn thấy lòng tốt của người ta! Sở Lạc Duy, giờ thì sao? Cậu đã thấy chưa?” Kiều Vi Nhã lại hỏi lại.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook