Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-217
Chương 217: NGHĨ TỚI HÔN LỄ ĐI[1]
Sở Lạc Ninh nghe được câu hỏi của em trai mà khựng lại, sau khi đi vệ sinh xong, anh được Sở Lạc Duy
đỡ ra ngoài. Cho đến khi nằm xuống giường rồi, Sở Lạc Ninh mới nói, “Ưng già đầu sợ ưng nhỏ không biết bay, sẽ bị ngã, nên không cho nó bay nữa? Việc em cần làm không phải là chặt đứt đôi cánh của cô ấy, mà là luôn ở bên.”
Sở Lạc Duy hơi cụp mắt,3không đáp lời, bởi vì anh không biết phải đáp lời thế nào.
“Thôi được rồi, em cũng đi nghỉ ngơi đi, anh ngủ đây.” Sở Lạc Ninh phất tay bảo em trai rời đi. Có vài chuyện, bắt buộc phải để nó tự nghĩ cho thông suốt, người làm anh này không giúp được gì.
Sở Lạc Duy ra phòng nghỉ bên ngoài phòng bệnh để ngủ. Sau khi anh đi rồi, Sở Lạc Ninh lại mở to hai mắt nhìn0đôi chân của mình.
Đôi chân này vẫn chưa đứng lên được.
Sở Lạc Ninh nằm trên giường, cả đêm không ngủ, cho đến khi trời sáng mới từ từ nhắm mắt lại. Sở Lạc Duy dậy sớm, sau khi vệ sinh cá nhân, vào trong phòng bệnh thấy anh trai vẫn đang ngủ cũng thấy yên tâm đôi chút.
Sau khi giao anh trai cho mẹ, Sở Lạc Duy phải đi làm.
Mà tin đầu đề trang nhất của ngày hôm nay là5vợ của Mã Đại Chí cãi nhau ở bệnh viện, nghi vấn con của một nữ doanh nhân nào đó là của Mã Đại Chí, tát thẳng vào lời thoái thác trước đó của bà ta.
Sáng sớm Kiều Vi Nhã tỉnh dậy đã nhìn thấy tin này, tâm tình khá hơn rất nhiều, để xem người kia còn dám vênh váo với cô thế nào.
Kiều Vị Nhã đánh răng, rửa mặt, xuống lầu, nhìn thấy em trai Phong Tỉ Triệt4đang nằm bò trên sofa. Cô bước tới sờ đầu cậu, “Được rồi, bây giờ không sao rồi.”
“Thì vốn không sao mà.” Phong Tỉ Triệt hừ một tiếng, tiếp tục ôm điện thoại chơi game.
“Không sao mà đau bụng tiêu chảy nguyên một ngày? Con với ba con cộng lại đã quá năm mươi rồi mà không có não, nửa đêm nửa hôm đi ăn hải sản, sao con không bay lên trời luôn đi?” Kiều Nhã Nguyễn từ trên9tầng bước xuống, vẫn còn trách hai người.
Phong Phong ở trong bếp không khỏi rùng mình, còn Phong Tỉ Triệt lập tức ngồi thẳng dậy, tươi cười nói, “Mẹ, mẹ à, sao hôm nay mẹ dậy sớm thế?”
Kiều Vị Nhã nhìn em trai nịnh hót của mình, không thể không chậc chậc vài tiếng, quả nhiên, thứ xun xoe!
“Mẹ, hôm qua con với bà con chụp một bộ ảnh, ba con đẹp trai lắm, mẹ có muốn xem không?” Kiều Vị Nhã bước tới ôm vai mẹ, tươi cười hỏi. Cô cao hơn Kiều Nhã Nguyễn một chút. Mỗi lần Sở Lạc Duy liếc nhìn cơ thể một mét bảy mươi hai của cô, Kiều Vị Nhã luôn cảm tưởng anh sắp chặt luôn chân mình.
Kiều Nhã Nguyễn liếc con gái một cái rồi lại nhìn về người trong phòng bếp, “Ba con cũng được xem là được đền bù ước nguyện rồi nhỉ, từ nhỏ đã bế con đi chụp ảnh cưới rồi.” “Có hả? Con không nhớ gì hết.” Kiều Vị Nhã kêu lên. “Chắc là lúc con bốn tuổi nhỉ?” Kiều Nhã Nguyễn cũng không nhớ rõ lắm.
“Sinh nhật năm bốn tuổi.” Phong Phong bưng bữa sáng lên, “Quên hết cả rồi.”
“Ba ơi, ba, lát nữa ba tìm ảnh cho con đi, vừa vặn có thể dùng cho tập san lần này, cảm giác như có thể làm một bài phỏng vấn cho ba.” Kiều Vị Nhã tươi cười, “Đi cửa sau đúng là tiền thật, phỏng vấn độc quyền từ Phong Ảnh đế, đến bây giờ vẫn chưa có ai làm được đầu, ha ha ha.”
Kiều Vi Nhã nói xong bị Kiều Nhã Nguyễn vỗ vào đầu. “Giải quyết cho xong chuyện lần này của con đi đã.” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi đi vào phòng bếp. Kiều Vị Nhã bĩu môi, không nói năng gì.
“Giải quyết xong chuyện lần này, mẹ nghĩ về sau Bánh Bao Rau cũng không phản đối con làm phóng viên mảng giải trí nữa đâu.” Kiều Nhã Nguyễn lên tiếng.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Lạc Ninh nghe được câu hỏi của em trai mà khựng lại, sau khi đi vệ sinh xong, anh được Sở Lạc Duy
đỡ ra ngoài. Cho đến khi nằm xuống giường rồi, Sở Lạc Ninh mới nói, “Ưng già đầu sợ ưng nhỏ không biết bay, sẽ bị ngã, nên không cho nó bay nữa? Việc em cần làm không phải là chặt đứt đôi cánh của cô ấy, mà là luôn ở bên.”
Sở Lạc Duy hơi cụp mắt,3không đáp lời, bởi vì anh không biết phải đáp lời thế nào.
“Thôi được rồi, em cũng đi nghỉ ngơi đi, anh ngủ đây.” Sở Lạc Ninh phất tay bảo em trai rời đi. Có vài chuyện, bắt buộc phải để nó tự nghĩ cho thông suốt, người làm anh này không giúp được gì.
Sở Lạc Duy ra phòng nghỉ bên ngoài phòng bệnh để ngủ. Sau khi anh đi rồi, Sở Lạc Ninh lại mở to hai mắt nhìn0đôi chân của mình.
Đôi chân này vẫn chưa đứng lên được.
Sở Lạc Ninh nằm trên giường, cả đêm không ngủ, cho đến khi trời sáng mới từ từ nhắm mắt lại. Sở Lạc Duy dậy sớm, sau khi vệ sinh cá nhân, vào trong phòng bệnh thấy anh trai vẫn đang ngủ cũng thấy yên tâm đôi chút.
Sau khi giao anh trai cho mẹ, Sở Lạc Duy phải đi làm.
Mà tin đầu đề trang nhất của ngày hôm nay là5vợ của Mã Đại Chí cãi nhau ở bệnh viện, nghi vấn con của một nữ doanh nhân nào đó là của Mã Đại Chí, tát thẳng vào lời thoái thác trước đó của bà ta.
Sáng sớm Kiều Vi Nhã tỉnh dậy đã nhìn thấy tin này, tâm tình khá hơn rất nhiều, để xem người kia còn dám vênh váo với cô thế nào.
Kiều Vị Nhã đánh răng, rửa mặt, xuống lầu, nhìn thấy em trai Phong Tỉ Triệt4đang nằm bò trên sofa. Cô bước tới sờ đầu cậu, “Được rồi, bây giờ không sao rồi.”
“Thì vốn không sao mà.” Phong Tỉ Triệt hừ một tiếng, tiếp tục ôm điện thoại chơi game.
“Không sao mà đau bụng tiêu chảy nguyên một ngày? Con với ba con cộng lại đã quá năm mươi rồi mà không có não, nửa đêm nửa hôm đi ăn hải sản, sao con không bay lên trời luôn đi?” Kiều Nhã Nguyễn từ trên9tầng bước xuống, vẫn còn trách hai người.
Phong Phong ở trong bếp không khỏi rùng mình, còn Phong Tỉ Triệt lập tức ngồi thẳng dậy, tươi cười nói, “Mẹ, mẹ à, sao hôm nay mẹ dậy sớm thế?”
Kiều Vị Nhã nhìn em trai nịnh hót của mình, không thể không chậc chậc vài tiếng, quả nhiên, thứ xun xoe!
“Mẹ, hôm qua con với bà con chụp một bộ ảnh, ba con đẹp trai lắm, mẹ có muốn xem không?” Kiều Vị Nhã bước tới ôm vai mẹ, tươi cười hỏi. Cô cao hơn Kiều Nhã Nguyễn một chút. Mỗi lần Sở Lạc Duy liếc nhìn cơ thể một mét bảy mươi hai của cô, Kiều Vị Nhã luôn cảm tưởng anh sắp chặt luôn chân mình.
Kiều Nhã Nguyễn liếc con gái một cái rồi lại nhìn về người trong phòng bếp, “Ba con cũng được xem là được đền bù ước nguyện rồi nhỉ, từ nhỏ đã bế con đi chụp ảnh cưới rồi.” “Có hả? Con không nhớ gì hết.” Kiều Vị Nhã kêu lên. “Chắc là lúc con bốn tuổi nhỉ?” Kiều Nhã Nguyễn cũng không nhớ rõ lắm.
“Sinh nhật năm bốn tuổi.” Phong Phong bưng bữa sáng lên, “Quên hết cả rồi.”
“Ba ơi, ba, lát nữa ba tìm ảnh cho con đi, vừa vặn có thể dùng cho tập san lần này, cảm giác như có thể làm một bài phỏng vấn cho ba.” Kiều Vị Nhã tươi cười, “Đi cửa sau đúng là tiền thật, phỏng vấn độc quyền từ Phong Ảnh đế, đến bây giờ vẫn chưa có ai làm được đầu, ha ha ha.”
Kiều Vi Nhã nói xong bị Kiều Nhã Nguyễn vỗ vào đầu. “Giải quyết cho xong chuyện lần này của con đi đã.” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi đi vào phòng bếp. Kiều Vị Nhã bĩu môi, không nói năng gì.
“Giải quyết xong chuyện lần này, mẹ nghĩ về sau Bánh Bao Rau cũng không phản đối con làm phóng viên mảng giải trí nữa đâu.” Kiều Nhã Nguyễn lên tiếng.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com