Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-215
Chương 215: TÌNH NHÂN KIẾP TRƯỚC CỦA BA [9]
“A….”
Sở Lạc Ninh đập mạnh vào xe lăn, nóng nảy hơn bao giờ hết. Sở Ninh Dực bước tới chỗ mà Thủy An Lạc vừa đứng. Sở Lạc Ninh ngẩng đầu nhìn lên mà giật mình. Có lẽ vì nhìn thấy ba mình, anh cúi đầu xuống như con gà trống thua chọi. Từ ngày đầu tiên bị thương, anh3luôn hi hi ha ha nói nói cười cười, anh luôn chờ đợi, chờ đợi ngày mình hồi phục, nhưng kết quả của ngày hôm nay hoàn toàn đạp nát hết chút kiên cường cuối cùng còn sót lại trong anh.
Anh không đứng lên được. Bất luận đã nỗ lực thể nào, anh vẫn không thể đứng lên được.
“Con trai,0chuyện đáng sợ nhất trên thế giới này không phải là thế giới bỏ rơi con, mà là bản thân con bỏ mặc chính mình.” Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn con trai đang suy sụp, nhưng lại không còn nghiêm khắc bắt anh bò lên như trước.
Hai tay Sở Lạc Ninh run rẩy đặt trên đùi, anh có thể5cảm nhận rõ ràng độ run của chúng.
Anh không từ bỏ chính mình, nhưng anh không đứng lên được. “Ba cũng từng tưởng rằng bản thân không bao giờ đứng lên được nữa, lúc đó ba không chỉ từ bỏ bản thân
mình, mà thậm chí còn từ bỏ cả mẹ con, nhưng kết quả thì sao?” Sở Ninh Dực chống4tay hai bên xe lăn, nhìn con trai mình bị ép ngẩng đầu lên, “Con từ bỏ bản thân mình, nhưng người tổn thương là người khác. Con tưởng rằng con bỏ mặc bản thân mình thì cái thế giới đã bỏ rơi con sẽ buông tha hay sao? Không hề, nó chỉ khiến mẹ con, khiến Miên Miên thấy9giày vò thêm, mà tất cả những thứ ấy bắt nguồn từ việc tự con bỏ buộc.”
Sở Lạc Ninh tựa người vào lưng ghế, nhìn ba mình gần trong gang tấc, hàng mi dày lay động như đang cố gắng che giấu điều gì đó. Sở Ninh Dực lùi về sau một bước, đứng thẳng người lên, “Có điều, ba cũng cảm ơn ông trời đã cho con trải nghiệm những điều này khi con còn trẻ, ít nhất thì ở tầm tuổi này con vẫn dám xông pha, vẫn bò dậy được. Nhưng con phải biết rằng không bao giờ có chuyện thế giới này nói chuyện phải trái với con. Chỉ khi nào nó quật ngã con rồi, nó mới nói, này, chàng trai trẻ, cậu không làm được đâu, bỏ cuộc đi. Mà con thì bỏ cuộc thật.” Sở Ninh Dực nhìn con trai bằng ánh mắt sâu hun hút, không che giấu vẻ thất vọng với con trai.
Sở Ninh Dực nói xong, quay người rời đi. Bàn tay đặt trên tay vịn xe lăn của Sở Lạc Ninh một lần nữa siết chặt lại, đầu ngón tay như cắm luôn vào xe lăn.
Miên Miên...
Anh vẫn còn Miên Miên.
Làm sao anh có thể bỏ cuộc được.
Sở Lạc Ninh lại từ từ ngẩng đầu lên, hai tay nắm lấy giá tập, cố gắng thêm vài lần, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không đứng lên được. Thủy An Lạc đứng ngoài cửa, nhìn chăm chú vào hình ảnh con trai đang cố gắng đứng lên. Cô không dám vào, cũng không thể bước vào. Bởi vì người có thể giúp con trai cô đứng lên chỉ có bản thân nó thôi.
Sở Ninh Dực đưa tay ôm vai vợ, “Đã biết mình không chịu nổi còn nhìn làm gì?” Thủy An Lạc quay đầu nhìn chồng, nhưng vẫn thấy anh nhíu mày, điều đó có nghĩa là anh xót xa lắm chứ.
“Anh tin con trai anh có thể đứng lên được.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, tuy rằng quá trình ấy rất đau đớn, nhưng đau đớn như thế có thể thêm một nét bút sâu đậm vào cuộc đời tương lai của Sở Lạc Ninh. Nếu như đến mức này mà vẫn không bỏ cuộc, sau này còn chuyện gì có thể khiến anh bỏ cuộc được nữa? Kết quả tập luyện của hôm nay là, Sở Lạc Ninh vẫn chưa đứng lên được. Thủy An Lạc giúp anh kiểm tra hai chân, vì dồn sức quá đà mà vết thương có dấu hiệu rách ra. “Mẹ, con xin lỗi.” Sở Lạc Ninh lí nhí nói.
Thủy An Lạc giúp con trai mình xử lý vết thương, trái tim một lần nữa lay động. Con trai cô, từ hồi sáu tuổi đến giờ đã không còn dùng giọng điệu ấy để nói chuyện với cô nữa.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“A….”
Sở Lạc Ninh đập mạnh vào xe lăn, nóng nảy hơn bao giờ hết. Sở Ninh Dực bước tới chỗ mà Thủy An Lạc vừa đứng. Sở Lạc Ninh ngẩng đầu nhìn lên mà giật mình. Có lẽ vì nhìn thấy ba mình, anh cúi đầu xuống như con gà trống thua chọi. Từ ngày đầu tiên bị thương, anh3luôn hi hi ha ha nói nói cười cười, anh luôn chờ đợi, chờ đợi ngày mình hồi phục, nhưng kết quả của ngày hôm nay hoàn toàn đạp nát hết chút kiên cường cuối cùng còn sót lại trong anh.
Anh không đứng lên được. Bất luận đã nỗ lực thể nào, anh vẫn không thể đứng lên được.
“Con trai,0chuyện đáng sợ nhất trên thế giới này không phải là thế giới bỏ rơi con, mà là bản thân con bỏ mặc chính mình.” Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn con trai đang suy sụp, nhưng lại không còn nghiêm khắc bắt anh bò lên như trước.
Hai tay Sở Lạc Ninh run rẩy đặt trên đùi, anh có thể5cảm nhận rõ ràng độ run của chúng.
Anh không từ bỏ chính mình, nhưng anh không đứng lên được. “Ba cũng từng tưởng rằng bản thân không bao giờ đứng lên được nữa, lúc đó ba không chỉ từ bỏ bản thân
mình, mà thậm chí còn từ bỏ cả mẹ con, nhưng kết quả thì sao?” Sở Ninh Dực chống4tay hai bên xe lăn, nhìn con trai mình bị ép ngẩng đầu lên, “Con từ bỏ bản thân mình, nhưng người tổn thương là người khác. Con tưởng rằng con bỏ mặc bản thân mình thì cái thế giới đã bỏ rơi con sẽ buông tha hay sao? Không hề, nó chỉ khiến mẹ con, khiến Miên Miên thấy9giày vò thêm, mà tất cả những thứ ấy bắt nguồn từ việc tự con bỏ buộc.”
Sở Lạc Ninh tựa người vào lưng ghế, nhìn ba mình gần trong gang tấc, hàng mi dày lay động như đang cố gắng che giấu điều gì đó. Sở Ninh Dực lùi về sau một bước, đứng thẳng người lên, “Có điều, ba cũng cảm ơn ông trời đã cho con trải nghiệm những điều này khi con còn trẻ, ít nhất thì ở tầm tuổi này con vẫn dám xông pha, vẫn bò dậy được. Nhưng con phải biết rằng không bao giờ có chuyện thế giới này nói chuyện phải trái với con. Chỉ khi nào nó quật ngã con rồi, nó mới nói, này, chàng trai trẻ, cậu không làm được đâu, bỏ cuộc đi. Mà con thì bỏ cuộc thật.” Sở Ninh Dực nhìn con trai bằng ánh mắt sâu hun hút, không che giấu vẻ thất vọng với con trai.
Sở Ninh Dực nói xong, quay người rời đi. Bàn tay đặt trên tay vịn xe lăn của Sở Lạc Ninh một lần nữa siết chặt lại, đầu ngón tay như cắm luôn vào xe lăn.
Miên Miên...
Anh vẫn còn Miên Miên.
Làm sao anh có thể bỏ cuộc được.
Sở Lạc Ninh lại từ từ ngẩng đầu lên, hai tay nắm lấy giá tập, cố gắng thêm vài lần, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không đứng lên được. Thủy An Lạc đứng ngoài cửa, nhìn chăm chú vào hình ảnh con trai đang cố gắng đứng lên. Cô không dám vào, cũng không thể bước vào. Bởi vì người có thể giúp con trai cô đứng lên chỉ có bản thân nó thôi.
Sở Ninh Dực đưa tay ôm vai vợ, “Đã biết mình không chịu nổi còn nhìn làm gì?” Thủy An Lạc quay đầu nhìn chồng, nhưng vẫn thấy anh nhíu mày, điều đó có nghĩa là anh xót xa lắm chứ.
“Anh tin con trai anh có thể đứng lên được.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, tuy rằng quá trình ấy rất đau đớn, nhưng đau đớn như thế có thể thêm một nét bút sâu đậm vào cuộc đời tương lai của Sở Lạc Ninh. Nếu như đến mức này mà vẫn không bỏ cuộc, sau này còn chuyện gì có thể khiến anh bỏ cuộc được nữa? Kết quả tập luyện của hôm nay là, Sở Lạc Ninh vẫn chưa đứng lên được. Thủy An Lạc giúp anh kiểm tra hai chân, vì dồn sức quá đà mà vết thương có dấu hiệu rách ra. “Mẹ, con xin lỗi.” Sở Lạc Ninh lí nhí nói.
Thủy An Lạc giúp con trai mình xử lý vết thương, trái tim một lần nữa lay động. Con trai cô, từ hồi sáu tuổi đến giờ đã không còn dùng giọng điệu ấy để nói chuyện với cô nữa.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook