Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-184
Chương 184: SỞ LẠC DUY, TIN TƯỞNG NGƯỜI KHÁC KHÔNG KHÓ KHĂN NHƯ VẬY ĐÂU [11]
Sở Lạc Duy không ngờ Kiều Vi Nhã lại hỏi vấn đề này, anh dừng lại một chút rồi mới tiếp tục cõng cô đi xuống: “Không có tại sao cả.”
Được, câu trả lời này rất Sở Lạc Duy.
Cho nên Kiều Vị Nhã không hỏi thêm gì nữa, bởi vì cô biết3Sở Lạc Duy sẽ không trả lời, có lẽ chính bản thân anh cũng không biết lý do là vì sao.
***
Bệnh viện. Tiểu Tiếu Tiếu được dẫn tới bệnh viện, lúc này đang ngồi trên giường Sở Lạc Ninh, thân mật dựa vào lòng anh.
Thủy An Lạc kiểm tra chân của Sở0Lạc Ninh xong chỉ có thể nói là con trai phối hợp ngoài dự kiến của cô.
“Qua một tuần nữa là có thể bắt đầu làm phục hồi chức năng rồi.” Thủy An Lạc tháo ống nghe xuống, nhìn con trai đang ngồi bên giường bệnh rồi lại nhìn cái bàn nhỏ5bên cạnh anh, trên đó vẫn còn chất đống các kế hoạch diễn tập quân sự. Thủy An Lạc chỉ liếc mắt qua một cái, sau đó giúp con trai điều chỉnh tốc độ chảy của bình truyền. “Ông ngoại sao rồi mẹ? Gần đây ông thế nào ạ?” Sở Lạc Ninh4nhẹ nhàng vỗ vỗ Tiểu Tiếu Tiếu rồi hỏi.
Nhắc tới ba khiến Thủy An Lạc khựng lại một chút. Thằng nhóc Lạc An Thần kia dẫn người đi xong vẫn không chịu trở về, còn nói cái gì mà ra ngoài du lịch.
“Chắc đang ở Hoàng Sơn. Lúc trước cậu của con9nói là đến Hoàng Sơn.” Thủy An Lạc chỉnh xong xuôi rồi cúi đầu nhìn con trai mình: “Con cứ lo cái thân mình cho tốt đi!”
Sở Lạc Ninh hơi nhíu mày: “Mẹ, ý của cậu là gì vậy? Chẳng lẽ muốn dẫn ông ngoại đi hết toàn bộ cái đất nước này sao?”
“Cái mà ông ngoại dùng cả đời này để bảo vệ không phải đất nước này đấy à? Đây là bà ngoại nợ ông ngoại con!” Thủy An lạc vừa nói vừa xoa đầu Tiếu Tiếu Tiếu, sau đó nói: “Một lát nữa mẹ tới đón con bé, con nghỉ ngơi trước đi! Không có con thì người ta vẫn có thể diễn tập quân sự bình thường được thôi.”
Khóe miệng Sở Lạc Ninh giật giật, có cảm giác như bị bắt thóp rồi.
“Mẹ, mẹ đừng học ba có được không?” Sở Lạc Ninh đưa tay xoa xoa trán mình: “Đúng rồi, Miên Miên có gửi tin gì về không ạ?”
“Con còn chưa nhận được thì ba mẹ nhận được cái gì chứ, chắc là hội nghị bí mật rồi! Mấy chuyện này chẳng lẽ con còn không rõ hơn mẹ sao?” Thủy An Lạc nói rồi dọn đồ đạc đi ra ngoài: “Đứa nào cũng không để mẹ yên lòng, sớm biết sinh mấy đứa ra mà còn phải lo nhiều vấn đề như vậy thì năm đó lúc mấy đứa còn chưa thành hình cứ bỏ quách luôn cho rồi!”
“Mẹ! Sinh con thì dễ, nuôi con thì khó! Bây giờ mẹ mới biết hình như hơi muộn rồi.” Sở Lạc Ninh cười híp mắt nói, nhìn mẹ mình mắng một tiếng rồi mới chịu rời đi.
Sở Lạc Ninh cúi đầu nhìn Tiếu Tiếu Tiếu, cái trán kề sát trán của bé con, khiến bé bật cười khanh khách.
Sở Lạc Ninh cầm lấy điện di động của mình trên bàn vẫn không thấy có bất cứ tin tức gì của An Hinh Duyệt. Mặc dù anh biết rõ hội nghị này là hội nghị bí mật nhưng vẫn không cầm lòng được muốn biết hiện tại có thể nào?
Cho nên việc mà anh có thể làm bây giờ cũng giống như ba năm trước đây, chính là chờ đợi. Trong cuộc sống của bọn họ, chắc chữ “chờ đợi” này xuất hiện nhiều nhất đấy.
***
Huyện ), lửa trại phừng phừng. Sở Lạc Duy đứng trên phòng ở tầng hai, nhìn Kiều Vị Nhã đang chơi với mọi người ở bên dưới.
Bắt đầu từ lúc nào mà Kiều Vị Nhã không còn đi phỏng vấn nữa, là từ sau khi anh tức giận hay là cứ âm thầm mà thay đổi dần dần lúc nào không hay?
Cô lăn lộn trong giới giải trí rất tốt, hơn nữa chính bản thân cô cũng thích những chuyện kia. Tuy rằng anh cảm thấy những chuyện đó chẳng phải chuyện gì đàng hoàng nhưng cô lại có thể đem những chuyện không đàng hoàng đó biến thành sự nghiệp khiến người ta tôn kính, đó cũng là khả năng của cô.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Lạc Duy không ngờ Kiều Vi Nhã lại hỏi vấn đề này, anh dừng lại một chút rồi mới tiếp tục cõng cô đi xuống: “Không có tại sao cả.”
Được, câu trả lời này rất Sở Lạc Duy.
Cho nên Kiều Vị Nhã không hỏi thêm gì nữa, bởi vì cô biết3Sở Lạc Duy sẽ không trả lời, có lẽ chính bản thân anh cũng không biết lý do là vì sao.
***
Bệnh viện. Tiểu Tiếu Tiếu được dẫn tới bệnh viện, lúc này đang ngồi trên giường Sở Lạc Ninh, thân mật dựa vào lòng anh.
Thủy An Lạc kiểm tra chân của Sở0Lạc Ninh xong chỉ có thể nói là con trai phối hợp ngoài dự kiến của cô.
“Qua một tuần nữa là có thể bắt đầu làm phục hồi chức năng rồi.” Thủy An Lạc tháo ống nghe xuống, nhìn con trai đang ngồi bên giường bệnh rồi lại nhìn cái bàn nhỏ5bên cạnh anh, trên đó vẫn còn chất đống các kế hoạch diễn tập quân sự. Thủy An Lạc chỉ liếc mắt qua một cái, sau đó giúp con trai điều chỉnh tốc độ chảy của bình truyền. “Ông ngoại sao rồi mẹ? Gần đây ông thế nào ạ?” Sở Lạc Ninh4nhẹ nhàng vỗ vỗ Tiểu Tiếu Tiếu rồi hỏi.
Nhắc tới ba khiến Thủy An Lạc khựng lại một chút. Thằng nhóc Lạc An Thần kia dẫn người đi xong vẫn không chịu trở về, còn nói cái gì mà ra ngoài du lịch.
“Chắc đang ở Hoàng Sơn. Lúc trước cậu của con9nói là đến Hoàng Sơn.” Thủy An Lạc chỉnh xong xuôi rồi cúi đầu nhìn con trai mình: “Con cứ lo cái thân mình cho tốt đi!”
Sở Lạc Ninh hơi nhíu mày: “Mẹ, ý của cậu là gì vậy? Chẳng lẽ muốn dẫn ông ngoại đi hết toàn bộ cái đất nước này sao?”
“Cái mà ông ngoại dùng cả đời này để bảo vệ không phải đất nước này đấy à? Đây là bà ngoại nợ ông ngoại con!” Thủy An lạc vừa nói vừa xoa đầu Tiếu Tiếu Tiếu, sau đó nói: “Một lát nữa mẹ tới đón con bé, con nghỉ ngơi trước đi! Không có con thì người ta vẫn có thể diễn tập quân sự bình thường được thôi.”
Khóe miệng Sở Lạc Ninh giật giật, có cảm giác như bị bắt thóp rồi.
“Mẹ, mẹ đừng học ba có được không?” Sở Lạc Ninh đưa tay xoa xoa trán mình: “Đúng rồi, Miên Miên có gửi tin gì về không ạ?”
“Con còn chưa nhận được thì ba mẹ nhận được cái gì chứ, chắc là hội nghị bí mật rồi! Mấy chuyện này chẳng lẽ con còn không rõ hơn mẹ sao?” Thủy An Lạc nói rồi dọn đồ đạc đi ra ngoài: “Đứa nào cũng không để mẹ yên lòng, sớm biết sinh mấy đứa ra mà còn phải lo nhiều vấn đề như vậy thì năm đó lúc mấy đứa còn chưa thành hình cứ bỏ quách luôn cho rồi!”
“Mẹ! Sinh con thì dễ, nuôi con thì khó! Bây giờ mẹ mới biết hình như hơi muộn rồi.” Sở Lạc Ninh cười híp mắt nói, nhìn mẹ mình mắng một tiếng rồi mới chịu rời đi.
Sở Lạc Ninh cúi đầu nhìn Tiếu Tiếu Tiếu, cái trán kề sát trán của bé con, khiến bé bật cười khanh khách.
Sở Lạc Ninh cầm lấy điện di động của mình trên bàn vẫn không thấy có bất cứ tin tức gì của An Hinh Duyệt. Mặc dù anh biết rõ hội nghị này là hội nghị bí mật nhưng vẫn không cầm lòng được muốn biết hiện tại có thể nào?
Cho nên việc mà anh có thể làm bây giờ cũng giống như ba năm trước đây, chính là chờ đợi. Trong cuộc sống của bọn họ, chắc chữ “chờ đợi” này xuất hiện nhiều nhất đấy.
***
Huyện ), lửa trại phừng phừng. Sở Lạc Duy đứng trên phòng ở tầng hai, nhìn Kiều Vị Nhã đang chơi với mọi người ở bên dưới.
Bắt đầu từ lúc nào mà Kiều Vị Nhã không còn đi phỏng vấn nữa, là từ sau khi anh tức giận hay là cứ âm thầm mà thay đổi dần dần lúc nào không hay?
Cô lăn lộn trong giới giải trí rất tốt, hơn nữa chính bản thân cô cũng thích những chuyện kia. Tuy rằng anh cảm thấy những chuyện đó chẳng phải chuyện gì đàng hoàng nhưng cô lại có thể đem những chuyện không đàng hoàng đó biến thành sự nghiệp khiến người ta tôn kính, đó cũng là khả năng của cô.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook