Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-221
Chương 221: NGHĨ TỚI HÔN LỄ ĐI[5]
Lúc Thủy An Lạc đi ra ngoài thì trên hành lang truyền tới tiếng bước chân vội vàng, vừa đặt chân ra
thì vừa vặn gặp được An Hinh Duyệt đang hối hả chạy tới. Thủy An Lạc khiếp sợ: “Miên Miên? Sao con lại tới đây?” “Mẹ, Lạc Ninh đâu rồi?” Trên trán An Hinh Duyệt vẫn còn dính mồ hôi, chứng tỏ3cô đã chạy một mạch tới.
“Đang ở trong.” Thủy An Lạc nhìn vào trong phòng. An Hinh Duyệt không kịp giải thích gì với Thủy An Lạc đã chạy vào. Thủy An Lạc bất đắc dĩ lắc đầu, đúng là thanh niên, sức khỏe dồi dào. An Hinh Duyệt chạy vào đúng lúc Sở Lạc Ninh lại thất bại trong việc đứng lên0lần nữa, lúc Sở Ninh Dực gọi điện cho cô là lúc cô đang cùng đồng nghiệp tham gia hội thảo lần này, bàn bạc về một kế hoạch quân sự, sau khi cô nghe tin lập tức xin biện luận trước cho nên mới dành được ra hai ngày nghỉ. An Hinh Duyệt đứng ở cửa nhìn Sở Lạc Ninh có chút5phiền muộn vì thất bại. Sở Ninh Dực là ai?
Người kia chưa bao giờ làm việc gì mà phải dùng đến quan hệ.
Thế nhưng lần này ông lại vì Sở Lạc Ninh mà làm việc này, tìm được cô rồi xin cho cô hai ngày nghỉ. An Hinh Duyệt bước từng bước vào, trong lòng hối hận việc mình đã rời đi. Đáng4lẽ ra cô không nên rời đi vào lúc này. Vào lúc mà anh cần đến cô nhất. “Mẹ, con không sao thật mà!” Sở Lạc Ninh nghe thấy tiếng bước chân đằng sau liền thu lại vẻ phiền muộn của mình ngay lập tức, ngay cả giọng điệu cũng mang theo cảm giác trấn an. Anh luôn là như vậy, mặc kệ9anh có xảy ra vấn đề gì cũng luôn duy trì hình tượng tốt nhất của mình khi đối mặt với người khác, làm như vậy là để đối phương không cần lo lắng cho anh. An Hinh Duyệt đè xuống cảm giác muốn khóc mà nhanh chóng chạy đến, ôm lấy anh từ đằng sau.
Sở Lạc Ninh khựng lại một chút. Anh nhìn hai cánh tay vòng ra trước mặt mình, đây là cánh tay của một người con gái đang mặc quân phục. An Hinh Duyệt chôn đầu vào hõm vai của anh, hô hấp có chút nặng nề. Sở Lạc Ninh duỗi tay ra, nắm lấy cổ tay của cô rồi nói: “Sao em lại về thể này? Chẳng phải vừa mới bắt đầu thôi sao?”
An Hinh Duyệt hít mũi một cái, cố gắng chịu đựng cảm giác đè nén trong lồng ngực rồi nhỏ giọng nói: “Đề tài nghiên cứu lần này là báo cáo trước đây anh từng viết, em biện luận trước.”
Sở Lạc Ninh dừng một chút, báo cáo của anh cô đã từng xem qua, thậm chí còn có một phần là do cô viết. Bên kia đã chọn báo cáo của anh vậy hiển nhiên đề tài này không làm khó được cô.
“Thế này có được xem là đi cửa sau không?” Sở Lạc Ninh cúi đầu, khẽ hôn lên mu bàn tay của cô. An Hinh Duyệt hít mũi một cái: “Em không muốn đi nữa, không được thăng cấp em cũng chịu, em không muốn đi nữa đâu.”
Sở Lạc Ninh thở dài, sau đó vươn tay kéo cô đến trước mặt mình, anh nhìn viền mắt hơi ửng đỏ lên của cô liền đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve nó, anh nói: “Chẳng phải anh không có vấn đề gì đó sao? Anh đã bắt đầu tập luyện rồi, chờ em về là anh có thể đứng lên được.”
An Hinh Duyệt ngồi xổm xuống trước xe đẩy của anh, gối đầu lên đùi anh.
Sở Lạc Ninh nhẹ nhàng xoa đầu cô, không nói gì.
“Ba nói anh như vậy sẽ không đứng lên nổi.” An Hinh Duyệt lí nhí. Sở Lạc Ninh hiểu, vào lúc này thì người duy nhất có thể liên lạc với An Hinh Duyệt cũng chỉ có ba của anh.
Hôm qua, ba vừa mới mắng anh xong mà hôm nay đã đưa cứu viện đến cho anh rồi. Sở Lạc Ninh nhẹ nhàng an ủi An Hinh Duyệt, vẫn giữ nụ cười trên môi như thể anh chẳng có vấn đề gì cả. An Hinh Duyệt ngẩng đầu, lau nước mắt rồi nói: “Em đi ra ngoài đi dạo với anh một chút nhé.” Sở Lạc Ninh gật đầu, để An Hinh Duyệt tùy ý đẩy xe lăn ra ngoài. “Bao giờ thì em về bên kia?” Sở Lạc Ninh hỏi. “Chuyến bay sáu giờ chiều hôm nay.” An Hinh Duyệt nhỏ giọng nói.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Lúc Thủy An Lạc đi ra ngoài thì trên hành lang truyền tới tiếng bước chân vội vàng, vừa đặt chân ra
thì vừa vặn gặp được An Hinh Duyệt đang hối hả chạy tới. Thủy An Lạc khiếp sợ: “Miên Miên? Sao con lại tới đây?” “Mẹ, Lạc Ninh đâu rồi?” Trên trán An Hinh Duyệt vẫn còn dính mồ hôi, chứng tỏ3cô đã chạy một mạch tới.
“Đang ở trong.” Thủy An Lạc nhìn vào trong phòng. An Hinh Duyệt không kịp giải thích gì với Thủy An Lạc đã chạy vào. Thủy An Lạc bất đắc dĩ lắc đầu, đúng là thanh niên, sức khỏe dồi dào. An Hinh Duyệt chạy vào đúng lúc Sở Lạc Ninh lại thất bại trong việc đứng lên0lần nữa, lúc Sở Ninh Dực gọi điện cho cô là lúc cô đang cùng đồng nghiệp tham gia hội thảo lần này, bàn bạc về một kế hoạch quân sự, sau khi cô nghe tin lập tức xin biện luận trước cho nên mới dành được ra hai ngày nghỉ. An Hinh Duyệt đứng ở cửa nhìn Sở Lạc Ninh có chút5phiền muộn vì thất bại. Sở Ninh Dực là ai?
Người kia chưa bao giờ làm việc gì mà phải dùng đến quan hệ.
Thế nhưng lần này ông lại vì Sở Lạc Ninh mà làm việc này, tìm được cô rồi xin cho cô hai ngày nghỉ. An Hinh Duyệt bước từng bước vào, trong lòng hối hận việc mình đã rời đi. Đáng4lẽ ra cô không nên rời đi vào lúc này. Vào lúc mà anh cần đến cô nhất. “Mẹ, con không sao thật mà!” Sở Lạc Ninh nghe thấy tiếng bước chân đằng sau liền thu lại vẻ phiền muộn của mình ngay lập tức, ngay cả giọng điệu cũng mang theo cảm giác trấn an. Anh luôn là như vậy, mặc kệ9anh có xảy ra vấn đề gì cũng luôn duy trì hình tượng tốt nhất của mình khi đối mặt với người khác, làm như vậy là để đối phương không cần lo lắng cho anh. An Hinh Duyệt đè xuống cảm giác muốn khóc mà nhanh chóng chạy đến, ôm lấy anh từ đằng sau.
Sở Lạc Ninh khựng lại một chút. Anh nhìn hai cánh tay vòng ra trước mặt mình, đây là cánh tay của một người con gái đang mặc quân phục. An Hinh Duyệt chôn đầu vào hõm vai của anh, hô hấp có chút nặng nề. Sở Lạc Ninh duỗi tay ra, nắm lấy cổ tay của cô rồi nói: “Sao em lại về thể này? Chẳng phải vừa mới bắt đầu thôi sao?”
An Hinh Duyệt hít mũi một cái, cố gắng chịu đựng cảm giác đè nén trong lồng ngực rồi nhỏ giọng nói: “Đề tài nghiên cứu lần này là báo cáo trước đây anh từng viết, em biện luận trước.”
Sở Lạc Ninh dừng một chút, báo cáo của anh cô đã từng xem qua, thậm chí còn có một phần là do cô viết. Bên kia đã chọn báo cáo của anh vậy hiển nhiên đề tài này không làm khó được cô.
“Thế này có được xem là đi cửa sau không?” Sở Lạc Ninh cúi đầu, khẽ hôn lên mu bàn tay của cô. An Hinh Duyệt hít mũi một cái: “Em không muốn đi nữa, không được thăng cấp em cũng chịu, em không muốn đi nữa đâu.”
Sở Lạc Ninh thở dài, sau đó vươn tay kéo cô đến trước mặt mình, anh nhìn viền mắt hơi ửng đỏ lên của cô liền đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve nó, anh nói: “Chẳng phải anh không có vấn đề gì đó sao? Anh đã bắt đầu tập luyện rồi, chờ em về là anh có thể đứng lên được.”
An Hinh Duyệt ngồi xổm xuống trước xe đẩy của anh, gối đầu lên đùi anh.
Sở Lạc Ninh nhẹ nhàng xoa đầu cô, không nói gì.
“Ba nói anh như vậy sẽ không đứng lên nổi.” An Hinh Duyệt lí nhí. Sở Lạc Ninh hiểu, vào lúc này thì người duy nhất có thể liên lạc với An Hinh Duyệt cũng chỉ có ba của anh.
Hôm qua, ba vừa mới mắng anh xong mà hôm nay đã đưa cứu viện đến cho anh rồi. Sở Lạc Ninh nhẹ nhàng an ủi An Hinh Duyệt, vẫn giữ nụ cười trên môi như thể anh chẳng có vấn đề gì cả. An Hinh Duyệt ngẩng đầu, lau nước mắt rồi nói: “Em đi ra ngoài đi dạo với anh một chút nhé.” Sở Lạc Ninh gật đầu, để An Hinh Duyệt tùy ý đẩy xe lăn ra ngoài. “Bao giờ thì em về bên kia?” Sở Lạc Ninh hỏi. “Chuyến bay sáu giờ chiều hôm nay.” An Hinh Duyệt nhỏ giọng nói.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com